Chương 14: Trái Tim Và Lựa Chọn
CHƯƠNG 14: TRÁI TIM VÀ LỰA CHỌN
Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua từng tán cây, rọi xuống những con đường lát gạch của khuôn viên trường đại học. Những cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo hương hoa sữa, hòa lẫn trong không khí nhộn nhịp của một ngày mới.
Nam Khoa đứng trước gương, ngắm nhìn chính mình. Đôi mắt cậu có chút thâm quầng vì đêm qua trằn trọc suy nghĩ. Cảm giác lạc lõng vẫn còn đó, nhưng những lời nói của Trọng Hùng hôm qua cứ vang vọng trong đầu cậu.
“Cậu có chắc là mình muốn từ bỏ không?”
Câu hỏi ấy như một hồi chuông cảnh tỉnh. Cậu đã thích Mai Phương từ lúc gặp cô, vậy mà khi mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, cậu đã nghĩ đến việc buông tay sao?
Cậu siết chặt bàn tay, hít một hơi thật sâu rồi bước ra khỏi phòng.
---
Ngày mới và cảm giác mới gần như hôm nay Nam Khoa cảm thấy vui hơn thường ngày hay là vẫn như vậy cậu cũng không biết nữa, cậu chỉ biết hôm nay cậu phải làm gì.
Khi Nam Khoa đến giảng đường, không khí xung quanh có vẻ khác lạ. Những ánh mắt tò mò, những tiếng xì xào vang lên khi cậu bước vào lớp. Cậu nhanh chóng nhận ra nguồn gốc của những ánh mắt đó – tin đồn về cậu và Mai Phương vẫn chưa lắng xuống.
Cậu ngồi xuống chỗ của mình, lặng lẽ mở vở ra, nhưng tâm trí lại chẳng thể tập trung vào bài giảng. Trong một khoảnh khắc, cậu khẽ liếc mắt sang phía Mai Phương. Cô ấy ngồi cách đó vài dãy bàn, mái tóc dài xõa xuống vai, đôi mắt chăm chú nhìn lên bảng nhưng trong thoáng chốc, cậu thấy được sự bối rối trong ánh mắt ấy.
Mai Phương vẫn đang tránh mặt cậu.
Nam Khoa khẽ thở dài. Cậu không muốn mọi chuyện cứ mãi như thế này.
Cảm giác dường như lạc lõng, Nam Khoa bất chợt giật mình khi nghe tiếng của giảng viên kêu mình vào chỗ, bối rối một hồi Nam Khoa từng bước mà đi lại chỗ ngồi của mình.
Không khí trong lành tựa hồ lặng.
Buổi chiều hôm đó, sân bóng rổ của trường đại học chật kín sinh viên. Trận đấu giao hữu giữa các khoa là một sự kiện lớn, thu hút rất nhiều người đến xem. Nam Khoa vốn không phải là thành viên chính thức của đội, nhưng vì có một người bị chấn thương nên cậu được gọi vào để thay thế.
Khi bước vào sân, cậu nhanh chóng nhận ra một điều – Mai Phương đang ngồi ở hàng ghế khán giả, ngay gần phía khu vực trung tâm.
Cảm giác căng thẳng trong lòng cậu bỗng chốc biến mất. Lúc này, cậu chỉ muốn chơi hết mình.
Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.
Nam Khoa nhanh chóng thể hiện bản lĩnh của mình. Cậu di chuyển linh hoạt, chuyền bóng chính xác, từng cú ném đều chuẩn xác. Không khí trong sân nóng lên từng giây, khán giả reo hò không ngừng.
Trong một pha tranh bóng quyết định, Nam Khoa nhận được đường chuyền từ đồng đội, cậu nhảy lên, ném bóng về phía rổ. Quả bóng xoáy tròn rồi nhẹ nhàng rơi vào rổ, ghi điểm quan trọng cho đội của cậu.
Tiếng hò reo vang dội khắp sân.
Nam Khoa vô thức hướng ánh mắt về phía Mai Phương. Cậu thấy cô ấy đang vỗ tay, nhưng ngay khi nhận ra cậu đang nhìn mình, cô vội quay đi.
Một nụ cười khẽ xuất hiện trên môi Nam Khoa. Ít nhất, cô ấy vẫn để ý đến cậu.
Được hồi lâu Nam Khoa cảm thấy dường như hơi mệt mỏi.
Nam Khoa liền đi ra phía sau sân để nghỉ ngơi. Cậu ngồi trên băng ghế đá, lau mồ hôi bằng khăn, trong lòng có chút nhẹ nhõm. Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.
Là Mai Phương.
Cô ấy đứng đó, có vẻ như đang do dự điều gì đó. Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng nói:
“Anh… chơi cũng hay.”
Nam Khoa nhìn cô, trái tim khẽ rung động. Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô chủ động nói chuyện với cậu.
“Cảm ơn.” Cậu đáp, giọng có chút khàn vì vận động mạnh.
Một khoảng lặng bao trùm giữa hai người. Mai Phương cúi đầu, bàn tay cô siết nhẹ vạt áo. Nam Khoa có thể cảm nhận được sự bối rối của cô.
“Mai Phương…” Cậu lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Em có chuyện muốn nói.”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt kiên định của Nam Khoa.
“Anh không quan tâm đến những lời đồn đại.” Cậu nói, giọng chắc chắn. “Anh chỉ quan tâm đến cảm giác của em. Nếu em cảm thấy không thoải mái, anh sẽ giữ khoảng cách. Nhưng nếu em cũng có chút gì đó… giống như...Anh, thì đừng trốn tránh nữa.”
Mai Phương mở to mắt, rõ ràng không ngờ Nam Khoa lại nói thẳng như vậy.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa thoang thoảng.
Cô mím môi, đôi mắt ánh lên một tia do dự, nhưng rồi lại dịu dàng hơn.
“Em…” Cô khẽ lên tiếng, nhưng chưa kịp nói tiếp, một giọng nói khác đột nhiên chen ngang.
“Mai Phương, cậu ở đây à?”
Nam Khoa quay đầu lại.
Quang Minh đứng đó, ánh mắt sắc bén quét qua cậu, rồi dừng lại trên gương mặt Mai Phương.
Bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Nam Khoa nắm chặt tay, nhưng vẫn giữ im lặng. Mai Phương thì có chút lúng túng, ánh mắt cô dao động giữa hai người.
Cuối cùng, cô khẽ nói:
“Chúng ta nói chuyện sau nhé, Nam Khoa.”
Nói rồi, cô bước đến bên Quang Minh.
Nam Khoa nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Cậu biết rằng, đây chưa phải là hồi kết. Nhưng ít nhất, cậu đã không trốn tránh nữa.
---
"Phù" một tiếng Nam Khoa cũng đứng dậy mà đi về lại ký túc xá.
Đêm đó, khi trở về ký túc xá, Trọng Hùng nhìn thấy gương mặt trầm tư của Nam Khoa, liền bật cười:
“Có vẻ như bạn tôi lại vui lên rồi ha.”
Nam Khoa không phủ nhận.
Cậu cầm chiếc vòng bạc trong tay, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
Dù thế nào đi nữa, cậu cũng sẽ không từ bỏ.
Chương 14 - Kết Thúc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro