Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9 : Người từng quen

--- Chap 9 : Người từng quen ---

... Sau khi nấu ăn xong , mọi thứ đã sẵn sàng ... ( hai bên một bên nướng , một bên lẩu ) ...

... Kính koong ...

... Bộp ...

" Tổ bà đứa nào lại bấm chuông đấy !! "

Tôi vừa dọn đồ ra được một lúc , mới ngồi xuống sô-pha , cần điện thoại được đúng 6 phút 9 giây thì chuông nó lại kêu . Ông trời thật đúng là không biết thương người mà ! Là cái điện thoại đó , điện thoại đó có biết không ?

Ô hô hô nó rơi xuống sô- pha mấy ban ạ , hoá ra ông trời vẫn có một con mắt biết nhìn đời , tưởng mù hết rồi chứ ( bay tưởng ông trời là Đức phật nghìn mắt nghìn tay à ?? ) .

- Tiểu Đình ra mở cửa đi , ngồi đó làm gì ?

- Vâng ~~ .

... Cạch ...

Vừa mở cửa ra , bản mặt của một ai đó phóng to trong tầm mắt của tôi . Tôi giật bắn mình lùi lại phía sau vài bước .

- Hi ! Tiểu Đình . / - Chào em , Vĩ Đình ! * đồng thanh *

Trước mặt tôi không ai khác là Học Phi và ... sao anh ta lại ở đây ? Tại sao lại là Phó Hàn Nhiên ?
- M ... mời ... mời ... mọi người ... vào ... vào ... nhà ... ạ !

Tôi đang lớ ngớ , cò chưa kịp bình tĩnh thì thấy bóng hai người đàn ông trung niên đằng sau liền vội vàng tránh ra để mời mọi người vào nhà .

- Sao phải lắp bắp thế con gái ?

Người đàn ông trung niên - bố của Phó Hàn Nhiên nhìn tôi hỏi ( vì tôi biết người kia là bố của Học Phi ) , chú ấy cười hiền , trông khá phúc hậu nhưng tôi lại có cảm giác rằng có gì đó không ổn ở người này ...

- Dạ con hơi bất ngờ ấy mà chú ! Ahaha chú đừng để ý !

- Ừm ! Các con làm quen nhau đi !

Nói rồi chú ấy kéo bố Học Phi đi theo , trước khi đi còn nhìn tôi một cái . Nhìn hai con người này , một người hôm qua mới cãi nhau , một người hôm qua mới cưỡng hôn cho nên tôi chẳng muốn nhìn mặt cũng chẳng nói chuyện . Tôi ngồi phịch xuống sô - pha nghịch điện thoại thỉnh thỏang lại cười cười . Các bạn tưởng chúng nó nghĩ : " Cô ấy thật dễ thương " chứ gì ? Ồ no no , tôi thề đến 100% bọn này nghĩ : " Đình ơi , trại tâm thần đang đợi em !! " , đời mà , nó có như ngôn tình đâu -.- !

... Phịch ...

Cả hai ngồi xuống mỗi đứa một bên đồng thời quay qua hỏi tôi :

- Ê đầu mày làm sao mà quấn băng thế kia ? / Đầu em sao rồi ?

- Quan tâm làm cái qq gì ? Tôi không quen hai người .

" Ùi , thật là cá tính ! " , no no sai rồi , chúng nó nghĩ thế này cơ : " Con này đến tháng à ? " .

- Ăn đi mấy đứa ơi ! - giọng nói ngọt hơn mía lùi của cô Lan Anh với ra gọi chúng tôi .

Thế quái nào lại ngồi chung mâm với hai thằng ôn con thế này =^= , khổ thân tôi không chứ , mẹ bảo trẻ con thì ngồi mâm trẻ con thôi , thế là bố mẹ tôi ngồi với gia đình cô Lan Anh và cô Liên An cùng anh rể tôi , còn lại tôi , thằng quần què Học Phi , thanh niên mới quen Phó Hàn Nhiên , với chị Lạc Chi và cháu tôi Tả Lâm .

- Xích ra coi mày chiếm chỗ hơi nhiều đấy ! - tôi đẩy thằng Học Phi một cái , không biết hôm nay thế nào mà yếu dễ sợ , mới đẩy nhẹ cái đã người đã ngả sang bên cạnh . Bây giờ thì phong cảnh nó ... phải gọi là khá nên thơ hữu tình ấy chứ ! Cụ thể trong mắt tôi nó là như thế này :v :

( hihi bỏ con dao đi nhé :3 )

Mất máu quá ! * đỏ mặt * . Đường đường chính chính là Học Phi đang nằm lên người Phó Hàn Nhiên . Thật là ! Đam mỹ thì nó cũng phải đúng lúc đúng chỗ chứ ! Người ta đang ăn a ~~ ! Cảnh này nhạy cảm quá , tôi mất máu luôn rồi , thật ra chúng nó cũng được cái mỹ công , mỹ thụ ấy chứ , hơ hơ ! Đúng chuẩn " Cảnh ngày xuân " trong " Truyện Kiều " của Nguyễn Du a~~ !

Mặt tôi thì đang phê phê đê mê , còn bọn kia thì tỉnh bơ , chỉ ngồi dậy phủi phủi cái áo và coi như tai nạn đường bộ , nhưng đầu óc của một hủ thì sẽ là thế này :

" - Lỡ đè nhau rồi làm sao đây ? * đỏ mặt * " ( suy nghĩ của Học Phi trong trí tưởng tượng của Tiểu Đình )

" - Em ấy đẹp quá ! Đôi môi thật sự rất muốn cắn ! * đỏ mặt * ( suy nghĩ của PHó Hàn Nhiên trong trí tưởng tượng của Tiểu Đình )

" Và rồi hai người hôn nhau thắm thiết , Phó Hàn Nhiên bế Học Phi lên rồi đi vào phòng ngủ " ( suy nghĩ của Tiểu Đình )

Căn bản là do tưởng tượng quá đà nên mặt tôi bây giờ auto chảy nước dãi + máu mũi !

- Tiểu Đình , mày bớt tưởng tượng mấy thứ đồi bại hộ tao cái , tao đến chịu mày rồi đấy !

Học Phi đưa khăn lên lau mũi cho tôi , tiên thể vả nhẹ tôi một cái . Trở về thực tại , thấy Học Phi dí sát vào mình tôi lại thấy ngại ngùng , khuôn mặt bất giác đỏ lên . Phó Hàn Nhiên thì không nói gì , vẫn cầm đũa ăn bình thường , nhưng có vẻ bực bội lắm . Mặc kệ sự đời , tôi lại bắt đầu sự nghiệp ăn uống đầy triển vọng của mình .

- Này trả tao miếng thịt , đây là tao nhúng mà - tôi tức giận nhìn thằng Học Phi . Còn nó chỉ nhe răng cười cười như thể việc làm của nó đúng lắm . Tôi bắt đầu cãi nhau um xùm với nó .

- Ăn đi - một đống thịt bò được đổ vào bát tôi , trong lúc đang cãi nhau , Phó Hàn Nhiên lặng lẽ nhúng thịt rồi bỏ và bát tôi , ôn nhu , dịu dàng . Con người này thật sự rất tốt , nhưng sao lại tốt với tôi ?

- Xin hụm nước cái !

Ngại quá tôi liền vớ lấy cốc nước của Học Phi bên cạnh mà tu một hơi cạn cả cốc . Vị đắng đắng , quái lạ sao đắng thế nước thôi mà ? Mặt tôi đỏ ửng lên nhìn mọi người không phải vì ngại mà là ... hình như cái tôi uống là bia ! Thôi chết , tôi tửu lượng kém lại còn uống cả cái cốc to đùng như thế . Mơ màng một lúc , tôi gục xuống , chỉ lơ mơ nghe tiếng chị Lạc Chi dọn dẹp cùng mẹ , Cô Lan Anh và cô Liên An . Tôi được ai đó bế lên , bờ ngực rộng lớn rất thoải mái . Đặt tôi xuống giường người đó hôn lên mắt tôi , ấm quá !

- Người từng quen , quả thật em vẫn không nhớ tôi !

--- to be continue ---

Hihi , có reader nào là hủ giống Tiểu Đình không vậy ~~ ! Có thì cho Tiểu Đình và An votes để ủng hộ nhé . Yêu m.n <3 !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro