11 - 15
Chương 11: Cố gắng lên
41.
Anh... có ý gì vậy? Anh không giận sao? Mình đã nói những lời quá đáng như vậy.
Cảnh Nhiên ngơ ngác nhìn gương mặt điển trai của Giang Thính Huyền ngay trước mắt.
Cậu vẫn nhớ mình đã nói rằng nếu anh chỉ đơn phương hy sinh bản thân như vậy, cậu thà không cần anh làm anh trai nữa. Cậu cũng ghét việc mình quá phụ thuộc vào anh.
Lúc đó cậu không thực sự muốn nói những lời này. Nhưng nghĩ đến việc vì mình vô dụng mà anh phải mãi sống trong góc tối cùng cậu, bị người ta cười nhạo, khinh miệt, cậu thấy rất đau lòng.
Cậu đã biết chuyện này từ rất lâu, nhưng không muốn đối mặt với vấn đề này, cứ tự nhiên đắm chìm trong sự tốt bụng của anh, kéo anh xuống vũng bùn.
Quá hèn hạ.
Ngày hôm đó cậu không ngủ cùng anh, cậu biết anh tuyệt đối sẽ không bỏ đi vì những lời nói đó của cậu.
Sau khi do dự, cuối cùng cậu đã gọi điện cho Kỷ Tại Vũ. Kỷ Tại Vũ đã nói, việc cậu cần làm chỉ là đưa ra câu trả lời, mọi chuyện sau đó sẽ có người sắp xếp.
Nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ, Cảnh Nhiên muốn nói gì đó, nhưng tiếng chuông vào học không đúng lúc đã phá vỡ dòng suy nghĩ giữa hai người.
"Xin lỗi, anh đã làm em sợ." Cậu vẫn im lặng. Giang Thính Huyền bình tĩnh lại sau khi mất kiểm soát, lùi một bước, cúi xuống vuốt phẳng nếp nhăn trên áo Cảnh Nhiên.
Động tác này anh đã làm hàng nghìn lần.
"Sau này dù em không muốn gặp anh, anh cũng sẽ không lùi bước nữa," anh nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối của Cảnh Nhiên, "đi học đi."
42.
Cả tiết học Cảnh Nhiên đều mơ màng, tan học rồi mới phát hiện mình ghi chép thiếu không ít bài tập, cô bạn gái ngồi cạnh quan sát thấy vậy đã chu đáo đưa vở của mình cho cậu.
Cảnh Nhiên biết ơn nhìn cô ấy, đôi mắt nâu ánh lên ánh sáng ấm áp, "Cảm ơn bạn nhiều!"
Cô gái cười tươi đáp lại: "Không có gì."
Cậu không còn luống cuống tránh né tiếp xúc với người khác như trước, tuy vẫn còn hơi gượng gạo không tự nhiên, nhưng khuôn mặt dễ thương, chỉ cần một nụ cười đã khiến người ta có cảm tình, hơn nữa tính cách thật của cậu cũng mềm mại như một con thú nhỏ, cậu chịu bước ra bước đầu tiên, người xung quanh tự nhiên tụ tập càng ngày càng đông bên cậu.
Ban đầu cậu không định sửa thói quen xấu này, vì lúc đó có Giang Thính Huyền bên cạnh, cậu nghĩ chỉ cần ở bên anh là đủ. Nhưng sau này mới hiểu, suy nghĩ chỉ cần hai người ở bên nhau, những thứ khác đều không quan trọng là sai lầm.
Để sửa thói quen xấu này của cậu, một tháng gần đây ở phòng thí nghiệm Ứng Dữ thường đặt tay lên vai cậu, hai người so xem ai nhìn đối phương được lâu hơn, để rèn luyện khả năng nhìn thẳng vào mắt người khác của Cảnh Nhiên.
Mỗi lần cậu chưa vượt quá giới hạn thời gian đã rời mắt trước, sau đó lại bị tăng gấp đôi, từ lúng túng ban đầu đến sau này đã quen, tuy chưa đủ tự nhiên nhưng ít nhất có thể giao tiếp tốt với người khác.
Khi Ứng Dữ đưa ra đánh giá đạt yêu cầu, Cảnh Nhiên rất vui: "Thật, thật sao!"
Lúc tập nhìn đối diện cậu vẫn chưa cắt tóc mái, để thuận tiện, Ứng Dữ lấy hai cái kẹp tóc chưa dùng của em gái kẹp tóc cậu sang hai bên, để lộ vầng trán sáng.
Cậu ngẩng đầu nhìn Ứng Dữ, đôi mắt đẹp long lanh như phát ra tia sáng gì đó không tầm thường, Ứng Dữ nhìn qua, trong phút mơ hồ tưởng như thấy được cái đuôi nhỏ xù xì đang vẫy vẫy vui vẻ sau lưng Cảnh Nhiên, nền phía sau là một khung cảnh xuân ấm hoa nở.
Vì được khen nên rất phấn khích.
Ban đầu người không quen tiếp xúc gần là Cảnh Nhiên, sau này cậu đã quen, vừa rồi vì vui mừng nên tiến thêm một bước, còn Ứng Dữ lần đầu phát hiện khoảng cách tập luyện này gần đến mức nếu hắn cúi đầu xuống một chút là có thể hôn lên trán Cảnh Nhiên.
Bị suy nghĩ của mình làm giật mình, Ứng Dữ nắm tay thành nắm đấm đưa lên môi, giả vờ ho vài tiếng, "Thật, thật đấy, bây giờ cậu như vậy chắc chắn có thể kết bạn được."
"Tôi sẽ cố gắng!" Cảnh Nhiên như đang tự động viên mình, cũng như đang hứa với Ứng Dữ, "Tôi sẽ cố gắng!"
"Tôi sẽ cố gắng!"
Như máy phát lại vậy, Ứng Dữ bị cậu chọc cười, bàn tay to vô thức đặt lên đỉnh đầu cậu thiếu niên, xoa rối mái tóc mềm mại, "Nói một lần là đủ rồi, đồ ngốc."
Thánh nữ trù: Làm vằn thắn +1, cảm giác mười lăm chương liền có thể viết xong.........
Chương 12: Niết má
Khi tan học, từ xa Cảnh Nhiên nhìn thấy Giang Thính Huyền đang đứng trên con đường mà cậu phải đi qua để ra cổng trường, như đang đợi ai đó. Về việc đợi ai, Cảnh Nhiên nghĩ khả năng cao là đợi mình.
Cảnh Nhiên trốn ở cầu thang, lén quan sát bóng người đó. Mười phút trôi qua, Giang Thính Huyền hoàn toàn không có ý định di chuyển.
Phải làm sao đây, Cảnh Nhiên lo lắng trong lòng. Tuy anh có vẻ không còn giận cậu nữa, nhưng hiện tại cậu vẫn chưa nghĩ ra cách nói với anh về suy nghĩ của mình. Đến lúc đó chắc chắn sẽ lại thành anh tiếp tục tốt với cậu, và cậu lại dần dần phụ thuộc vào anh.
Tuyệt đối không được như vậy!
"Đang suy nghĩ gì thế?" Mùi bạc hà lạnh quen thuộc phả vào tai, Cảnh Nhiên giật mình kêu "Oa!", quay đầu lại nhìn, vừa hay đối diện với Ứng Dữ đang cúi người xuống.
Trong tòa nhà dạy học đã vắng người, không ai nhìn thấy tương tác của họ, Ứng Dữ tự nhiên tiến lên chào Cảnh Nhiên vẫn đang trốn ở đây không rời đi.
"Anh... anh trai tôi đang đợi ở dưới." Cảnh Nhiên lo lắng nắm chặt dây đeo cặp sách.
Ứng Dữ nhìn qua Cảnh Nhiên về phía trước, quả nhiên trong tầm mắt có một bóng dáng, thẳng tắp đường hoàng, học sinh đi qua dường như đều không khỏi đưa mắt nhìn anh ta.
À, hóa ra là vậy nên vừa khó xử vừa vui vẻ. Con ốc sên nhỏ cuối cùng đã tìm được anh trai, đồng thời cũng có nghĩa là, không còn cần đến hắn nữa. Trong lòng Ứng Dữ nổi lên chút bực bội không đúng lúc, sự tồn tại của Giang Thính Huyền khiến hắn khó chịu hơn cả những người khác khiến Cảnh Nhiên không có thời gian tìm hắn.
"Cậu không muốn gặp anh ấy sao?" Ứng Dữ hỏi một câu ngốc nghếch.
"Muốn chứ!" Cảnh Nhiên trả lời rất nhanh, sợ chậm một giây sẽ tỏ ra mình không quá thích anh trai, "Chỉ là... tôi vẫn chưa nghĩ ra phải nói tâm tình của mình với anh ấy thế nào cho tốt, tôi muốn dựa vào nỗ lực của bản thân để đến bên anh ấy."
Làn da cậu gần như màu trắng mịn như ngọc trai, mỗi khi nói gấp thường dễ ửng hồng.
Ứng Dữ nhìn khuôn mặt cậu, hoa lê đầu xuân nở rộ, hắn đã chán ngấy những cánh hoa mỏng manh và trắng quá mức đó, nhìn Cảnh Nhiên làm hắn luôn nhớ đến những thứ mỏng manh chỉ cần dính chút sương cũng trông yếu ớt vô cùng, hắn không ghét, ngược lại rất muốn -
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng niết đôi má mềm của Cảnh Nhiên. Cảnh Nhiên đã quen với việc này của hắn, cũng không phản kháng, coi đó như một phần của việc luyện tập giao tiếp với người khác, chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Vậy hôm nay không gặp anh ta đi. Dù sao cũng là anh ta sai, không quan tâm đến cảm xúc của cậu."
Cảnh Nhiên lập tức phản đối: "Anh ấy không làm gì sai cả!"
"Cậu gặp anh trai là quên mất tôi - người bạn này," Ứng Dữ tiếp tục bóp má, buộc tội cậu, "có phải đã quên là còn có một bạn học Ứng đang đợi cậu không?"
"Không... không có," lần này phản bác Cảnh Nhiên không có khí thế, tuy không quên nhưng cậu thật sự rất ít có thời gian chơi với Ứng Dữ, "Tôi vốn đã lên kế hoạch, tuần này sẽ mời bạn học Ứng đi chơi! Tôi mời!"
Ứng Dữ còn muốn trêu chọc cậu tiếp, dù sao bây giờ hắn có đặc quyền không phải lo lắng con ốc sên nhỏ sợ hắn, cười xấu xa, "Thật không?"
Một vẻ mặt không tin tưởng.
"Thật mà!" Cảnh Nhiên bị trêu đến gấp, lấy từ trong cặp ra một cuốn sổ tay, lật ào ào đến một trang nào đó, hai tay giơ lên trước mặt Ứng Dữ.
Mấy chữ lớn "Kế hoạch đi chơi với bạn học Ứng " rất nổi bật, bên cạnh còn có chữ "surprise" màu khác. Lịch trình rất chi tiết, nét chữ thanh tú phủ kín trang giấy, mỗi chữ đều như được chủ nhân suy nghĩ kỹ càng mới viết xuống.
Ứng Dữ chưa kịp nhìn rõ nội dung, vì Cảnh Nhiên nhanh chóng nhận ra Ứng Dữ chỉ đang trêu cậu, mà cậu lại chẳng chịu nổi trêu chọc, một phát đã tiết lộ hết kế hoạch bí mật. Cậu lập tức bỏ sổ tay vào lại cặp, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng.
"Bạn học Ứng.. cậu..." Cậu muốn nói cậu đã thay đổi, trở nên xấu xa. Nhưng điều này dường như cũng đại diện cho việc mối quan hệ giữa bạn học Ứng và cậu đã tốt hơn, vì chưa từng có ai chơi với cậu như vậy cả.
"Xin lỗi," Ứng Dữ biết mức độ đến đâu, xoa xoa tóc cậu, "lúc nào cũng đợi cậu, tôi cũng sẽ cảm thấy cô đơn."
"Ồ, ồ," Ứng đồng học cũng sẽ cần đến sự đồng hành của cậu sao, tim Cảnh Nhiên đập thình thịch, cảm thấy được bạn cần thật là tuyệt, "Tôi sẽ tìm thêm nhiều thời gian để ở bên bạn Ứng, nhé!"
"Thật đấy!"
44
"Nhiên Nhiên?"
Cảnh Nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn lại. Anh trai cậu đã đứng ở cửa cầu thang, dáng người cao lớn, ngược với ánh sáng bên ngoài, không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Chương 13: Dâu tây
45
Con đường nhỏ có hàng cây xanh rất gọn gàng và rộng rãi. Ngoại trừ giờ cao điểm tan học và đi học, những thời điểm khác không hề có cảm giác chật chội.
Huống chi bây giờ chỉ có ba người họ đi cạnh nhau, không gian khá rộng. Tuy nhiên, Cảnh Nhiên bị kẹp giữa Ứng Dữ và Giang Thính Huyền lại cảm thấy đoạn đường này thật... khó chịu.
Hai người bên cạnh đều cao hơn Cảnh Nhiên nhiều. Nếu không muốn bị phát hiện đang nhìn trộm, cậu chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường xương hàm của họ. Tuy vậy vẫn có thể thấy được cả hai người đều không có tâm trạng vui vẻ gì.
Ban đầu anh trai nói muốn cùng về nhà để trò chuyện, còn bạn học Ứng Dữ thì nghĩ cậu sẽ căng thẳng nên chủ động đi theo... Tóm lại hiện giờ mấu chốt nằm ở cậu, cậu phải tìm cách xoay chuyển bầu không khí kỳ lạ này mới được, nếu không sẽ không thể chứng minh với anh trai rằng mình đã trưởng thành. Cảnh Nhiên quyết tâm.
46
Trong tiệm trà sữa, ba người nhìn nổi bật.
Hai nam sinh trung học cao ráo đẹp trai đều nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên thấp hơn họ một đoạn đang ở giữa. Lúc này cậu cúi đầu, vẻ mặt khó xử nhìn qua nhìn lại thực đơn đồ uống với đủ loại tên gọi hoa mắt, không chọn được thứ mình muốn.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Nhiên đến nơi này, trước đây cậu không dám vào. Vừa rồi nhất thời xúc động liền kéo cả Giang Thính Huyền và Ứng Dữ vào, giờ mới phản ứng được, đang lúng túng trước thực đơn.
Giang Thính Huyền nghiêng người, một tay khác đặt lên vai Cảnh Nhiên, trông như đang kéo người vào lòng mình một chút, ngón tay thon dài chỉ vào góc trái phía trên tầm nhìn của Cảnh Nhiên.
Sữa lắc dâu tây.
Anh nghiêng mặt, thân thiết thì thầm bên tai Cảnh Nhiên: "Giờ vẫn thích dâu tây chứ?"
Cảnh Nhiên rất quen với khoảng cách này, không hề có chút gì không tự nhiên, ngược lại còn vui vì anh trai vẫn nhớ mình và sở thích của mình: "Thích ạ!"
"Vậy anh cũng gọi giống em."
Cảnh Nhiên nhường chỗ một chút để Ứng Dữ bên cạnh nhìn rõ hơn: "Bạn học Ứng, cậu uống gì?"
Ánh mắt Ứng Dữ dừng lại trên bàn tay Giang Thính Huyền đang choàng vai Cảnh Nhiên, rồi lại di chuyển đi không để lại dấu vết, đối diện với Cảnh Nhiên. Nụ cười trong mắt chú ốc sên nhỏ vẫn chưa tan hết, xinh đẹp sinh động, chỉ là không phải vì hắn.
Muốn kéo người về phía mình.
Ứng Dữ đè nén sự bực bội trong lòng, giả vờ như đang xem thực đơn, cũng cúi người gần Cảnh Nhiên hơn, cánh tay chạm vào cánh tay mềm mại của Cảnh Nhiên, sau khi xem qua thực đơn một lượt thì nói: "Tôi cũng vậy."
"Bạn học Ứng, cậu cũng thích dâu tây!" Cảnh Nhiên hơi ngạc nhiên, có lẽ là vì sau giờ học còn có người cùng chơi với mình, tuy ban đầu căng thẳng nhưng về bản chất hôm nay cậu dễ vui hơn những ngày khác, nên cũng nở nụ cười với Ứng Dữ: "Thật trùng hợp, giống tôi!"
Ứng Dữ theo thói quen định xoa đầu cậu, nhưng Cảnh Nhiên đột nhiên bị kéo rời khỏi hắn.
Ứng Dữ và Cảnh Nhiên nhìn qua, Giang Thính Huyền chỉ đón lấy ánh mắt của Ứng Dữ, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng: "Cậu đang chắn người đặt món phía sau."
Nói xong, cũng học theo Cảnh Nhiên, thêm vào cách xưng hô: "Bạn học Ứng."
Người không vui đâu chỉ có mình hắn.
Cảnh Nhiên không đọc được không khí căng thẳng giữa hai người, thấy phía sau Ứng Dữ quả nhiên có mấy nữ sinh đang do dự, nghĩ rằng có lẽ họ vì sợ mà không dám lên tiếng, rất áy náy, nên kéo vạt áo Ứng Dữ, để anh nhường chỗ cho các bạn nữ phía sau, má đỏ ửng xin lỗi các bạn nữ: "Xin lỗi nhé."
Cũng không phải chuyện gì to tát, thái độ xin lỗi của Cảnh Nhiên cũng rất tốt, mấy bạn nữ phía sau đều nói không sao.
Thánh nữ trù: Tôi sẽ không viết tu la tràng...
Chương 14: Ngôi sao
47
Ứng Dữ định cùng Giang Thính Huyền đưa Cảnh Nhiên về đến tận cửa nhà, nhưng Cảnh Nhiên từ chối.
"Một mình tôi sẽ không sao đâu," cậu kéo tay áo Ứng Dữ, hơi nhón chân lên thì thầm, "tôi sẽ nói rõ mọi chuyện với anh ấy. Bạn học Ứng đã dạy tôi nhiều thứ như vậy, nếu tôi không cố gắng thì thật có lỗi với cậu."
Sinh tố dâu vừa uống lúc nãy là đồ lạnh, hơi thở của Cảnh Nhiên nhẹ nhàng, làn hơi mát lạnh phả vào má Ứng Dữ, mùi dâu hòa quyện với sữa, hương thơm nồng nàn pha chút chua thanh của trái cây. Bàn tay Ứng Dữ đang cầm ly đồ uống lạnh vô thức siết chặt hơn, ngón tay ấn lên thành ly nhựa mềm, làm nó hơi biến dạng.
Môi Cảnh Nhiên rất gần hắn, nhuốm màu hồng phấn, thật khó không khiến người ta nghĩ rằng nếu bây giờ cắn một miếng, có thể sẽ nếm được vị ngọt của dâu.
Ứng Dữ thầm hít một hơi sâu.
Hắn liếc nhìn Giang Thính Huyền đứng phía sau, rồi như để nói chuyện riêng với Cảnh Nhiên tốt hơn, hắn đặt cánh tay vững chãi lên vai cậu, động viên: "Ừ, đi đi, tôi chờ tin tốt của cậu."
48
Hiện tại Cảnh Nhiên đang sống một mình.
Vấn đề tiền bạc cậu không cần lo lắng, dù sao khi đồng ý điều kiện đó, phía nhà họ Giang đã đền bù vượt quá tưởng tượng của một đứa trẻ.
Sau khi cha Cảnh Nhiên tái hôn, ông luôn muốn đón cậu đến ở cùng để làm bạn với em gái kế. Sau khi rời xa anh trai, Cảnh Nhiên đã sống cùng họ.
Gia đình mới không có cãi vã, mẹ kế và em gái kế đối xử với cậu cũng tốt, căn nhà ở không còn cũ kỹ ẩm thấp như trước, mọi thứ đều tốt hơn ngày xưa.
Không biết anh trai cũng vậy không nhỉ.
Nhà anh ấy chắc chắn sẽ tốt hơn căn nhà cũ nhiều, không phải chen chúc trên cùng một chiếc giường, không còn vô tình chạm tay hay chạm chân nhau vì giường quá hẹp; không phải chọn lựa trong đống quần áo người khác không muốn nữa, lấy cái tốt cho em, còn mình thì chọn cái xấu hơn; cũng không phải dạy em làm bài dưới ánh đèn vàng vọt, phải sai vài lần Cảnh Nhiên mới thực sự hiểu được.
Cảnh Nhiên nghĩ, để anh trai về nhà của anh ấy chắc chắn là đúng đắn, nếu bắt anh ấy phải ở mãi bên cạnh em trong hoàn cảnh như vậy thì thật tội nghiệp.
Mùa đông đến, tuyết rơi lả tả trên bầu trời, Cảnh Nhiên ngẩng đầu nhìn màu trắng xóa, nhiệt độ quá thấp, hơi thở bốc khói trắng trước mắt. Cậu cúi đầu vùi vào khăn quàng cổ, khăn tự quàng không bao giờ đẹp và ấm áp bằng khi được anh trai quàng cho.
Mùa đông không có anh trai vừa lạnh vừa buồn, chẳng vui chút nào.
Cậu nhớ anh trai đã đến thành phố Minh, nhưng Minh thành là thành phố lớn, tiêu chuẩn tuyển sinh của trường học ở đó rất nghiêm ngặt. Cậu thầm tính toán điểm số hiện tại của mình, cậu còn phải cố gắng rất nhiều mới có thể thi đỗ vào trường ở Minh thành.
Cậu phải học chăm chỉ hơn nữa, để có thể gặp lại anh trai.
49
Hai người xa cách quá lâu, dù tình cảm có tốt đến mấy, một lúc cũng chẳng nói được gì, ngày xưa không nói cũng chẳng sao, nhưng giờ lại như muốn chứng minh thời gian xa cách không làm thay đổi điều gì, nên cố gắng vắt óc tìm chuyện để nói.
Chớp mắt đã đến cuối đường, nhanh chóng tới nơi Cảnh Nhiên đang ở.
"Lên đi," Giang Thính Huyền nói với Cảnh Nhiên, anh vẫn luôn cao hơn Cảnh Nhiên, nhìn xuống thấy đỉnh đầu của cậu, vẫn dễ thương như xưa, chỉ là ở bên cạnh cậu như thế này dường như không còn là đặc quyền của anh trai này nữa, "Anh không nghĩ đến cảm xúc của em mà tự ý đến tìm em, khiến em căng thẳng."
"Anh xin lỗi."
Cảnh Nhiên muốn giải thích nhưng lại không nói nên lời, rõ ràng với Ứng Dữ cậu có thể nói ra những điều muốn nói với anh trai, nhưng khi đối diện anh trai, cậu lại không thể nói ra suy nghĩ thật.
Không được, Ứng Dữ đã dạy cậu rồi, cậu phải cố gắng.
"Anh... anh!" Cậu ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, "Em có một thứ muốn đưa cho anh, anh đợi em ở đây một chút được không, em đi lấy cho anh!"
"Em sẽ xuống rất nhanh!" Nói xong, cậu chạy lộp cộp lên lầu.
Giang Thính Huyền định nói không vội, sợ cậu chạy mệt, nhưng Cảnh Nhiên đã chạy mất hút vì kích động.
Cảnh Nhiên quả thật xuống rất nhanh, tay cầm một cái bình thủy tinh trong suốt, bên trong chất đầy những ngôi sao giấy origami nhỏ xinh nhiều màu sắc.
Cậu đưa bình thủy tinh cho Giang Thính Huyền.
Bàn tay ấm áp sau khi vận động chạm vào đầu ngón tay Giang Thính Huyền, cảm giác da thịt như nước, Giang Thính Huyền đã khác xưa, hoàn toàn chấp nhận việc mình không thể xem Cảnh Nhiên như em trai, giờ bị chạm như vậy, cúi đầu nhìn đầu ngón tay hồng hồng, hỏi: "Em muốn tặng cho anh sao?"
"Vâng!" Cảnh Nhiên gật đầu, "Em gấp trong năm thi đại học đó, em... rất muốn gặp anh, rất lo không thi đỗ được trường, mỗi tối vừa nhớ anh vừa gấp những ngôi sao này."
"Em hy vọng trong thời gian không có em, anh có thể vui vẻ hơn trước, hạnh phúc hơn trước, hy vọng anh có thể trở nên hạnh phúc hơn."
Cuối cùng cũng nói ra được.
Cảnh Nhiên tiếp tục nói: "Bởi vì trước đây em luôn là gánh nặng của anh..."
Cậu thấy Giang Thính Huyền nghe đến đây thì nhăn mày, định lên tiếng phủ nhận, nên nhấn mạnh giọng: "Thật đấy, tuy... anh không cảm thấy có gì, nhưng... em cũng thấy mình rất vô dụng, rất vô dụng."
"Tiểu Nhiên." Giang Thính Huyền dùng tay kia nắm cổ tay cậu, ấm áp, không lạnh lẽo như sau khi đau buồn.
"Nên em đã quyết tâm rồi," cậu nói, đôi đồng tử phản chiếu ánh sáng đẹp đẽ, rạng rỡ hơn trước kia, trước kia chỉ có một mình Giang Thính Huyền nhìn thấy ánh sáng đó, giờ đã thu hút người khác, có lẽ trong tương lai xa hơn, sẽ có nhiều người bị cậu thu hút hơn nữa, "Em cũng phải cố gắng, trở nên giỏi như anh, khiến anh tự hào về em."
"Em luôn muốn nói với anh như vậy, nhưng vì quá nhút nhát nên đã bỏ lỡ nhiều cơ hội," cậu ngượng ngùng, "Người phải xin lỗi mới là em."
"Em đã trưởng thành nhiều rồi."
Giang Thính Huyền nhìn vành tai hơi đỏ của cậu, Cảnh Nhiên không còn là cậu em trai quá phụ thuộc vào anh như trước nữa, đứng từ góc độ nào đó có lẽ anh nên thất vọng, nhưng Cảnh Nhiên như thế này lại càng đẹp đẽ hơn.
"Muốn làm gì thì cứ làm đi, anh sẽ dõi theo em, thỉnh thoảng cũng có thể dựa dẫm vào anh như ngày xưa," anh xoa đầu Cảnh Nhiên, "Anh luôn tự hào về em."
Thánh nữ trù: Chương sau sẽ kết thúc rồi (vui vẻ)
Chương 15: Khởi hành
50
"Học trưởng Cảnh", một nữ sinh thò đầu vào phòng chuẩn bị, "Tới lượt anh phát biểu rồi."
"Được, cảm ơn em." Cảnh Nhiên ngẩng đầu, nở một nụ cười nhẹ còn chút vẻ ngượng ngùng với cô gái.
Cậu cầm bài phát biểu trong tay, vừa bước ra cửa thì gặp Ứng Dữ đang phụ trách công việc hậu đài. Hắn hỏi: "Có căng thẳng không?"
Phát biểu với tư cách đại diện tốt nghiệp.
Đây là điều mà Cảnh Nhiên của hai năm trước, khi vừa bước chân vào ngôi trường này không dám nghĩ tới.
"Có một chút, nhưng vui nhiều hơn," Cảnh Nhiên nghiêm túc trả lời câu hỏi, trong lòng lại càng nhiều sự nhẹ nhõm và vui sướng. Cậu cong mắt cười, ánh hoàng hôn vừa vặn rơi trên gương mặt, "Bởi vì mục tiêu bấy lâu nay cuối cùng cũng đã thực hiện được."
Thật kỳ diệu, ngày đầu tiên gặp mặt còn là một mầm non run rẩy trong gió thu lạnh lẽo, chớp mắt một cái đã trở thành cây non thẳng lưng dũng cảm vươn lên. Tuy vẫn còn rất trẻ, nhưng đã có đủ sức sống dẻo dai.
Trong gió khẽ đung đưa cành lá.
Cà vạt trên lễ phục của cậu hơi lệch, Ứng Dữ cúi đầu, đưa ngón tay đến phía sau cổ cậu, cố gắng nhẹ nhàng chỉnh lại cho cậu.
"Chúc mừng cậu." Ứng Dữ bị nụ cười của cậu làm lay động, cũng nói lời chúc phúc với nụ cười.
Ban đầu hắn tự xưng là người bảo vệ của Cảnh Nhiên, cho rằng mình có trách nhiệm phải bảo vệ và giúp đỡ Cảnh Nhiên, nhưng tốc độ trưởng thành của Cảnh Nhiên rất nhanh, rất nhanh, bây giờ cho dù không có hắn ở bên, Cảnh Nhiên cũng có thể làm được nhiều việc mà hắn không làm được.
Thật rực rỡ chói lọi.
Phía trước sân khấu loa phát ra bài phát biểu của ai đó, hậu đài thưa thớt người nên đặc biệt yên tĩnh, ngay cả tiếng vải áo cọ xát cũng nghe rõ mồn một.
"Bạn học Ứng, cảm ơn cậu," Cảnh Nhiên mở lời, "Nếu như cậu không chìa tay giúp đỡ tôi, có lẽ tất cả hiện tại sẽ trở nên khác đi. Bạn học Ứng luôn sẵn lòng cho tôi mượn dũng khí, thật sự rất rất dịu dàng."
"Việc tôi lấy hết can đảm để trở thành bạn với bạn học Ứng, thật tốt quá."
Cảnh Nhiên nói như vậy, trái tim Ứng Dữ không kiểm soát được mà đập nhanh hơn. Dù hiểu rằng trong lời nói của Cảnh Nhiên không hề có ý nghĩa theo hướng đó, tình cảm dành cho cậu cũng chỉ thuần túy là tình bạn không có tạp chất nào khác, Ứng Dữ cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh lại, nhưng... cuối cùng vẫn vô ích.
Sau khi chỉnh xong cà vạt, trước khi Cảnh Nhiên lên sân khấu, hắn cẩn thận đưa tay, nhẹ nhàng ôm Cảnh Nhiên vào lòng, giống như đang cố gắng giữ khoảng cách trong tình bạn trong mắt Cảnh Nhiên vậy, vẫn là một cái ôm có khoảng cách.
Khoảng cách này Cảnh Nhiên sẽ không nghe thấy nhịp tim quá nhanh của hắn, nếu có thể, Cảnh Nhiên sẽ hiểu nó như một biểu tượng của tình bạn.
Hắn như mọi khi, nói với Cảnh Nhiên sắp bước một bước mới: "Cố lên, tôi tin cậu."
51
Người phía dưới sân khấu rất đông, đen nghìn nghịt một mảng, khi họ cùng ngẩng đầu nhìn về phía này, không thể nói là không có áp lực.
Cảnh Nhiên cảm nhận được tần suất tim mình đập. Căng thẳng, nhưng lại kỳ lạ thay cảm thấy thoải mái, tuy quá trình rất vất vả, nhưng khoảnh khắc đạt được, khiến người ta vô cùng hạnh phúc.
Bấy lâu nay, cảm giác của anh khi đứng ở đây cũng như vậy sao?
Ánh mắt cậu theo bản năng dừng lại trên khuôn mặt của một người nào đó ngồi ở hàng ghế cựu sinh viên xuất sắc phía trước.
Giang Thính Huyền cũng đang nhìn cậu.
Anh mỉm cười.
Vì giây phút này của cậu mà cảm thấy tự hào.
Gió nhẹ thổi qua, ánh nắng rơi xuống mọi ngóc ngách tầm mắt có thể thấy được, thế giới rộng lớn sáng sủa như vậy, là ngày thích hợp để khởi hành.
Cảnh Nhiên đọc bài phát biểu của mình, giọng nhẹ nhàng.
52
Ảnh kỷ niệm tốt nghiệp là những bức ảnh Cảnh Nhiên chụp riêng với Giang Thính Huyền và Ứng Dữ trước cổng trường.
Không chỉ với hai người họ, những người bạn mới quen biết khác, các đàn em trong hội học sinh, những thầy cô đã từng giúp đỡ cậu, Cảnh Nhiên đều chụp ảnh với họ.
Cuối cùng còn một tấm, là cậu nhờ một học sinh đi ngang qua chụp bức ảnh ba người.
Cậu đứng giữa Ứng Dữ và Giang Thính Huyền, khoác tay hai người cao lớn hơn mình, nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Khi ấn nút chụp, có lẽ một cơn gió thổi đến, cánh hoa rơi xuống, bay lượn trong không trung, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh cậu, tự nguyện làm nền cho cậu.
Thánh nữ trù: Viết rất rất không suôn sẻ, hơi suy sụp nhưng cuối cùng cũng nghiêm túc viết xong. Phần còn lại sẽ cố gắng viết ngoại truyện cho đủ ba vạn chữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro