Thơ : Thương em,kiếp cầm ca. OK
Tôi muốn nhìn em,cậu bé tôi thương hát
Vang từng lời ca vọng vào trái tim mình
Dù là dân ca,cải lương,xẩm,hay trữ tình
Em đều làm được khiến người ta nể phục
Phận con tằm kiếp sướng ca trần tục
Sau tấm rèm nhung còn lại được những gì
Từng lời hát,mắt lệ nhuốm sầu bi
Thương cho em tôi đời cầm ca bạc bẽo
Em cứ hát đi,hát bằng cả trái tim
Bởi khi em ca,em là người đẹp nhất
Không xa hoa,giản dị,mà rất thật
Làm chúng tôi cứ thương mãi em thôi
Thương quá em ơi,cuộc đời em nghệ sĩ
Sớm khuya nhọc nhằn em hát với đam mê
Phòng trà kia xa hoa tráng lệ gì
Là chỗ em tôi đem lòng mình trải rộng
Em bảo em chỉ muốn hát mãi thôi
Nhưng người ta dèm pha,em sợ lắm
Em hát ca,tự nỗi lòng sâu thẳm
Phận con tằm,ai chẳng muốn vương tơ
Nghe em hát,muốn viết mấy câu thơ
Viết cho em,cuộc đời người nghệ sĩ
Con đường em đi,sẽ có điều phi lý
Tôi phàm trần,thương người kiếp đơn côi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro