chap 1
Lưu Khải Uy và Hứa Chỉ An là học sinh trung học phổ thông là đôi bạn cùng bàn với nhau. Tuy ngồi cùng bàn nhưng mà hai người họ là hai thể giới khác nhau Lưu Khải Uy là học sinh xuất sắc của trường sinh ra trong gia đình giàu có con trai của một Tổng Giám đốc công ty bất động sản từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa có người hầu kẻ hạ. Hứa Chỉ An sinh ra trong một gia đình bình thường đến lúc mẹ cậu qua đời cậu sống cùng với ông bà cha cậu đi làm ăn xa, trái ngược với tính cách điềm đạm, lạnh lùng có hơi kiêu ngạo của Lưu Khải Uy thì Hứa Chỉ An mặc dù trải qua nổi đau mất mẹ nhưng cậu vẫn lạc quan vui vẻ cậu luôn nghĩ mặc dù mẹ tuy không còn nữa nhưng ở một nơi nào đó mẹ cậu vẫn lun theo dõi cậu.
Trong giờ toán học ~
Khắp phòng học đều nghe tiếng giáo viên đang giảng những kiến thức có người luôn tập trung lắng nghe giảng rồi ghi chép, có người do bài toán giảng khó hiểu thì lại buồn ngủ mà muốn ngất luôn trên bàn. Phía phần ghế cuối dãy là hai người con trai một vừa nghe người chống tay lên bàn, một người thì cẩn thận ghi chép.
Tại giờ ra chơi~
Hứa Chỉ An đang nằm khoanh tay xuống bàn nhìn qua phía của người đối diện một gương mặt tuy lạnh lùng nhưng rất cuốn hút toát lên vẻ kiêu sa huyền bí . Cậu rất gưỡng mộ cậu bạn cùng bàn này. Lưu Khải Uy đang chăm chú xem lại bài giảng vừa rồi thì cảm nhận có một ánh mắt đang nhìn mình.
Lưu Khải Uy:" Cậu nhìn tôi đủ chưa".
Hứa Chỉ An bất ngờ ngồi dậy tay gãi đầu ấp úng : "Tớ xin lỗi đã khiến cậu thấy khó chịu ".
Lưu khải Uy cao mày " không có gì, tại tôi không thích bị người khác nhìn chăm chú như vậy".
Hứa Chỉ An:" Tớ biết rồi, lần sau sẽ không như thế nữa".
Giờ ra chơi kết thúc lại tiếp tục cho những tiết học tiếp theo.
Reng Reng Reng~ tan học
Hứa Chỉ An đang chuẩn bị ra về, bước ra khỏi cửa lớp bỗng có 1 giọng nói phía sau vang lên. " này, cầm balo giúp tôi đi" . Lưu Khải Uy cầm balo đưa đến trước mặt của Hứa Chỉ An. Cậu cầm lấy balo của Lưu Khải Uy. Ra tới khỏi cổng trường trước mặt là một chiếc Lamborghini sang trọng của nhà Lưu Khải Uy lái tới đến đón cậu về. Lưu Khải Uy thấy vậy thì cùng Hứa Chỉ An lặng lẽ lướt qua khỏi xe. Người tài xế mở cửa xe ra " cậu chủ mau lên xe đi ạ" . Lưu Khải Uy:"chú lái xe về trước đi tôi muốn đi bộ vận động ". Nghe vậy người tài xế đành lái xe về nhà trước.
Trên con đường quen thuộc hàng ngày xuất hiện hiện hình bóng của hai người thiếu niên trẻ . " Tại sao? Cậu không đi xe về". Hứa Chỉ An đi phía sao hỏi. " tôi không thích đi tản bộ như vậy có vẻ thoải mái hơn nhiều" . Hứa Chỉ An chạy lên đi ngang hàng với Lưu Khải Uy . Hứa Chỉ An :" à, phải rồi bài toán hôm nay cậu hiểu hết không vậy". " Đương nhiên là hiểu, bài dễ như thế cơ mà". Lưu Khải Uy lạnh nhạt trả lời. Hứa Chỉ An áy náy :" Cậu giỏi thế bài toán hôm nay tớ thật sự không hiểu cho lắm mai vào học cậu có thể chỉ tớ lại được không?".
Lưu Khải Uy:" cậu đúng là chẳng có tiến bộ gì, đầu óc tối ngày để đâu thế". Hứa Chỉ An xấu hổ:" tớ.. Thật sự đã cố gắng lắng nghe suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu hết được". Lưu Khải Uy:" Đầu đất". "Cậu" Hứa Chỉ An bị Lưu Khải Uy nói đến xấu hổ đỏ mặt không thèm nói chuyện với Lưu Khải Uy nữa cúi mặt chu mỏ mà đi. Nhưng mà Hứa Chỉ An không biết được hành động này khiến cho người bên cạnh nở một nụ cười nhẹ. Cứ thể hai người thiếu niên không nhanh không chạm đi hết đoạn đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro