Chương 1 : Tựu trường
Mùa thu Hà Nội lá đã bắt đầu rơi ngoài đường, tiếng ve cũng đã ngưng kêu cũng là chúng tôi bắt đầu một năm học mới. Năm 12, năm cuối cấp 3 có lẽ những ngày tháng vui, buồn của nhiều kỉ niệm trong đời học sinh. Và tôi cũng thế bước vào năm 12 đầy lo lắng, nhiều suy nghĩ, áp lực.Hôm nay là ngày tựu trường cuối cùng của tôi, tôi đã dậy từ sớm để chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt. Xong tất cả mọi thứ tôi bước ra khỏi phòng vừa xuống cầu thang một cảnh tượng đã đập vào mắt tôi, tôi cũng chả thấy lạ với cảnh tượng đó vì 12 năm qua đã chứng kiến nó.
Tôi bước xuống cầu thang, chào hỏi bố mẹ : "Con đi học đây". Không một lời đáp lại từ họ, họ bận chăm sóc từng li từng tí cho 2 đứa con của họ, tôi thì chưa bao giờ nhận được từ họ bất cứ điều gì kể cả một lời hỏi thăm nên tôi dần quen với việc đó. Tôi đi được vài bước thì Hoàng Phạm Viết Kha chạy tới : "Chị đi học cùng bọn em đi".
" Không cần đâu chị tự đi được, em lo ăn sáng rồi đi học kẻo bố mẹ lại la. " tôi trả lời lại nó xong quay đầu đi ra khỏi nhà. Lúc này bố mẹ mới lên tiếng : "Con không cần phải lo cho nó đâu, 12 rồi tự biết lo cho bản thân . Con còn đứng đó nữa là trễ học đó ".
*****
" Châu Dương ơi chờ tao với " khi vừa tới trường tôi nghe ai đó kêu tên mình thì quay lại hóa ra là Thiên Kim - tổ trưởng tổ 4, bạn cùng bạn của tôi với Thảo Huỳnh, để nói về nhỏ này chỉ có một chữ "điên". Sau khi tôi đứng chờ nó cả 2 chúng tôi cùng nhau lên lớp, vừa bước tới cầu thang đã thấy trước lớp rất đông người tôi ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra
Thiên Kim thở dài : " Nhìn mặt mày ngơ ngác như con nai tơ vậy chắc đã quên lớp mình có gì rồi à " lúc này tôi mới sực nhớ lại là lớp tôi có "F5" của trường, 2 năm qua sáng nào cũng có vài chị, em đứng trước lớp để tặng quà không thì cũng tỏ tình một trong năm thằng đó.
Tôi với Thiên Kim vào lớp thì có một đứa kêu tôi với giọng chảy nước : " Chị học lớp này đúng không ạ ? Chị có thể đưa cái này cho anh Trung giùm em với ạ ~ ". Tôi chưa kịp trả lời thì những đứa còn lại đã dúi vào tay tôi với Kim một đống đồ nào là thư, nước,vv....
Mấy đứa kia về lớp hai đứa tôi cũng bước về chỗ ngồi và đặt những thứ đó lên bàn của hai ông tướng đang đánh liên quân. Khánh thấy hai đứa tôi đặt đồ lên bàn mới bỏ điện thoại xuống: "Cảm ơn hai bạn đã có lòng mua đồ ăn sáng cho tụi tui nha". Kim xì một cái nói: "Bớt cái giọng thảo mai kia lại với tao đi, tao đấm cho vài cái chừ. Tao chưa tính sổ với tụi mày là may rồi ở đó còn nói cái giọng đó..." và sau đó là một tràng chửi đến từ vị trí của Thiên Kim. Thằng Trung và Khánh cũng chỉ biết ngồi đó nghe và không nói lại được con bé còn tôi chỉ mong rằng có ai đó tới ngăn cái máy nói này lại giùm tôi.
*****
Có lẽ ông trời cũng hiểu tiếng lòng của tôi nên đã phái vị cứu tinh tới, tôi nhìn ra cửa thấy một đứa con gái với mái tóc wolf cut ngắn bước vào cùng với dáng vẻ mệt mỏi. Nó bước tới tôi quay qua khoác tay và tựa đầu vào vai nó :" Tạ ơn trời đất đã đưa Thảo Huỳnh đến đúng lúc để ngăn con Kim im miệng nếu mày không đến chắc nó đứng chửi tới khi vào lớp luôn quá". Nó nhìn đống đồ trên bàn và mặt Thiên Kim có vẻ đã đoán được việc gì đã xảy ra : "Hai bây mới sáng sớm lại chọc gì để bị chửi hay là do tụi mày hủy kèo với con nhỏ ngày hôm qua nên giờ bị chửi như thế. Lại là tụi kia đưa đồ nữa à , tao tưởng qua năm nay sẽ không còn nữa chứ'. Sau khi Thảo Huỳnh nói xong chúng tôi ngồi vào bàn, tôi ngồi phía trong cạnh cửa sổ, Thiên Kim ngồi giữa tôi và Thảo Huỳnh, ba đứa tôi ngồi bàn gần cuối. Tôi lúc này lên tiếng :" Mày nghĩ sao hết trừ khi tụi nó tốt nghiệp".
Ổn định xong tôi nhìn xuống sân trường thấy nhiều phụ huynh đưa con của mình vào lớp, tôi biết đó là mấy đứa lớp 10 năm nay. Năm nào tôi cũng chứng kiến thẩy cảnh này mà tôi ước rằng mình cũng được như mọi người nhưng ước mơ thì không bao giờ xảy ra. Trong đó có bố mẹ tôi, Thảo Huỳnh kéo tôi lại hiên thực : " Này lại suy tư về chuyện đó à tao nói mày ra ngoài này ngồi cho đỡ phiền muộn mà mày không nghe". Tôi trả lời lại nó: "Không sao cũng quen rồi cũng không phải lần đầu gặp". Không riêng Thảo Huỳnh hội tam tai đều biết tôi đã từng trải qua việc gì và tụi nó rất yêu thương tôi.
" Ba thằng cờ hó kia đâu sao tao không thấy tụi nó hay nay mới buổi đầu cúp rồi". Thào Huỳnh quay xuống hỏi Trung và Khánh. "Sáng giờ không thấy tăm hơi thằng nào cả, qua tao nhậu ở nhà thằng Khánh cùng mấy thằng trong đội bóng rổ, say quá tao ở nhà thằng Khánh ngủ đến sáng nay mới về nhà thay đồ đi học". Thành Trung vừa nói dứt câu ngoài hành lang đã ồn ào, la hét không cần nói tôi cũng biết " ba thằng cờ hó" mà Thảo Huỳnh nhắc đã đến. Nay có ba thằng cùng nhau xuất hiện đã ồn tới chừng đó, liệu rằng "F5" tụi nó xuất hiện cùng nhau thì ồn tới cỡ nào nữa đây. Việc tụi nó được mọi người la hét, quan tâm đã diễn ra từ năm chúng tôi vào lớp 10 nên nó đã trở nên quen thuộc đối với chúng tôi.
----------------------------------------------
P/s: kết thúc chương đầu tiên tại đây nha cảm ơn mọi người đã đọc truyện. Không biết chương đầu có hay không nên mình mong rằng mọi người đón nhận và góp ý bằng cách bình luận. Nếu mọi người đón nhận thì mình sẽ đăng những chương tiếp theo lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro