Thơ : Em Là Cô Bé Cô Đơn OK
Em lạc lõng mà cũng chẳng biết nữa
Rõ là nhà mình mà vẫn cứ cô đơn
Em đứa trẻ hư chỉ biết có giận hờn
Nhưng ai hay thật tâm em không vậy
Em bảo anh,anh ơi em mệt mỏi.
Anh cứ cười chẳng đáp lại lời em
Xóm nhỏ lên đèn mờ tối nhá nhem
Là lúc em trải lòng cùng hoài niệm
Em sợ cô đơn,em cũng sợ một mình
Sợ những ngày mưa chẳng ai bên em cả
Sợ những khuya khi màn đêm tĩnh lặng
Chỉ còn em vương vấn thắp đèn lòng
Chẳng nói với ai chỉ mình em độc thoại
Nước mắt rơi cũng chỉ trước mặt anh
Em kiên cường cho dòng đời nhìn thấy
Rằng em đây hạnh phúc giống bao người
Người ta bảo em vui rồi em sướng
Em có tất cả rồi có thiếu chi đâu
Chẳng ai quan tâm mắt em nhuốm u sầu
Chẳng ai hay em quay đi nhòe lệ...
Có tất cả nhưng em không hạnh phúc
Em ép mình cười một chút thế thôi
Lúc ông đi em cũng biết trước rồi
Rằng em sẽ chẳng còn như trước nữa
Càng lớn lên em lại càng đơn độc
Chẳng dám tỏ lòng với bất cứ ai
Họ cười chê em rằng em sống bi hài
Phận fangirl chỉ đa tình là giỏi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro