[Thơ] Nghe tôi kể chuyện tình OK
Em kể,anh nghe nhé
Năm ấy em 13
Bước lạc chân vào thế giới mới
Không còn cô độc hay lạc lõng một mình
Bởi nơi đó có bóng dáng anh
Bầu trời em yêu mỗi ngày một trong xanh
Anh vẽ lên thanh xuân em màu nhiệm
Chú chim nhỏ sải cánh mà trao liệng
Tìm bao lâu mới được bến yên bình
Chúng ta cứ thế,năm tháng lại thêm tình
Anh ở đây,bao năm nay vẫn thế
Vẫn mỉm cười,cho dù em có tệ
Có lỡ quên anh,quên mất đoạn đường về
Em yêu anh,không phải triền miên
Nhưng anh là cả một miền nhung nhớ
Là yêu thương bao đêm em trăn trở
Bảo buông ra,mà chẳng nỡ chút nào.
Này,anh hãy nói em biết phải làm sao
Bây giờ đây thế nào thì mới tốt
Em yêu anh, tình yêu kia chỉ một
Anh độc tôn,anh duy nhất,thế thôi
Bỏ anh lại,em sẽ thấy đơn côi
Mấy năm nay,có anh,quen rồi ấy
Anh ở xa,em nhìn anh không thấy
Gần lòng mà,xa cả đại dương xanh
Em kiên cường,nhưng cũng rất mong manh
Không có anh em một mình lẻ bóng
Thanh xuân qua đi,hồi ức kia lắng đọng
Anh đã già,tóc em cũng điểm sương
Nói sao được cho hết nỗi nhớ thương
Anh và em đậm sâu lâu như thế
Nhưng chúng ta bên nhau không buồn tẻ
Nắm tay nhau qua tháng rộng năm dài
Đến kiếp sau,anh không là thần tượng
Mà em chẳng phải cô bé ngốc theo anh
Chúng ta vẫn sống,bầu trời vẫn trong lành
Không âu lo,hay muộn phiền gì hết
Rất lâu sau,rất rất lâu sau
Em đã già,em chẳng còn minh mẫn
Gì cũng quên,mà anh thì nhớ được
Chắc,trí nhớ em tồi,nhớ nổi chỉ anh thôi
Có ai nghe tôi kể một chuyện tình
Chuyện chúng mình,chuyện anh ấy với tôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro