Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7 - 10

Chương 7: Em trai

24

Giang Thính Huyền ép Cảnh Nhiên vào tường, giữa lồng ngực mình, anh cúi nhìn xuống cậu từ trên cao. Thấy Cảnh Nhiên vẫn không dám nhìn thẳng vào mình, anh nheo mắt lại, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.

"Bây giờ em sợ anh sao?"

"Trong lòng em, tên Ứng Dữ đó đáng tin cậy hơn anh à?"

Nghe đến tên Ứng Dữ, Cảnh Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Giang Thính Huyền, sao anh trai lại biết Ứng bạn học, còn... đem ra so sánh, rõ ràng họ là hai người hoàn toàn khác nhau.

Vẻ mặt ngây ngô không đáp lời của cậu lọt vào mắt Giang Thính Huyền lại mang một ý nghĩa khác.

"Hừ," anh tức giận đến bật cười, những ngón tay thon dài vuốt ve làn da mềm mại trên má Cảnh Nhiên, "nếu anh không phát hiện ra, em định cứ trốn như vậy rồi quên hẳn anh trai đi, phải không?"

Ban đầu Giang Thính Huyền đã đưa ra điều kiện với nhà họ Giang là anh phải đưa Cảnh Nhiên cùng về nhà họ Giang, nếu không thì miễn bàn. Đêm trước anh vẫn còn nghiêm túc hứa với Cảnh Nhiên sẽ không rời xa cậu, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, lại được thông báo Cảnh Nhiên đã đồng ý với điều kiện của nhà họ Giang, đã bị đưa đi mất.

Anh không ngờ vẫn bị người nhà họ Giang lợi dụng sơ hở của Cảnh Nhiên, Giang Thính Huyền vốn thông minh khi nhận ra thì đầu óc trống rỗng, sao anh lại không nghĩ ra rằng, Cảnh Nhiên luôn rất ngốc nghếch, chỉ cần đối phương nói là vì lợi ích của anh, cậu sẽ không chút do dự nhảy vào cái bẫy của họ.

Đây là lần đầu tiên Giang Thính Huyền nổi giận đến như vậy, gần như đang trong trạng thái bị giam lỏng, bởi vì không biết khi nào Đại thiếu gia sẽ nổi giận.

Những người sau này cũng không thể ngờ được rằng vị thiếu gia nhà họ Giang vốn luôn điềm tĩnh tự chủ kia, vào ngày biết rằng mọi liên hệ với thế giới nghèo khó của mình đã hoàn toàn bị cắt đứt, quay về với cuộc sống thượng lưu xa hoa, cảm giác nhận được không phải là niềm vui và sự giải thoát, mà là cơn thịnh nộ điên cuồng.

Bởi vì sự ra đi của em trai anh.

Và sau đó biểu hiện của Giang Thính Huyền tại buổi tiệc cũng thực sự cho thấy những người ra quyết định của nhà họ Giang rằng, việc để Cảnh Nhiên rời xa Giang Thính Huyền sớm là đúng đắn, Giang Thính Huyền có thể là người kế thừa gần như hoàn hảo, với điều kiện tiên quyết là không có ảnh hưởng của Cảnh Nhiên.

Nếu buông lỏng, Cảnh Nhiên sẽ mãi mãi là điểm yếu của anh, một quả bom hẹn giờ có sức phá hoại to lớn.

25

Giang Thính Huyền không từ bỏ việc tìm kiếm Cảnh Nhiên, năm ngoái, trong đám mặt sinh viên năm nhất, anh đã nhìn thấy gương mặt của Cảnh Nhiên.

Bất ngờ không kịp đề phòng. Hạnh phúc to lớn ập đến với Giang Thính Huyền.

Cảnh Nhiên có thói quen cúi đầu dùng tóc mái che khuất gương mặt mình, trong mắt nhiều người, cậu là người trầm lặng, rụt rè, mang chút vẻ quê mùa. Nhưng với Giang Thính Huyền thì khác, trong một khoảng thời gian dài, thế giới của anh chỉ có Cảnh Nhiên, và thế giới của Cảnh Nhiên cũng chỉ có mỗi anh.

Từ lúc nhận ra đến khi hoàn toàn xác nhận, Giang Thính Huyền chỉ mất một khoảng thời gian rất ngắn.

Khi vô ý chạm phải người bên cạnh, đôi vai gầy yếu sẽ hơi run rẩy, thói quen hơi gù lưng mà Giang Thính Huyền chưa sửa được hoàn toàn vẫn còn đến tận bây giờ.

Quá nhiều, quá nhiều chi tiết.

Đó là em trai của anh.

Anh từng nghĩ rằng em sẽ mãi mãi không biến mất khỏi cuộc đời anh, mãi mãi dựa dẫm vào anh, chỉ thuộc về một mình anh, em trai của anh.

Cảnh Nhiên. Anh thầm gọi tên cậu trong lòng.

Rất nhanh đến lượt Giang Thính Huyền lên sân khấu phát biểu.

Sau khi bóng dáng anh biến mất sau hậu trường, những cô gái vẫn luôn lén nhìn anh mới dám lên tiếng thảo luận.

"Vừa nãy Giang học trưởng có phải... đã cười một cái không?"

"Cái gì? Thật á? Em cứ tưởng mình quá căng thẳng nên sinh ảo giác chứ?!"

"Trời ơi, em còn phải luyện tập đến nỗi muốn nôn mới nói được, vậy mà Giang học trưởng lại còn cười được..."

"Nhưng mà cười đẹp trai quá ư ư ư, rõ ràng bình thường chưa bao giờ thấy học trưởng có biểu cảm dịu dàng như vậy."

26

Không có cơ hội thì tạo ra cơ hội, để tiếp cận Cảnh Nhiên, Giang Thính Huyền âm thầm tăng số lần xuống lớp năm nhất.

Tin tốt là, Cảnh Nhiên vẫn chưa quên anh là anh trai.

Tin xấu là, Cảnh Nhiên đang trốn tránh anh, không muốn bị anh phát hiện, càng không muốn bị anh nhận ra.

Không sao, Giang Thính Huyền à. Một giọng nói trong lòng bảo anh, hiện giờ em vẫn ở bên cạnh anh.

Điều anh nên nghĩ là đừng để lặp lại vết xe đổ, để em trở thành mục tiêu cho bất kỳ ai nhắm đến anh, cuối cùng vì sự vô năng của mình mà để báu vật rơi vào tay người khác.

Sự mạnh mẽ của anh mới là tất cả. Anh tự nhủ với bản thân, kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế.

Tuy nhiên Ứng Dữ đã xuất hiện.

Cảnh Nhiên mặc quần áo của hắn, dựa dẫm vào hắn, tin tưởng hắn, cắt tóc vì hắn, làm những việc mình không giỏi như giao tiếp. Trong thời gian ngắn ngủi, màu sắc của hắn đã bám chặt lên người Cảnh Nhiên.

Rõ ràng, ngay từ đầu, người mà Cảnh Nhiên nhìn thấy trong mắt, luôn luôn là anh.

Cuối cùng trong mắt Cảnh Nhiên cũng lại phản chiếu khuôn mặt của anh, giống như rất nhiều lần trước đây, anh và Cảnh Nhiên tựa trán vào nhau.

Không phải là mơ. Em trai của anh đang được anh ôm trong tay, hơi ấm làn da chạm nhau khiến người ta lưu luyến.

"Phải làm sao đây nhóc Nhiên," Giang Thính Huyền thấp giọng, bên dưới lớp băng giá là dòng chảy cuộn trào, "anh không muốn để em thuộc về bất kỳ ai khác."

----

Thánh nữ trù:

Viết về anh trai hơi khó, rất muốn viết về hồi ức

Chương 8: Nắm tay

27

"Cảnh Nhiên, anh trai cậu đến tìm kìa!" Cô bé vừa thu dọn xong cặp sách và đang đứng ở cửa lớp thấy một chàng trai cao gầy đi tới, liền quay lại gọi.

Cảnh Huyền lịch sự gật đầu với cô bé: "Cảm ơn em."

Bây giờ là mùa đông, chiếc áo khoác Cảnh Huyền đang mặc trông rất cũ kỹ, với những mảng màu xấu xí và chữ tiếng Anh bong tróc in loạn xạ lên đó, nói chung, xấu đến mức không thể nhìn nổi. Tuy nhiên Cảnh Huyền có một gương mặt đẹp trai được tất cả nữ sinh tiểu học đánh giá cao, đã át đi vẻ xấu xí của chiếc áo này.

Cảnh Huyền luôn tỏ ra lạnh lùng, giữ khoảng cách với mọi người, dù mặc quần áo cũ nhưng vẫn giữ thẳng lưng một cách phong độ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, càng khiến các cô bé mới biết yêu thấy anh thật ngầu.

Chỉ có một người là ngoại lệ đối với anh, đó chính là em trai anh, Cảnh Nhiên. Bất cứ việc gì liên quan đến Cảnh Nhiên đều nhận được sự quan tâm của Cảnh Huyền.

Đây là lần đầu tiên cô bé được nói chuyện với một cậu con trai đẹp trai, mặt đỏ bừng, trả lời một câu "không có gì" rồi vội vàng chạy mất.

Trong lớp học, Cảnh Nhiên cuối cùng cũng quét xong sàn, vội vàng thu dọn cặp sách, gần như nhảy chồm đến bên cạnh Cảnh Huyền. Đôi mắt thường ngày không dám nhìn thẳng vào người khác giờ sáng long lanh, "Anh!"

Cảnh Huyền ừ một tiếng, cầm lấy chiếc khăn quàng cổ trong tay Cảnh Nhiên, cúi đầu quấn từng vòng một cho em trai, che kín nửa gương mặt nhỏ của cậu.

Cuối cùng theo phản xạ định nắm tay em trai mình, nhưng nửa chừng như nhớ ra điều gì đó, dừng lại, chỉ nói: "Về nhà thôi."

28

Vì thời tiết mùa đông lạnh hơn, lại là thứ Sáu nên học sinh tan học đều vội vã về nhà, còn Cảnh Nhiên có phận sự trực nhật nên về muộn hơn các bạn khác không chỉ một chút, đến khi hai anh em ra khỏi cổng trường thì hầu hết học sinh đều đã về hết, con đường trong trường vắng tanh, lạnh lẽo.

Cảnh Nhiên tiến lại gần Cảnh Huyền, trên tay đeo găng tay len hơi rộng, không vừa vặn lắm, khiến tay trông rất thô.

Trong đống quần áo cũ mà hàng xóm tặng có khăn quàng cổ và găng tay, đáng lẽ mỗi anh em một bộ, nhưng tất cả đều bị Cảnh Huyền lấy cớ Cảnh Nhiên dễ bệnh cần giữ ấm hơn mà nhét hết cho em trai. Quần áo cũng vậy, chọn cái tốt hơn cho Cảnh Nhiên, còn mình mặc những cái không tốt bằng.

Chất vải găng tay thô ráp đã ấm lên vì hơi ấm cơ thể chạm vào, vụng về muốn nắm lấy tay Cảnh Huyền.

Cảm nhận được ánh mắt của anh trai, Cảnh Nhiên hơi lo lắng giải thích: "Bây giờ người rất ít... dù nắm tay cũng không ai thấy đâu."

"Hơn nữa, nắm tay thì anh cũng sẽ ấm hơn một chút."

Những ngón tay đã cứng vì lạnh quả thật đang dần ấm lên. Cảnh Huyền không nói gì, qua lớp vải thô ráp nắm chặt tay Cảnh Nhiên.

29

Trước mười tuổi, Cảnh Huyền và Cảnh Nhiên quen nắm tay nhau cùng về nhà, ban đầu là vì Cảnh Nhiên thiếu cảm giác an toàn, cần Cảnh Huyền nắm tay để không bị lạc đường đến nơi không biết đâu là đâu, sau đó, nắm tay về nhà đã trở thành thói quen vô thức của hai anh em.

Cho đến năm ngoái, cuối cùng cũng có nam sinh phát hiện hành vi này và mở miệng chế giễu.

"Ha ha ha ha, hai anh em các cậu thật kinh tớm! Lớn chừng này rồi mà vẫn nắm tay về nhà!"

"Nữ tính quá ha ha ha ha, cả hai anh em đều là quái vật!"

Cảnh Nhiên bị ác ý không che giấu này làm cho sợ hãi, mặt tái nhợt.

Cảnh Huyền cũng không tiếp tục nắm tay Cảnh Nhiên đi tiếp, chỉ bảo Cảnh Nhiên đứng yên tại chỗ đừng động đậy, rồi lao lên đá ngã những cậu bé đang chọc phá. Nhìn anh có vẻ lạnh lùng, nhưng đánh nhau lại rất hung dữ, đánh cho mấy cậu bé khóc lóc gọi bố mẹ, nếu không phải Cảnh Nhiên đứng bên cạnh đã sợ đến khóc, yếu ớt gọi một tiếng anh, có lẽ anh sẽ không dừng tay.

Sự việc lớn chuyện đến mức phải mời phụ huynh, về đến nhà, người Cảnh Huyền cũng bị đánh bầm tím. Cảnh Nhiên suốt quá trình được bảo vệ không bị thương tích gì, khóc lóc bôi thuốc cho anh trai, nước mắt rơi xuống vết thương, làm loãng cả thuốc.

Cậu cố gắng kìm nén bản thân, cố nhịn không khóc, anh còn không khóc, cậu không thể để anh phải an ủi mình.

Hoàn toàn phản tác dụng.

"Rất đau phải không... anh..." Giọng cậu nghẹn ngào đến mức khó nghe rõ nội dung, "Xin lỗi... tất cả... đều tại... em..."

Nếu không phải cậu muốn luôn nắm tay anh, họ đã không bị nói là kinh tởm. Rõ ràng người kinh tởm chỉ có một mình cậu thôi.

30

"Không phải lỗi của em," Cảnh Huyền nâng mặt em trai lên, dùng khăn giấy lau từng giọt nước mắt của em, gương mặt vốn lạnh lùng bất cần đời trong mắt người ngoài dưới ánh đèn vàng vọt lại dịu dàng vô cùng, "Đừng khóc nữa, Tiểu Nhiên."

"Anh làm vậy là vì muốn em vui vẻ, đừng buồn."

Anh áp trán mình vào trán em trai, đôi mắt đẫm lệ trong veo vô cùng, em trai anh luôn thuần khiết như vậy, không nhiễm bụi trần, có quá nhiều thứ muốn phá hoại sự thuần khiết này của em.

"Chỉ cần em vui vẻ, anh có thể làm rất nhiều việc vì em, anh hoàn toàn không hối hận." Anh nói.

"Anh..." Cảnh Nhiên nghe xong khóc dữ hơn, chỉ là lần này là khóc vì cảm động, cậu cẩn thận ôm lấy anh trai, không để mình đè vào vết thương trên người Cảnh Huyền.

"Cảm ơn... anh."

Chương 9: Bánh kem

31.

Sinh nhật của Cảnh Huyền vào tháng 12, mùa tuyết rơi dày.

Tuy nhiên, kể cả bản thân Cảnh Huyền cũng không quan tâm đến sinh nhật mình. Mẹ cậu đột ngột đưa cậu về quê, không lâu sau thì qua đời. Hoàn cảnh của cậu không mấy tốt đẹp, thường bị người dân thị trấn nhỏ bàn tán.

Sau khi bà ngoại Cảnh Huyền mất, ông ngoại cậu suốt ngày say xỉn. Ông vốn không thích Cảnh Huyền, dưới tác động của rượu, thường đánh mắng cậu, nên càng không thể tổ chức sinh nhật cho cậu.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi từ khi Cảnh Nhiên được gửi về quê.

32.

Cảnh Nhiên trước đây còn nhút nhát hơn sau này. Việc giao tiếp bình thường với cậu cũng khó khăn, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể làm cậu giật mình, run rẩy như chiếc rây, nếu giọng nói lớn hơn một chút là cậu sẽ khóc.

Khóc cũng không như những đứa trẻ khác khóc lóc ầm ĩ, mà chỉ cúi đầu, lưng gầy run rẩy như một chú mèo hoang, thỉnh thoảng có vài tiếng nức nở không kịp nuốt vào lọt qua bàn tay che miệng.

Nghe nói do bố mẹ thường xuyên cãi nhau, đập phá đồ đạc trước mặt cậu mà thành, chẳng ai giúp cậu sửa đổi, đến trường lại bị bạn bè bắt nạt, tạo thành vòng luẩn quẩn, trở thành tính cách yếu đuối không cứu vãn nổi.

Cảnh Huyền tan học đến đón cậu về nhà, thấy cậu khóc, nghĩ rằng nếu không quan tâm, Cảnh Nhiên thực sự sẽ khóc đến mất nước.

Tính cách Cảnh Nhiên tuy phiền phức nhưng rất dễ dỗ dành. Cảnh Huyền mua cho cậu một que kem, sự chú ý của cậu bị chuyển hướng, trở nên im lặng, chăm chú ăn kem.

"Sao lại khóc?" Cảnh Huyền vốn luôn nói chuyện lạnh lùng, giờ để không làm Cảnh Nhiên sợ khóc, lần đầu tiên cố gắng làm dịu giọng nói.

Hiệu quả không nhiều. Nhưng có lẽ vì cậu mua kem cho Cảnh Nhiên, thái độ không mấy dịu dàng cũng không làm Cảnh Nhiên sợ hãi, mà thật thà trả lời: "Bình nước của em... bị cướp mất."

33.

Từ khi Cảnh Huyền đầy vẻ lạnh lùng mua kem cho Cảnh Nhiên và giúp cậu lấy lại bình nước, thái độ của Cảnh Nhiên với anh đã hoàn toàn thay đổi.

Dường như biết Cảnh Huyền tuy trông không dễ gần nhưng thật ra là người tốt, khi tan học Cảnh Huyền nắm tay cậu về nhà, cậu không còn cứng đờ người như trước. Ngay cả buổi tối đi ngủ, chui vào chăn cũng dứt khoát hơn trước, thậm chí rất cẩn thận dịch về phía Cảnh Huyền một chút.

Cảnh Huyền cúi đầu nhìn cậu.

Tóc mái của Cảnh Nhiên sau khi tắm sẽ được kẹp lên, lúc này không có gì che khuất khuôn mặt, Cảnh Huyền có thể thấy ánh mắt Cảnh Nhiên nhìn cậu những ngày qua, long lanh, như thể rất ngưỡng mộ người trước mặt.

Quá dễ bị mua chuộc. Vừa nhút nhát vừa ngốc, chỉ cần tốt với cậu ấy một chút, cậu ấy đã có thể đi theo người khác.

Thấy Cảnh Huyền cứ nhìn mình chằm chằm, Cảnh Nhiên đỏ mặt, tưởng rằng mình quá giới hạn làm đối phương không vui, lặng lẽ muốn lùi lại, nhưng Cảnh Huyền giữ vai cậu lại.

"Lùi nữa sẽ đụng tường."

Cảnh Nhiên ngủ phía trong, tường của ngôi nhà cũ đã bị xói mòn gần hết, không cẩn thận chạm vào sẽ có bụi trắng rơi xuống.

Nghe vậy, Cảnh Nhiên ngoan ngoãn không động đậy.

34.

Có lẽ thực sự tin tưởng Cảnh Huyền, sau đó vào buổi tối đi ngủ, cậu nói nhiều hơn, như thể muốn trút hết những suy nghĩ ban ngày không dám nói với người khác.

"Anh... tối nay em có thể ôm anh ngủ không?"

Cảnh Huyền không nói gì, chỉ đưa tay ôm cậu vào lòng. Hai đứa trẻ chỉ cách nhau một tuổi, nhưng Cảnh Nhiên lại nhỏ bé hơn nhiều, ôm vào lòng như một chú mèo con.

Không, theo tính cách hay bám người sau khi quen, phải là chú cún mới đúng. Cảnh Huyền nghĩ trong lòng.

"Anh ơi, sinh nhật anh là khi nào vậy?" Cậu chống người lên, đèn đường bên ngoài cửa sổ vẫn chưa tắt, ánh sáng vàng chiếu sáng khuôn mặt cậu, trong đôi mắt phản chiếu vẻ rạng rỡ chỉ có vào mùa xuân.

Cảnh Huyền phát hiện màu mắt cậu là nâu, rất đáng yêu. Cậu vừa nghe Cảnh Nhiên nói chuyện, hiếm khi để tâm trí lan man, ngoài cậu, chắc không có nhiều người biết màu mắt của Cảnh Nhiên.

Nói đến chuyện sinh nhật Cảnh Nhiên rất vui, bởi vì bố mẹ dù bình thường quan hệ không tốt, vào ngày này, sẽ vì cậu mà đối xử tốt với nhau, cậu được ăn bánh kem, cả thế giới đều là màu hồng nhạt nhàn nhã, những thứ cậu sợ hãi đều biến mất, đẹp đẽ đến mức không thực.

Sinh nhật là ngày hạnh phúc và vui vẻ nhất.

Anh đối xử với em tốt như vậy, đến sinh nhật anh, em cũng phải cố gắng làm cho anh cảm thấy hạnh phúc. Cậu nghĩ.

Biểu cảm trên mặt cậu quá dễ đọc. Nếu nói với cậu, mình không biết sinh nhật là ngày nào và cũng không từng tổ chức sinh nhật, Cảnh Nhiên có lẽ sẽ lập tức trở nên buồn bã.

35.

Chiếc bánh sinh nhật đầu tiên Cảnh Huyền nhận được là do Cảnh Nhiên dùng tiền tiết kiệm trước đây mua.

Không lớn, nhưng vừa đủ cho hai người ăn.

Cảnh Nhiên sợ ông nội giận, không dám mang bánh về nhà, bí mật nắm tay anh, đến một góc kín đáo trong công viên nhỏ, mới kéo khóa cặp sách, rất cẩn thận lấy ra chiếc bánh, thấy nó không bị đè bẹp, thở phào nhẹ nhõm.

"Anh ơi, chúc mừng sinh nhật!" Hiếm khi cậu nói chuyện không lắp bắp, đưa bánh đến trước mặt Cảnh Huyền.

"Tiền tiêu vặt của em chỉ đủ mua cái này..." Cậu lo lắng quan sát biểu cảm của Cảnh Huyền, "Thấy không được tốt, xin lỗi..."

Cảnh Huyền cắt ngang lời xin lỗi của cậu, "Anh rất thích."

"Rất thích," Anh nhắc lại, mùi bánh trong không khí quá ngọt ngào, Cảnh Huyền hiếm khi cảm thấy lý trí rời bỏ, tim anh đập rất nhanh, "Tiểu Nhiên, anh rất vui."

Hôm nay Cảnh Nhiên đặc biệt mặc bộ quần áo đẹp nhất, tóc bị gió thổi động, để lộ khuôn mặt trắng trẻo tinh tế, má bị lạnh làm đỏ hồng, nụ cười rạng rỡ bưng bánh nói với anh, chúc mừng sinh nhật.

Cảm giác khác với đáng yêu. Tim vẫn đập rất nhanh, vượt quá phạm vi Cảnh Huyền có thể chịu đựng.

Cảnh Nhiên thấy anh rất vui, đặt bánh lên ghế đá nhỏ, nói muốn cắm nến cho anh. Cảnh Huyền đột nhiên ôm lấy cậu, ôm rất chặt, bản thân anh cũng không nhận ra mình đã mất kiểm soát.

Anh cao hơn Cảnh Nhiên một cái đầu. So với mấy ngày trước, hôm nay nhiệt độ lại giảm xuống một chút, sáng ra cửa Cảnh Huyền đã quấn Cảnh Nhiên kín mít, giờ được anh ôm trong lòng mềm mại, trên người còn dính mùi thơm ngọt ngào của kem.

Cảnh Nhiên cũng rất vui vẻ ôm lại anh, cảm thấy việc mình can đảm một mình đi mua bánh đã được đền đáp xứng đáng.

Còn Cảnh Huyền đang nghĩ, cả đời này anh không muốn xa Cảnh Nhiên.

36.

Trong công viên có người chụp ảnh dạo.

Tiền tiết kiệm Cảnh Huyền để dành lâu nay cũng đã tiêu hết vào ngày hôm đó để chụp một tấm ảnh cho Cảnh Nhiên.

 Thánh nữ trù:

Càng viết càng không suôn sẻ, cảm thấy không thể viết tròn trịa, nhiều nhất ba vạn chữ hoặc chỉ có thể viết đến hai vạn... Mỗi lần tôi muốn viết 1v2 đều sẽ vì lười viết thêm một tuyến mà quên mất người còn lại ==

Chương 10: Đáng Tiếc

37.

Cảnh Huyền lên lớp 9, gần đến kỳ thi lớn, lớp anh thường xuyên phải học thêm sau giờ học.

Cảnh Nhiên đứng đợi cậu ấy ở cổng trường.

"Em đang xem ảnh của anh trai à?" Một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau, khiến tấm lưng hơi gù của Cảnh Nhiên giật thót, tay nắm chặt dây đeo của chiếc túi đeo vai.

Người đàn ông mặc vest bảnh bao tỏ ra thân thiện, vỗ nhẹ vai cậu bé đang run rẩy: "Chúng ta đã gặp nhau vài lần rồi mà, đừng sợ."

Nói xong, anh ta mỉm cười dịu dàng, đưa cho Cảnh Nhiên một cây kem ốc quế vừa mua ở quầy trước cổng trường: "Mời em ăn kem."

Người đàn ông có gương mặt thanh tú, nụ cười đặc biệt thân thiện. Dù Cảnh Huyền đã dặn Cảnh Nhiên không nên nói chuyện nhiều với người này, nhưng Cảnh Nhiên vẫn bị thái độ ôn hòa của anh ta làm cho ngớ ngẩn.

Tuy nhiên cậu không quên lời anh trai dặn, kiên quyết lắc đầu: "Em... không thể nhận... cảm ơn anh."

Anh trai bảo cậu phải tránh xa người này, mặc dù cậu không nghĩ anh ta là người xấu, nhưng lời anh trai nói không thể sai được. Nghĩ vậy, Cảnh Nhiên từ từ kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Kỷ Tại Vũ nhận ra mình bị đề phòng liền nhướng mày, tỏ vẻ không để tâm: "Nếu em không muốn thì anh một mình cũng ăn không hết, chỉ có thể vứt đi, đáng tiếc thật."

Thùng rác ngay bên cạnh hai người, anh ta làm bộ định ném vào đó. Mặc dù Cảnh Nhiên không có động tác gì nhưng biểu cảm vừa lo sợ vừa đau lòng trên gương mặt đã nói lên tất cả.

Đứa trẻ này thật thú vị, dễ trêu hơn nhiều so với cậu nhóc sớm trưởng thành kia. Nụ cười trong mắt anh ta sâu thêm, đưa cây kem cho Cảnh Nhiên, nhìn cậu bé băn khoăn không biết làm sao, anh ta làm động tác kéo khóa kín miệng.

"Đây là bí mật của hai chúng ta thôi, anh trai em sẽ không biết đâu."

"Coi như là món quà chia tay anh tặng em vậy." Anh ta nói.

38.

Kỷ Tại Vũ nói: "Chúng tôi đã nói chuyện với anh trai em nhiều lần nhưng vẫn không thỏa thuận được, bên kia bảo thôi vậy, dù sao cũng không thiếu người thừa kế đến thế."

Cảnh Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu, không ngờ họ từ bỏ nhanh như vậy, trong lòng không biết nên mừng hay cảm xúc gì khác.

Cậu khẽ liếm cây kem mềm mại, vừa ngọt ngào vừa lạnh lẽo.

Qua ngày hôm nay, anh trai sẽ không còn cơ hội trở về nhà của mình nữa. Sẽ mãi mãi ở bên cậu.

Trước đây Kỷ Tại Vũ đã đến nhà tìm Cảnh Huyền nói chuyện vài lần, mỗi lần Cảnh Huyền đều ngăn không cho anh ta tiếp xúc với Cảnh Nhiên, bảo để lại đồ đạc mang đến rồi tự mình xuống lầu nói chuyện với Kỷ Tại Vũ.

Nói những gì Cảnh Nhiên thực sự không biết, chỉ là vào tối sau lần nói chuyện đầu tiên, trước khi ngủ, Cảnh Huyền như thường lệ ôm cậu vào lòng, nếu phải nói thì lực đạo mạnh hơn một chút, để lộ cảm xúc của anh.

Lúc đó Cảnh Nhiên không dám nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lại tấm lưng đã rộng hơn của anh trai.

Cậu đã từng do dự về chuyện của anh trai, nếu anh chọn ở lại, chắc chắn là vì muốn ở bên cậu.

Cha mẹ cậu đã ly hôn và có gia đình mới, ông nội cũng già rồi, nếu anh trai đi mất, cảm giác giống như ngôi nhà luôn an toàn bị thủng một lỗ lớn, gió lạnh tràn vào, vừa đen tối vừa lạnh lẽo.

Nhưng... nếu vậy thì quá bất công với anh trai.

"Nhiên à, em phải biết."

Nhận ra sự bất an của cậu, Cảnh Huyền ôm cậu vào lòng, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng không để em một mình đâu."

39.

"Anh trai em rất giỏi đấy." Lời khen của Kỷ Tại Vũ cắt đứt dòng suy nghĩ rối ren của Cảnh Nhiên.

Bảng thành tích gần như đã trở thành sân khấu riêng của Cảnh Huyền.

Cảnh Nhiên mạnh mẽ gật đầu tán thành: "Anh trai rất giỏi!"

"Nhưng, thật đáng tiếc," Kỷ Tại Vũ chuyển giọng, "anh ấy lại chọn ở lại đây."

Dù có ngốc nghếch đến mấy Cảnh Nhiên cũng biết đối phương định nói gì tiếp theo, rất sợ hãi, nhưng cậu không thể lùi bước ở đây, đây là chuyện liên quan đến tương lai của anh trai.

"Nhưng... nhưng mà, anh trai muốn ở lại đây... ở cùng em, em muốn tin tưởng vào lựa chọn của anh ấy." Cậu cố gắng nhìn vào mắt đối phương nói ra những lời này, thể hiện quyết tâm của mình.

Kỷ Tại Vũ thấy cậu bé như vậy rất đáng yêu, trong đầu hiện lên bốn chữ "tình thâm nghĩa trọng", nhưng như vậy lại khiến bản thân trông giống kẻ phản diện. Anh ta nghĩ.

"Tuy là vậy, nhưng em có từng nghĩ đến một chuyện không?" Giọng anh ta rất nhẹ nhàng, dẫn dắt đứa trẻ đi vào một cái bẫy: "Từ nhỏ đến lớn, dù khó khăn đến đâu, anh trai em cũng có thể làm rất nhiều việc vì em, đúng không?"

Không hiểu tại sao đối phương lại nhắc đến điểm này, Cảnh Nhiên nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

"Em có biết không, anh ấy đáng lẽ có thể được bảo lưu vào một trường tốt hơn nhưng đã từ chối?"

Mọi thứ xung quanh như bị ấn nút tạm dừng, Cảnh Nhiên không biết chuyện này.

Lý do từ chối chỉ có thể là một. Bởi vì cậu không thể thi đỗ trường đó, nên anh trai muốn tham gia kỳ thi để vào một trường mà tương lai cậu có thể thi đỗ.

Để có thể mãi mãi ở bên nhau.

40.

Sau khi thỏa thuận xong, Kỷ Tại Vũ ngồi lại trong xe, thấy Cảnh Huyền đi ra từ tòa nhà dạy học, cúi đầu nói gì đó với Cảnh Nhiên đang thẫn thờ.

Làm công việc này thực sự quá ức hiếp trẻ con. Anh ta hiếm khi lương tâm cắn rứt, thở dài một tiếng.

Một cuộc điện thoại đúng lúc gọi đến, anh ta bắt máy: "Đã giải quyết xong rồi. Cảm giác như đang phá đám tình trong mộng vậy. Ông chủ thật là thú vị."

Người đàn ông đầu dây bên kia có giọng trầm, lạnh lùng giống như Cảnh Huyền nhưng sâu lắng hơn: "Tại nó không đủ thông minh, để lộ quân bài tẩy quá triệt để."

"Vậy sao?" Kỷ Tại Vũ không đồng tình lắm, có lẽ vì bị đánh động bởi tình cảm quá thuần khiết giữa hai đứa trẻ: "Tôi lại thấy người em trai này của ngài có tình người hơn ngài một chút đấy."

Người đàn ông không nói gì, nhưng Kỷ Tại Vũ đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhíu mày của đối phương: "Ngài không giận chứ?"

"... Không."

[Ghi chú của tác giả: Trợ lý Kỷ là một nhân vật phụ thoáng qua.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro