Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Nhập Vai

/Rầm /

Cả người tôi ê ẩm, chiếc kính văng đi đâu mất. Mắt tôi cứ từ từ nhòa dần cho tới khi chỉ còn bóng đen . Tôi mất đi chút ý thức cuối cùng.

Không biết tôi mê man bao lâu, cho đến khi mở mắt ra đã thấy một khung cảnh vô cùng xa lạ .
Rồi một cô gái tầm 15 , mặc hán phục bước vào cung kính gọi :

_" Tiểu thư , người tỉnh rồi , người thấy có chỗ nào không khỏe không ."

Tôi bị nó hỏi dồn dập mà méo hiểu gì hết . Cái quái gì đang diễn ra vậy .

_" À , bạn ơi cho mình hỏi đây là đâu vậy ?"

Cô gái đó vừa nghe tôi hỏi xong , sắc mặt trở nên tím ngắt rồi hốt hoảng trả lời túi bụi .

_" Tiểu thư , người...người đừng làm nô tì sợ. "

Khoang khoang , cái khung cảnh này ...giống, rất giống. Hả...chả nhẽ tôi xuyên không vào bộ " Một lần gặp chàng , muôn lần lạc lối " của tôi viết rồi sao . Không thể nào , không thể nào .

_" Ơ ...này , ta là Quỳnh Dao , con của tể tướng Yến Hải đúng không?"

_ " Vâng"

_" Ngươi là Lam Nhi , năm nay 15 , hầu hạ ta tròn 3 năm rồi đúng không? "

_" Vâng "

Chết , tôi véo đùi mình mấy cái . Đau mà , chẳng nhẽ là thật .

Mà gì đâu , đã xuyên không rồi thì xuyên vào truyện " Cô nhóc nhí nhố" hay "Thiên thần của tôi đi" đằng này xuyên vào ngay bộ ngược tâm , rồi còn cẩu huyết nữa.

Còn làm con nữ chính bi ai nữa mới khổ .

Biết vậy ta đã viết sủng hết cho rồi .Bao nhiêu cuốn sủng , chỉ một cuốn ngược . Thế nào lại trúng ngay cuốn đó chứ, bao nhiêu ý tưởng ngược ta đều dành trọn cho nó .

Huhu, bây giờ mới thấy mình ác với nữ chính quá .

Sau một ba giây định thần, thôi kệ , mình viết được thì mình sửa được chứ, dù gì tình tiết trong truyện mình đã nằm trong lòng bàn tay rồi . Khửa , khửa , thôi tận hưởng cảm giác làm tiểu thư trước đã . Nghĩ vậy ta khẽ nhếch mép rồi bảo:

_ " Lam Nhi , vào bếp có đồ gì ngon mang hết vào phòng cho ta ."

_" Tiểu thư...người... "

_" Ta bảo thì cứ đi , đừng hỏi nhiều! "

Lam Nhi vừa đi , ta ôm bụng cười ngặt nghẽo với cái biểu hiện oai phong lúc nãy của ta .

Nhưng chợt nhớ ra ...ba , mẹ , Linh , Kiệt ...chết rồi , sao đây , sao ta về được. Cuộc sống hiện đại hạnh phúc của ta , người thân của ta . Chết rồi ...làm sao , làm sao đây.

Nghĩ tới là ta đã rơi nước mắt, tại sao ta phải tráo cuộc sống đầy hạnh phúc đấy để vào cuốn truyện chết dịch này .

Lam Nhi vừa vào thấy tôi khóc liền bê khay đồ ăn vào hỏi túi bụi .

_Tiểu thư, người...người sao vậy?"

_" Ta không sao , bỏ thức ăn ra bàn , ta và muội cùng ăn."

_" Không ...không được ạ ,nô tì..."

_ "Cứ làm theo lời ta , ta có một số chuyện muốn hỏi muội."

_ " Vâng "

_ " Vì mới tỉnh lại nên đầu ta hơi có vấn đề, ta hỏi muội vì sao ta lại ngất vậy , phụ mẫu ta đâu sao không vào thăm ta ."

_" Dạ , tiểu thư sinh ra sức đã yếu , hôm trước dạo chơi ngã xuống hồ liền mê man cả tháng trời , phu nhân rất lo nên đã xin theo đại nhân vào cung xin ngự y giỏi ạ ."

_" Ta hiểu rồi."

Ta vừa nói vừa gắp chút thức ăn gọi là thượng hạn ấy bỏ vào miệng. Ôi thôi , đúng ta gậy ông đập lưng ông mà , khi trước ta viết thức ăn ra sao giờ ta lại phải nếm mùi.

Haizzz, đang ăn lỡ dở thì có người gọi tên ta .

_" Dao nhi , con tỉnh lại từ khi nào vậy ." Bà vừa ôm ta vào lòng vừa thút thít. Đây chắc là mẫu thân ta rồi . Ta bèn cung kính đáp lại '

_ " Dao nhi vừa mới tỉnh , đã phiền phụ mẫu lo lắng."

_" Con tỉnh là tốt rồi , con có muốn ăn gì không , ta gọi người làm thêm ."

_" Dạ thôi ạ , con vừa ăn xong ."

_" Vậy con nghỉ ngơi đi , mai ta lại tới thăm con ."

_" Vâng , cung tiễn phụ mẫu. " Tôi vừa để tay bên hông , vừa khụy gối , làm ra dáng một tiểu thư thùy mị .

Phụ mẫu vừa đi , Lam Nhi vừa quay sang dùng ánh mắt ngờ vực nhìn ta .

_" Muội muốn hỏi gì thì hỏi đi."

_"Tiểu ...tiểu thư, người...người không giống trước kia ."

_ " Trước kia ta thế nào." Chỉ là nàng hỏi lại vậy thôi , chứ nàng là người kiến tạo nên nàng ta , chẳng nhẽ nàng không biết.

_ " Trước kia ,người không...không lễ nghĩa như bây giờ, trước...trước kia người...người không có ánh mắt cương quyết ấy , người cũng không đối xử tốt với nô tì như bây giờ. "

_ " Trải qua lần thập tử nhất sinh này ta đã ngộ ra rất nhiều điều , ta của trước kia ngươi hãy quên đi . " Ta vừa húp ngụm trà vừa điềm tĩnh nói .

Mẹ ơi, trà thời này làm bằng gì mà đắng vậy không biết. Ta cố kìm nén, nói tiếp :

_" Sau này ta sẽ đối tốt với muội, khi không có ai thì hãy gọi ta là tỷ tỷ đi , dầu gì ta cũng lớn hơn muội 1xuân , ta lại không có muội muội. "

_" Đa tạ tiểu thư. "

_" Gọi lại ."

_" Đa tạ tỷ tỷ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro