[Thơ] Dặn dò
Bích-nik đâu,ra đây ông ngoại bảo
Mẹ nuôi con khó nhọc tảo tần
Giờ lớn rồi phải biết đỡ biết đần
Cho mẹ chút,đừng để mẹ khổ mãi
Có biết không,mày làm ông lo ngại
Sau này rồi,đơn độc chỉ mình con
Chắc ông chẳng trụ được tới trăng tròn
Nhìn cháu ông,mỗi ngày thêm khôn lớn
Nỗi ám ảnh trong đầu ông lởn vởn
Ông nói thật,ông sợ lắm một ngày
Chẳng còn được nghe con đọc thơ hay
Không còn được xum vầy bên con cháu
......
Dù ra sao con cũng phải nhớ rõ
Chữ 'hiếu'này nặng lắm đấy con ơi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro