Thơ: Mẹ Ơi Con Sợ OK
Có khi.
Con ngồi khóc như đứa trẻ lên ba
Con sợ mẹ già,mà con chưa kịp lớn
Có khi,
Con bâng khuơ thả hồn mình về nhơ nhởn
Sợ mẹ ra đi,bỏ con với giông tố cuộc đời
Có nhưng yêu thương chẳng thể nói thành lời
Mẹ của con là người con thương nhất
Có những nỗi nhớ thương rất thật
Nhưng nghẹn lại chẳng thể thốt ra
Nơi có mẹ sẽ mãi mãi là nhà
Là mái ấm cho đời con trú ngụ
Mẹ tảo tần lo cho con no đủ
Không thua kém ai, chẳng hổ thẹn với đời..
Có những lúc ngồi ngước lên trời
Ông bà con đang ở trên xa đó
Nghĩ linh tinh khóe mắt con lại đỏ
Sẽ có một ngày mẹ lên đó với ông.
Quy luật cuộc đời chẳng ai thể nói không
Mẹ của con, ắt rằng cũng sẽ thế
Con sợ ngày mà tấm lưng mẹ mỏi
Con chẳng đủ sức cõng mẹ đi tiếp giữa bộn bề
Mẹ nhất định phải thật mạnh khỏe nhé
Phải chờ con mẹ tới ngày nó lớn khôn
Mong là mẹ sẽ mãi ở đây
Nó chỉ cần mẹ,cả đời ôm nó mãi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro