Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 4

Huy ôm đầu, cậu thực sự lo lắng, chẳng lẽ cậu sẽ mất em cậu thật sự sao, đôi mắt cứ cay cay, từ khi cậu bỏ ra khỏi nhà cậu do bất đồng quan điểm của cậu và bố cậu, chỉ có duy nhất Đức Anh là bạn của cậu, là người thân của cậu, chẳng lẽ cậu lại để mất thêm người thân nhất của cậu. Không, không thể được, không thể như vậy. Đôi mắt cậu cứ nhòa dần vì những giọt lệ bất chợt tuôn ra từ đáy lòng.
- Bác sĩ, tôi có cách giúp được bệnh nhân đó.
Huy nghe giọng này thực sự thấy quen quen, đây không phải em gái cậu sao, Uyên đó sao.
- Uyên?
Cậu quay mặt nhìn Uyên, không những là Uyên mà còn có một người nữa, người này đeo khẩu trang đầy bí ẩn, cậu cũng không biết đó là ai, nhưng hình như là cậu đã từng gặp.
- Bác sĩ, người này có nhóm máu O hiếm, có thể lấy máu được, sức khỏe ổn định.
- Vậy cậu theo tôi đi lấy máu.
Bác sĩ có vẻ hớt hải, chắc hẳn tính mạng của Đức Anh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, nếu không nhanh có thể Đức Anh sẽ đi vào giấc ngủ mãi mãi.
- Bác sĩ, không cần hớt hải như vậy! Anh hai, em muốn anh đồng ý với em một chuyện được không?
- Chuyện gì? Miễn là cứu được Đức Anh, anh đồng ý hết.
Lúc này, trong đầu Huy chỉ còn có Đức Anh, cậu biết Uyên muốn cậu quay về, thì so tính mạng của Đức Anh, thì việc quay về đơn giản hết rất nhiều.
- Được, cậu vào đi.
Uyên, vẻ mặt coi ta hớn hở, chắc hẳn cô ta đã rất rất thành công rồi, cuối cùng mục đích của cô ta cũng thành công, không phải mong mỏi của cô ta là muốn anh cô quay trở về sao, đó là quá khứ còn hiện tại cô ta muốn Đức Anh đau khổ hơn tất cả, và đây cũng mới chỉ là khởi đầu thôi, cô ta còn muốn Đức Anh đau khổ, vậy làm sao có thể cho Đức Anh chết vậy được. Cô còn muốn Đức Anh sống không được sống, chết không được chết, cô ta phải cướp đi từng người bên cạnh Đức Anh.
May mà nhờ có người Uyên đưa đến, Đức Anh dần dần bình phục nhưng vẫn chưa thể tỉnh dậy, dù đã cứu được Đức Anh bước đầu, nhưng cái quan trọng là Đức Anh có thể tỉnh hay không là phụ thuộc vào con người Đức Anh rồi.
Huy đang chăm sóc cho Đức Anh, thì Uyên bước đến như thể cái muốn nói cái mà cô muốn anh hai của cô đền đáp cho cô. Huy hiểu được điều đó, nên khi nhìn thấy Uyên, cậu đã nhờ My chăm sóc Đức Anh hộ mình rồi đi theo Uyên.
- Em muốn gì, nói đi.
- Muốn? Chẳng lẽ anh không biết sao?
Uyên tỏ vẻ thật nực cười, cô tưởng rằng anh hai thông minh của cô phải biết cô muốn gì chứ.
- Có phải em muốn anh quay về?
Đúng như Uyên nghĩ , Huy cũng nghĩ vậy, nhưng thực sự giờ không phải là lúc, giờ mới chỉ là khởi đầu cho sự đau khổ của Đức Anh mà thôi, chứ thực sự ra nó vẫn chưa thỏa mãn cô. Cô còn muốn hắn ta đau hơn cơ mà.
- Anh hai nghĩ nhiều rồi, em không phải có ý đó. Em chỉ muốn biết mật mã nhà anh hai để có thể thăm anh hai thường xuyên hơn thôi. Em thực sự rất nhớ anh mà, em chỉ muốn được chăm sóc anh thôi. Nếu được thì em rất muốn đến ở cùng anh hai.
Những giọt nước mắt của Uyên chảy xuống, những giọt nước mắt nửa thật, nửa giả khiến cho Huy mủi lòng, cô em gái nà cậu yêu thương nhất giờ lại phải rớt nước mắt vì cậu, làm sao có thể thế được. Cậu nghĩ rằng mình thật tồi, không mảy may suy nghĩ gì cả, cậu đồng ý ngay tức khắc.
- Anh xin lỗi, được, chuyện đó là điều dĩ nhiên, nay em dọn đến nhà anh là được.
- Vậy, em cảm ơn anh rất nhiều. Mà anh có thể đi cùng em được không, em chuyển tới ở luôn đó.
- Nhưng mà còn Đức Anh?
- Không phải có My chăm sóc rồi sao anh. Thôi đi anh, em rất hào hứng muốn biết anh hai em sống thế nào á.
Uyên kéo Huy đi theo mình, nhưng cũng không quên nháy mắt với tên đeo khẩu trang lúc nãy, dường như lại một âm mưu khác sắp được bắt đầu mà Đức Anh chính là con mồi.
*
Việt Anh đến nhà Vy từ rất lâu rồi mà giờ gần 11 giờ đêm rồi, mà Vy vẫn chưa về. Mẹ Vy, bà ấy cũng rất lo lắng cứ đi đi đi lại ở phòng khách, cậu không biết rằng Vy đã đi đâu, cậu chỉ biết cậu dậy Vy chỉ để làm cho Đức Anh đau khổ, người mà cậu ngộ nhận rằng là người yêu Đức Anh chính là Vy, nhưng cậu cũng có cảm giác với Vy, cậu biết Vy thích mình, luôn nhìn mình trong lớp, cố gắng học để đuổi kịp cậu, những buổi học thêm đều nhìn cậu, điều đó cậu biết. Cậu không biết tình cảm mà cậu dành cho Vy là gì, đó là cái cảm giác thinh thích của cái tuổi mới lớn, những rõ ràng cậu thích Linh Nhi hơn là Vy, nhưng sao gặp Vy, tim cậu lại loạn nhịp.
" Reng, reng"
- Alo, ai đó.
- Vy đang ở bệnh viện, bị Đức Anh hại thập tử nhất sinh, đến giờ vẫn chưa tỉnh.
- Alo, alo.
Việt Anh thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra, thì điện thoại cậu nhận được một đoạn video bí ẩn và địa chỉ của bệnh viện. Trong đoạn video đó, là Đức Anh đang đưa tiền cho một người đàn ông bí ẩn.
Vy tỉnh lại. Cô chỉ bị chuốc thuốc mê nên cơ thể hơi mệt xíu, điều cô đang lo lắng hiện tại chính là Đức Anh, không biết hiện tại cậu ấy sao rồi, có ổn không? Hay đã không qua khỏi? Những suy nghĩ đó cứ lan man trong đầu cô. Điều này thúc giục cô bước đến thăm Đức Anh, cô vừa chạy khỏi phòng đã va phải Việt Anh đang mang cơm vào thăm cô.
- Vy, cậu đi đâu vậy?
- Mình...mình...đi thăm Đức Anh.
- Cậu vào nghỉ chút đi...rồi tôi đưa cậu coi cái này...
- Không được...
- Cậu phải nghe lời tôi...cậu xem cái này trước, rồi gặp Đức Anh cũng không sao mà.
Vy nghĩ lại, chắc Đức Anh sẽ không sao đâu. Dù gì Việt Anh cũng đến rồi, chắc Việt Anh chờ cậu lâu lắm, nếu không, cậu ấy đã không đến tận nơi thăm bệnh cậu như vậy. Vy quay trở lại giường nằm, Việt Anh nhìn cô trầm lặng, cậu không hiểu sao cô lại lo lắng như vậy, chắc chắn cô ấy sợ Đức Anh nên chạy trốn khỏi đây. Cậu móc trong túi chiếc điện thoại có chứa video đó.
- Vy, cậu xem đi.
Vy nhận lấy đoạn video, cô nhận ra người đàn ông đó, người đưa tiền cho ông ta càng khiến cô sốc hơn, đó không phải Đức Anh sao. Chẳng lẽ Đức Anh muốn hại cô, không, không phải như thế, chính cậu đã đẩy cô đến nghịch cảnh này, nhưng vì sao Đức Anh làm vậy, nước mắt chảy dài trên đôi mi cong của cô, cô nghĩ rằng Đức Anh tốt với cô, cứu cô nhưng thực ra không phải, điều cô nghĩ là sai lầm, sai lầm của cô, cô đã tin lầm người. Việt Anh lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô. Cái này làm Vy nhớ lại Đức Anh cũng từng đưa khăn giấy để lau nước mắt của cô.
- Đức Anh là một tên xấu, tôi đã bảo cô rồi. Tất cả đều do hắn dàn dựng ra. Hắn ta chỉ muốn tiền, Linh Nhi cũng vì vậy mà chết.
- Không....không phải...Đức Anh vì tôi mà bị đâm...chắc chắn...
- Vy, tôi rất hiểu tâm trạng của cậu, nhưng đoạn video này chắc chắn là thật, cậu cũng làm nghề nhiếp ảnh chắc chắn là cậu biết đây không phải là Photoshop mà đúng không.
- Tôi....tôi...
Vy bất giác dựa vào vai Việt Anh mà khóc, hóa ra niềm tin của cô bị đổ vỡ như vậy, tại sao, tại sao chứ. Cô hận Đức Anh, rất hận.
*
Đức Anh hiện tại vẫn chưa tỉnh, thời gian cứ qua, 2 ngày, 3 ngày rồi một tuần, Đức Anh vẫn chưa có chút động tĩnh nào. "Kì thi chọn lớp S đã diễn ra, 8 người được chọn cũng đã xuất hiện, Vy cũng rất xuất sắc được chọn, cô đã giành được thứ hạng cao nhất trong cuộc thi" My đọc tờ báo đó cho Đức Anh nghe, cô đã chăm sóc Đức Anh từ khi nhập viện đến nay.
- Đức Anh, My cũng được vào lớp đó. Vậy là chúng ta lại chung lớp rồi.
Cánh tay cậu bỗng cử động, My nhìn thấy, trong lòng cô vui mừng khôn siết. Cô chạy thật nhanh ra gọi Bác sĩ. Đang định chạy thì tay của My được Đức Anh nắm lấy.
- Nhi...nhi....đừng đi....
- Em My nè. Không phải Nhi.
Đức Anh bất thình lình bật dậy, cậu dường như đã gặp ác mộng kinh hoàng, chắc hẳn là vậy.
- Nhi....nhi...
- Em My đây.
- My, cậu sao lại ở đây?
- Đức Anh đừng bỏ My lại được không?
- Sao lại bỏ My được chứ?
- Mà Đức Anh nằm đây được mấy ngày rồi.
- 7 ngày.
- 7 ngày? Vậy cuộc thi kia chẳng phải diễn ra rồi sao, không được....mà Vy đâu? Cậu ấy có sao không?
Đức Anh bật dậy, định chạy đi khỏi giường bệnh đến thăm Vy, tâm trạng lo lắng vô cùng, nếu hôm đó cậu đi cùng Vy cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Nhưng My ngăn cậu lại, dù gì cậu cũng vừa tỉnh dậy, vẫn chưa có thể bình phục hoàn toàn, với lại cô còn có chuyện quan trọng cần nói với Đức Anh.

- Anh Đức Anh, đừng đi, nghe em nói.

- Nhưng mà.

- Em thích anh. Em thực sự thích anh, rất thích anh.

Đức Anh im lặng, trong tâm trí cậu, luôn coi My chỉ là một người bạn chí cốt chứ không phải là người yêu thực sự, với lại cậu cũng không muốn yêu ai, bởi lẽ, Linh Nhi ở bên cậu, không phải cũng chết đó sao. Cậu thực sự rất sợ, rất sợ, nếu chăm sóc ai thì người đó cũng không được hạnh phúc.

- Mình...mình....mình xin lỗi...thực sự mình chỉ coi cậu là bạn thân mà thôi...

- Em không quan tâm....em đã cố gắng rất nhiều vì anh...em cố gắng học thật giỏi để được học lớp S cùng với anh...em cố gắng rất nhiều...tại sao vậy?....tại sao anh không thích em?

My bật khóc nức nở, cô luôn nghĩ rằng Đức Anh thích cô, nhưng tại sao, tại sao, hóa ra chỉ là cô lầm tưởng mà thôi, Đức Anh thực sự không thích cô, không thích cô, không, mọi cố gắng của cô không thể là vô ích được, cô sẽ cố gắng hơn để Đức Anh thích cô, cô sẽ không gục ngã đâu, cô sẽ cố gắng hơn, cố gắng hơn nữa, nhưng hiện tại, cô không muốn mất Đức Anh, cô không muốn để đánh mất Đức Anh một lần nữa, cô sẽ không để Đức Anh rời khỏi cô thêm một lần nào nữa. Cô lấy hết can đảm của mình, ôm lấy Đức Anh, và không để Đức Anh kịp phản ứng, cô đã trao nụ hôn đầu của mình cho Đức Anh, và cô nghĩ rằng mình sẽ không quay lại để trở về bạn thân của Đức Anh thêm một lần nào nữa.

" Bộp"

Đức Anh đẩy My ra, cậu cũng không ngờ được rằng My lại hôn cậu, điều đó cậu không kịp phản ứng.

- Tiên ?
Tiên ngồi xuống giường bên cạnh, cô nhìn My và Đức Anh. Đức Anh và My đều khó nói chuyện với Tiên về chuyện lúc nãy cô nhìn thấy. Cả ba người im lặng hồi lâu thì My và Đức Anh cùng nói để thanh minh:
- Mọi chuyện không phải do em/cậu nghĩ đâu.
- Anh hai à...anh hai...có người yêu rồi mà không nói với em...nếu nay em không đến sớm thì....không biết hai người còn giấu đến bao giờ nữa... - Tiên cười hóm hỉnh
- Thực ra, thì mình và Đức Anh....
My đang định nói thì Đức Anh chặn lại, Đức Anh biết My định nói gì nhưng thực sự cậu vẫn chưa sẵn sàng, cậu vẫn cần thời gian để suy nghĩ về chuyện này nhiều hơn. Với lại Tiên chính là em gái song sinh của Linh Nhi, cậu đã hứa chăm sóc cô, tìm chị lại cho cô, trong linh cảm của cậu Linh Nhi vẫn còn sống, Tiên cũng nghĩ như cậu vậy.
- Tiên, em không phải đang ở Mỹ sao? Sao em về đây sớm vậy.
- Không phải em nhớ anh à.
- Em đừng có nói đùa anh nữa...My đang ở đây đó...
- À, chị dâu vẫn còn ở đây...anh có phải đang ngại em gái anh đúng không?
My trong lòng cô lúc này thật khó diễn tả, cô đã trao nụ hôn đầu của mình cho Đức Anh, cô yêu Đức Anh, cô thực sự yêu, rất yêu nhưng tại sao Đức Anh không thích cô, nó cứ lởn vởn trong đầu cô, mãi không thoát ra, nhưng ở tiềm thức của cô, cô nghĩ Đức Anh chắc chưa có thể tiếp nhận chuyện này, chưa thể sẵn sàng cho chuyện này, nên mới từ chối cô. Nhưng lần này cô sẽ không để mất Đức Anh nữa đâu, nhất là với Vy.
- Thôi, Tiên, Đức Anh, My xin phép về trước, nhà My có việc...
My cầm bát cháo về, những ngày nay cô đều chăm sóc Đức Anh, ngay cả khi thi lớp S vừa thi xong đã vào thăm Đức Anh ngay lập tức.
- Có phải chị dâu ngại không anh Hai...
- Không có...anh với bạn ấy chỉ là bạn thôi...
- Thôi, báo cho anh Hai một tin vui, anh Hai nghe không?
- Tin gì? Em còn chưa trả lời cho anh vì sao về đây.
- Thôi mà, thực ra em về đây vì một người.
- Không phải là...Việt Anh...
- Em...em....kệ đi...nói tin vui trước... - Tiên tỏ vẻ ngại ngùng, ngượng đỏ mặt.
Tiên cười mỉm, Đức Anh đã nói trung tim đen của cô rồi mà. Nếu không phải vì Việt Anh, sao cô có thể lặn lội từ Mỹ về, không phải vì cơ hội nghìn năm có một ở lớp S đó sao, được ngắm nhìn Việt Anh mỗi ngày, ôi chàng hoàng tử của em, em đến đây...Tiên cứ nghĩ vẩn vở trong đầu rồi cứ tự cười một mình.
- Em đang tự cười đó Tiên...
- Em...đâu có...mà nói tin vui này....em được vào lớp S rồi nè.
- Lớp S?
- Anh mai có thể xuất viện rồi, mà tận chiều mai lớp S mới nhận lớp....
- Thật sao...vậy tốt quá...
Trong lòng Đức Anh hiện tại, cậu cứ có một chút cảm giác dành cho Vy, cảm giác nó cứ bâng khuâng thật sự khó tả, chẳng lẽ cậu đã yêu rồi sao. Sao cậu có thể yêu sớm như vậy, cậu cần phải chờ Linh Nhi, tìm Linh Nhi, không, không, cậu và Vy chỉ là hai người bạn thôi, không có thứ tình cảm nào khác.
*
Đức Anh cuối cùng cũng được về nhà, vừa đặt chân vào, đã có tiếng vỗ tay cũng lời chúc mừng sinh nhật, dạo này cậu trong bệnh viện bất tỉnh quá lâu, đúng thật là cậu đã quên luôn sinh nhật của mình, thật là bất ngờ thực sự.
- Happy Birthday to you....Happy Birthday to you...Chúc mừng sinh nhật Đức Anh...
- Không ngờ mọi người cũng nhớ ngày sinh nhật của em.
- Dĩ nhiên là nhớ rồi....em về đây cũng vì sinh nhật anh mà...Đây em có quà tặng anh...
Tiên khúc khích cười nói. Cô lấy hộp quà ở trên nóc tủ mà cô đã để sẵn ở đó đưa cho Đức Anh. Thực sự là cô cũng quên ngày sinh nhật của Đức Anh rồi, may mà anh Huy nhắc cô nhớ, nếu không chắc cô cũng muối mặt. Huy cũng lôi một món quà từ trong túi xách của mình ra tặng Đức Anh.y cũng vậy. Đức Anh tươi cười nhận quà, thật là bất ngờ mà, cậu định mở quà thì bị anh Huy ngăn lại:
- Khoan khoan, còn quà.
- Em tưởng hết rồi chứ.
Đức Anh cũng bất ngờ, cậu nghĩ rằng mọi người cũng đông đủ rồi, làm gì còn ai nữa, chẳng lẽ là Vy sao, trong lòng cậu cứ tràn ngập sự mong chờ rằng người đó là Vy. Bên trong đó, người bước ra làm Đức Anh cũng không hề ngờ tới, làm Đức Anh hờ hững, thất thần.
- Xin giới thiệu với em, đây là Uyên, em gái anh.
- Chào Đức Anh, mình là Uyên.
- Chúng ta cũng đâu phải không quen nhau đâu Uyên?
Uyên cười mỉm, không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì nữa, chắc hẳn là chuẩn bị cho một âm mưu khác mà chính Đức Anh cũng không ngờ tới.
- Giờ chúng ta là người chung một nhà rồi, mấy chuyện hồi xưa mong cậu bỏ qua.
- Thôi, dù gì cậu cũng là em anh Huy mà, chuyện bỏ qua cũng là thường tình thôi, với lại nghe nói cậu cũng lớp S. Vậy là lại chung lớp rồi.
- Vậy tốt rồi, mong Đức Anh giúp đỡ nhiều hơn.
- Thôi, thôi. Party bắt đầu nào.
*
Vy đang ngồi học bàn học, hiện tại, trong lòng cô cứ nâng nâng như thể là cô đang tương tư về ai đó, có phải là Đức Anh.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sợi