Chương 2: Xinh đẹp và số thứ tự
Yêu thầm giống như ôm một bông hồng có gai, càng siết chặt, càng đau nhưng vẫn không nỡ buông tay.
Từng ngày, từng tháng tôi chỉ biết quay đi quay lại việc đi học rồi về nhà, à từ năm nay tôi còn có thêm một việc là luôn ngắm nhìn cậu ở phía xa nữa.
Tôi tận dụng việc đi trực sao đỏ cùng thằng Dũng để lén nhìn qua ô cửa sổ của lớp 6/3 chỉ để thấy cậu đang làm gì. Khối 6 năm 2015 chỉ có 4 lớp, và lớp tôi là lớp cuối dãy nên mỗi lần đi trực là đều đi ngang qua lớp cậu.
"Hà Tuyên! Nay trực lớp 6/3 ý, nhớ mang sổ nha." Thằng Dũng từ đâu ra xuất hiện ngay cửa sổ làm tôi giật mình.
"Ừ, khỏi nói. Nay giám thị kiểm tra, bớt chạy long nhong nha mày." Tôi nhắc khéo thằng Dũng vì hồi trước nó bị giám thị bắt một lần rồi mà chưa chừa.
"Biết thừa, nay mà tao bị bắt nữa không khéo bị ông Grakk cho lên cột cờ nêu gương trước trường đấy. Mất mặt lắm!"
Grakk là biệt danh mà thằng Dũng và đám con trai đặt tên cho thầy giám thị chuyên đi kiểm tra đồng phục cũng như tác phong học sinh trong trường. Grakk là con tướng trong game liên quân, có chiêu nhắm rồi kéo địch về phía mình, chính là nếu học sinh cá biệt hay vi phạm mà lọt vào tầm ngắm của thầy thì sẽ bị kéo về văn phòng uống trà.
"Hà Tuyên ơi, xí xoá cho An đi. Tuần này, An hơi nhiều lỗi rồi, cô biết là cô cho An lên cờ đứng thì mọi người thấy hết vẻ đẹp trai của An thì sao. Ngại lắm!" Việt An đứng trước của lớp nài nỉ tôi.
"Sao đỏ không đi trực sao mà còn đứng đây?" Thằng Dũng trêu.
"Mày biết thừa tao đi trễ mà mày còn trêu hả, thằng quỷ sứ?" An đứng kế bên kẹp cổ thằng Dũng.
"Kệ, có lỗi ghi dô sổ." Tôi ngoáy ngoáy vào sổ trực.
Thích ra thích, công việc ra công việc. Tôi nói vậy thôi chứ về tới lớp tôi gạch tên ra khỏi sổ, viết cái khác vào.
Đôi lúc tôi cũng hay bị nhắc nhở là phải giữ gìn sổ trực sạch sẽ, không được tô đen trong sổ. Nhưng rồi tôi cứ tiếp tục làm vậy, ai biểu người phạm tội là người tôi thích cơ chứ.
Buổi trưa đi học về, mẹ bảo hôm nay lên chùa ăn, tôi cũng vâng vâng dạ dạ đi theo. Chùa tấp nập người ra vào, đế nỗi tôi mất phương hướng vào nhà bếp của chùa luôn. Tôi đang mông lung xác định vị trí trong chùa thì va phải một thằng bốn mắt, cậu ta nhìn tôi rồi bảo: "À thì ra là Hà Tuyên, mày cũng đi chùa à?"
Tôi ngước lên nhìn thằng đó, không có cảm giác nào. Mặt trở nên khó hiểu với dòng suy nghĩ ai vậy ta, thằng này biết mình à? Biết được suy nghĩ đó, cậu ta nói thêm: "Quốc Minh, học lớp 6/3 chung thằng Việt An nè. Mày hay qua lớp tao chơi mà không nhớ à?"
"Không." Tôi nói vậy thôi chứ trong kí ức tôi liền hiện lên một hình bóng người con trai ngồi gần chỗ Việt An, được mệnh danh học sinh ngoan của lớp. Tôi cũng chả quan tâm mấy về những người học sinh giỏi, bởi tôi cũng học không giỏi mấy.
"Mà mày tên gì vậy?" Tôi im lặng một hồi rồi lên tiếng hỏi.
"QUỐC MINH." Quốc Minh la ngay lỗ tai tôi.
"Mắc mớ gì mà mày hét vậy, muốn vứt luôn cái tai rồi đây nè."
"Tai mày nghe được à? Tao còn tưởng mày điếc rồi, nãy giới thiệu rồi mà mày không nghe. Chắc nghe được mỗi chữ Việt An thôi chứ gì?" Quốc Minh cười trêu tôi, đoán tôi thích thằng cùng lớp với cậu.
Khuôn mặt tôi vẫn bình thường nhưng trong lòng đang xấu hổ chết đi được. Tôi lấy tay đập vai cậu mấy phát, cho chừa cái tội thích trêu người khác. Thằng con trai nào cũng đáng ghét như nhau mà, trừ Việt An. Chắc tại vì thích nên không thấy đáng ghét như mấy thằng khác.
...
Ngày 3 tháng 11 năm 2015.
Giáo viên bộ môn lớp tôi lúc nào cũng gọi tên để kiểm tra bài cũ vậy nên số thứ tự là cái gì đó mà tôi không nhớ rõ cộng với việc trong lớp tôi có nhiều bạn trông rất xinh, rất dễ thương vậy nên có vài giáo viên rất ưu tiên bạn đó. Đó chính là điều mà khiến tôi vẫn nhớ mãi sau này: xinh đẹp và số thứ tự.
Vào tiết Lí như thường lệ, thầy Hải bước vào với một cây bút. Tôi nghe đồn là thầy chẳng dạy gì, chỉ kể những câu chuyện xàm rồi gần cuối giờ thầy sẽ dạy nhanh qua. Đối với một môn lần đầu tôi học như môn Lí, thì điều đó quá đáng sợ rồi. Tôi thầm nghĩ sẽ cố gắng học để không bị mất gốc, nhưng trớ trêu thay, hôm đó chính là ngày tôi ghét môn Lí. Ngày mà tôi từ bỏ nó, chỉ muốn qua môn mà thôi.
Tôi là Hà Tuyên, số thứ tự 31. Con số 31 sau này khi tôi được ba con 0 điểm miệng thì tôi mới nhớ. Ngọc Hà, số thứ tự 03. Một người rất đẹp và học giỏi, thầy cô rất ấn tượng về những học sinh giỏi và ngoại hình thu hút. Chuyện bình thường thì không đáng nói, chỉ là thầy Hải không bao giờ mang danh sách cộng với việc thích trêu đùa.
"Số 31 lên kiểm tra bài cũ." Giọng thầy vang lên trong lớp, ai cũng bốn mắt nhìn nhau.
"Số 31 không lên đúng không? Hà số 31 sao không lên trả bài?" Thầy để ý tới Ngọc Hà.
"Số em là số 3, không phải 31 thưa thầy." Hà đứng lên thưa.
"Sao em dám chắc em không phải là số 31? Tôi nhớ em số 31, em không lên tôi cho em ba con 0." Thầy Hải rất thích kiếm chuyện với gái, đặc biệt những học sinh có vẻ ngoài thu hút.
Bởi vì vào đầu năm, thầy Tuấn có đọc số thứ tự nhưng mà thầy đọc rất nhanh. Chỉ có 10 số đầu thầy đọc chậm, còn lại thầy đọc cả lớp đều không biết số mình. Khi thầy Hải gọi số, cả lớp dường như im lặng vì chẳng ai nhớ số mình.
"Em dám chắc em số 3, chữ "H" thì sao nằm ở số 31 được ạ? Không phải số em thì em không lên."
"Được, sau tôi mang danh sách lên, ai số 31 cho ba con 0."
Ngày hôm sau thầy cầm danh sách và số 31 là "Hà Tuyên" - chính là tôi. Thầy đánh vào cột điểm của tôi là ba con 0 mà không thèm nói gì. Tôi cũng im luôn, cả lớp đều im lặng. Dù cho có người bảo với thầy là lớp tôi không biết số thứ tự nhưng thầy cũng mặc kệ điều đó.
Có lẽ, từ ngày hôm đó, tôi không còn thích môn Lí nữa. Cách dạy của thầy không phù hợp với cách học của tôi, mỗi lần có tiết Lí thầy đều lên kể những chuyện không liên quan đến nội dung tiết học. Tôi phải đi mượn vở của Ánh Ngọc, con bạn thân của tôi để chép bài và hỏi bài, thật sự rất khó với một người không thích Lí. Thật sự tôi không thích Lí chút nào đâu!
...
Năm 2016, tròn một năm tớ thích cậu rồi, cậu có thích tớ không?
Ngoài việc nhìn cậu ở phía xa, đứng gần cậu, lén nhìn cậu thì tớ muốn cậu nhìn thấy tớ trên bục nhận thưởng đầu tuần. Đó là lí do tớ chọn thi IOE Tiếng Anh, mặc dù tớ rất tệ việc nghe tiếng Anh nhưng mà tớ không hối hận về việc chọn thi IOE Tiếng Anh. Tuy chỉ được giải khuyến khích cấp trường chỉ vì tớ thi buổi chiều, đề sẽ dễ hơn buổi sáng do buổi sáng tớ quên đi thi nhưng tớ vẫn được đứng lên bục giảng để cả trường có thể nhìn thấy, trong đó có cậu và mọi người vỗ tay chúc mừng. Điều đó cũng khiến tớ hạnh phúc rồi.
Chỉ là tớ thích cậu rất nhiều mà tớ không dám nói ra, vì sợ mất đi cả cơ hội được ở gần cạnh cậu. Cậu là bầu trời, tớ chỉ là kẻ ngước nhìn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro