Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 - Tiểu Tuyết , người bạn cùng bàn với tôi

Khi mặt trời vừa mới mọc tới trên mông . Một giọng nói ấm ấp la lên thật lớn hướng vào căn phòng tôi .

" An Dĩ Phong !!! Dậy ngay cho mẹ !!! Biết bây giờ là mấy giờ chưa hả ??? "

Không ai khác , giọng nói ấm áp đó là của mẹ tôi . Người mà tôi luôn tôn sùng , người mà ngay cả chúa quỷ cũng phải sợ .

- Cho con ngủ 5 phút nữa thôi . Tôi la lên
- Ngủ ... ngủ ... ngủ , tối ngày ăn với chả ngủ . Tiểu Tuyết đợi con từ nãy đến giờ này . Mẹ tôi đáp .

Đông Phương Tuyết người bạn cùng bàn với tôi hơn 12 năm . Tính ra bây giờ tôi và cô ấy đã cùng nhau trãi qua hơn 12 cái xuân rồi . Cô ấy bây giờ là sinh viên của đại học Nghệ thuật rồi , cô ấy thuộc mảng vẽ tranh . Cô ấy vẽ đẹp lắm . Những năm còn học tiểu học , trung học , trung học phổ thông , tới tiết vẽ thì tôi toàn nhờ cô ấy vẽ giúp . Tôi thì ngồi đó mà ngủ . À , lo giới thiệu cho Phương Tuyết mà quên giới thiệu tôi . Tôi là An Dĩ Phong bạn cùng bàn với tiểu Tuyết . Người bạn trai quốc dân của mọi nữ sinh trong trường . Tôi và cô ấy thi vào cùng một trường đại học . Tôi thì học bên người mẫu vì với thân hình cao ráo , khuôn mặt điển trai nên tôi từ nhỏ đã đam mê làm người mẫu rồi .

Hôm nay là ngày chúng tôi nhập học vì thế vẻ bề ngoài khá quan trọng với tôi .

- Tiểu Tuyết cháu đợi nó chút nha , cái thằng lề mề này xuống ngay cho mẹ . Mẹ tôi hét lên
- Dạ , không có gì đâu . Bác cứ để cậu ấy se sua chăm chút cho bản thân chút đi . Tiểu Tuyết đáp

Gần 15 phút sau ...

- Xuống rồi nè . Tôi chạy xuống
- Mày biết mày lâu còn hơn sên không !? Ăn mặc như vầy nè , mày nhìn tiểu Tuyết xem , con bé ăn mặc đơn giản , tóc tai gọn gàng . Mẹ tôi phàn nàn
- Suốt ngày mẹ cứ Tiểu Tuyết ... Tiểu Tuyết . Riết không biết ai là con của mẹ luôn đó . Một ngày nào đó , con cưới Tiểu Tuyết về làm con dâu mẹ luôn . Tôi đáp vu vơ
- Được vậy tao cũng mừng . Mẹ nói với khuôn mặt rạng rỡ
- Thôi , thôi đi ... đừng có mà cà khịa tôi . Tiểu Tuyết lên tiếng

Ở phòng khách ...

- Bố , chìa khóa xe con đâu . Tôi hỏi
- Chìa khóa xe mày mà đi hỏi tao . Bố tôi nói
- Bố tìm phụ con đi . Tiểu Tuyết đợi kìa
- Để ông già này tìm phụ mày . Bố nhấc mong ra khỏi cái ghế sofa
- Bố hay ghê luôn , ngồi lên cái chìa khóa xe của con
- Hehe ... xin lỗi
- Tiểu Tuyết đi thôi
- À ... ờ . Thưa bác gái , bác trai cháu đi
- Đi đi kẻo trễ . Mẹ tôi nói

Ở ngoài trước sân ...

- Lên xe . Tôi ra lệnh
- Ừm . Tiểu Tuyết nhanh chóng trèo lên xe

Thật luôn á , không biết bố mẹ tôi nghĩ gì nữa . Bạn bè cùng tuổi tôi bây giờ toàn đi xe máy , xe số , xe tay ga , có đứa thì đi xe phân khối lớn . Còn tôi thì đi chiếc xe máy điện , gia đình tôi thuộc hàng khá giả , có của ăn của để . Tôi nhiều lần xin mua xe mới bố mẹ tôi một mực từ chối . Tiểu Tuyết cũng khá giả có xe riêng nhưng không biết tại sao cô vẫn muốn tôi chở cô đi học . Tôi nghĩ chắc là cô ấy sợ tốn tiền mua xăng dầu nên đi ké . Mỗi ngày cứ đúng 6 giờ là cô ấy đã có mặt ở trong nhà tôi rồi . Đến bây giờ tôi đã coi cái việc chở Tiểu Tuyết đi học là thối quen luôn rồi .

Nhiều lúc xe tôi hư hay hết pin . Chúng tôi đi học bằng chiếc xe tay ga của cô ấy . Nói chung là cái xe đó xịn xò lắm . Tôi rất mê cái xe của cô . Mỗi lần muốn đi đâu là mượn xe cô ấy đi .

Tính cô ấy hiền lắm , có mỗi cái tính là có chuyện gì buồn luôn bỏ trong lòng chẳng chia sẻ với ai cả . Nhiều lúc không hiểu sao tôi lại rất lo lắng cho cô ấy . Lo cho cái tính để bụng , lo cho cái tính giả vờ mạnh mẽ . Tôi cũng không hiểu là sao ? Sao tôi lại lo cho cô ấy ? Trong khi cô ấy đâu phải là người thân trong gia đình . Đôi khi tôi cũng chẳng biết tôi đang bị gì nữa .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro