Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8 : Hàng xóm mới

--- Chap 8 : Hàng xóm mới ---

- Hừ ! Toàn bọn yêu nhau , phát tởm mấy cái loại chung thủy . Chơi mẹ nó mấy con cave có hơn không ?

- Ha ha mày nói chỉ có chuẩn .

- Chúng mày lo tìm bọn kia đi , đại ca thiến hết mẹ cả lũ bây giờ .

- Đjt cụ nó , trốn đâu rồi không biết !

- Đại ca , đại ca , không thấy chúng nó !

- Thôi đi về , coi như lần này chúng nó gặp may vậy . ĐI !

- Dạ . * đồng thanh *

Phó Hàn Nhiên vẫn hôn tôi , khi bọn kia đi qua chúng tôi , tôi sợ hãi đến mức túm chặt lấy áo anh ta , nhưng không , chúng không phát hiện ra . Thế rồi chúng đi hẳn ... Phó Hàn Nhiên rời môi ra , tôi thở hồng hộc , vội vàng hít thở để máu trên não có chút lưu thông .

- CÁI TÊN NÃO TÀN NHÀ ANH CÓ BỊ GÌ KHÔNG ĐẤY HẢ ???

- Chỉ là giả vờ thôi , tôi thấy có hiệu quả còn gì .

Giả vờ mà anh ta lại làm nồng nhiệt như vậy sao ? Lại còn bày đặt cắn môi dưới nữa chứ , tức muốn thổ huyết !!

- Hừ anh khốn nạn nó vừa thôi mẹ cha nhà anh , nụ hôn đầu của tôi .

- Phụt ... a ha ha ha ...

Anh ta đang cười tôi kìa ! Thật là ... Không biết vô sỉ là gì sao ? Người gì đâu mà ... Tôi đen mặt nhìn anh ta .

- Em thật sự chưa hôn ai bao giờ sao ?

- Tôi đâu như cái tên vô sỉ nhà anh .

- Vậy để tôi chịu trách nhiệm với em ha !

Hắn cười cười ra vẻ đùa cợt , tôi tức đến phát khóc liền bỏ đi luôn . Anh ta chỉ nhìn theo chứ chẳng chạy theo . Cứ đứng đó nhìn bóng tôi khuất dần . Cứ tưởng Phó Hàn Nhiên đi về luôn , ai ngờ đi được một lúc tôi lại thấy anh ta đằng xa đang đi theo tôi . Hừ gì vậy trời , giống mấy tên biến thái thế . Tôi đi thẳng về nhà , ăn cơm xong rồi tắm và leo lên giường luôn , bố mẹ có hỏi thăm nhưng tôi cũng chỉ trả lời qua loa như không có gì xảy ra cả . Tôi nhìn chiếc gối ôm một hồi lâu rồi một phát đấm túi bụi vào đó . Tôi hận mình lúc đó không tung một cước đá bay anh ta đi . Quá đáng ghét mà !!

- Lạc Vĩ Đình , con đi ngủ ngay cho mẹ , hét cái gì hả ?? Con điên rồi à ? Mai Lạc Chi về đó , ngủ sớm mai phụ mẹ nấu cơm .

- Dạ , con biết rồi .

- Hừ ! Cái con nhỏ này nay đi đâu mà Học Phi đến đây tìm đó .

- Kệ nó đi mẹ , bệnh cần chữa ấy mà .

- Hở ? Thế là sao ?

- Đi ngủ đi mẹ , mai dậy sớm .

- Ờ , chỉ giỏi đánh trống lảng . Mai có cả hàng xóm mới nữa .

Tôi nằm ngủ luôn chứ chẳng thèm nghe mẹ nói gì nữa . Lạc Chi , chị gái hơn tôi 9 tuổi đã đi lấy chồng và có con . Tôi yêu chị nhiều lắm , chỉ có bố mẹ là không ưa chị lắm vì hồi đó chị đã đi vào con đường lầm lỡ . Nhưng từ đó chị đã trưởng thành hơn rất nhiều , bố mẹ cũng bớt đi phần nào . Chuyện gia đình chị luôn giấu kín không kể cho bố mẹ để họ không phải lo lắng , còn tôi , tôi luôn là người bên cạnh tâm sự với chị . Hai chúng tôi coi nhau như những người bạn thật sự . Tôi chìm dần vào giấc ngủ . Tôi bước vào thế giới giấc mơ ...

Giấc mơ thật đẹp , tôi đang kết hôn . Chú rể đứng đó chờ tôi bước đến bên . Chỉ một chút nữa thôi là tôi có thể nhìn thấy người chồng tương lai mà mình cùng nắm tay đi đến hết cuộc đời . Ấy thế mà cánh cửa thánh đường lại đột ngột mở ra ... Một chàng trai chạy vội vã vào , anh ta tiến đến bên tôi và kéo tôi đi trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người . Tôi còn chẳng nhìn thấy mặt anh ta nữa cơ . Chỉ biết chạy theo ...

- Tiểu Đình , Tiểu Đình , Tiểu Đình dậy dậy dậy dậy nhanh cho mẹ .

Mẹ kéo chăn của tôi ra . Khiếp trời đang lạnh mà kéo chăn là sao ? Tôi co người lại .

- Tiểu Đình ! Cái băng này là sao hả ?

Tôi giật mình bật dậy như một cái lò xo .

- A ha ha ha ! Hôm qua đi đường không cẩn thận nên bị đâm đầu vào cột điện ấy mà .

- Con tính lừa ai hả ? Đâm đầu vào cột điện mà chảy máu được ?

- Có đinh , có đinh ! Nó bị quệt qua đinh .

- Hừ ! Thế còn tay chân có sao không ?

- Không không , mẹ đi ra đi , con thay quần áo rồi ra phụ mẹ ngay !

- Nhanh lên !

- Vâng .

Tôi thở phào nhẹ nhõm . May mà mẹ không tra hỏi gì thêm , mẹ mà biết toi đánh nhau chắc chết quá !! Trời đang mùa đông phải mặc quần áo dài nén mẹ không thấy những vết bầm . Chết tiệt ! Đau thật đấy !

- Đình Đình đâu rồi , chị về nè !

- A ! Chị Lạc Chi ! * ôm *

- Nào hai chị em vào bếp phụ mẹ nhanh coi .

- Tiểu Lâm đâu chị ?

- Nó đến sau với bố nó .

- Ừm .

Hai chị em tôi vừa nấu ăn vừa nói mấu chuyện phiếm , cười vang cả căn bếp .

... Kính koong ...

... Choang ...

Lại là tiếng chuông khắm bẹn này , nghe ngứa hết cả hoa cúc . Mỗi lần có chuông là y như rằng tôi giật mình và đánh rơi thứ gì đó . Lần này là cái đĩa mới đau chứ , may là chưa vỡ . Bà mà biết đứa nào ấn chuông bà vả vỡ mồm . ( nói thế thôi chứ chả dám đâu :v )

- Nhặt đi Tiểu Đình , mẹ ra mở cửa .

... Cạch ...

- A! Chị Diệu Lan . Em sang đây phụ chị nè .

- Vào đi em .

- Ai đấy mẹ ? - tôi ngó ra xem - A ! Cô Lan Anh , mẹ của Học Phi !

- Đúng rồi ! Cô ấy mới chuyển qua đây !

- Thế hoá ra hàng xóm mới là gia đình Học Phi ạ ?

- Ừ nhưng còn một nhà nữa cơ !

- Lan Anh đã sang rồi à ? Em cũng sang phụ nè !

Một người nữa xuất hiện , tôi nhìn người đàn bà trước mặt mình , trong cô ấy rất đẹp và ... rất giống một ai đó ...

- Liên An vào đi em , cả Lan Anh nữa .

Lần này thì mặt tôi nghệt ra nhìn mẹ , tôi không hề biết người kia là ai .

- A ! Quên mất chưa giới thiệu . Đây là hai đứa con của chị Lạc Chi và Lạc Vĩ Đình * chỉ * , còn đây là cô Dực Liên An ,đồng nghiệp của mẹ ở công ty và cũng là hàng xóm mới nhà mình .

- Hơ chào các cô ạ ! * đồng thanh *

Chúng tôi đã làm quen nhanh chóng và trở thành " Hội chị em tám xuyên lục địa " , một lần nữa căn bếp lại vang rộ lên tiếng cười . Hàng xóm mới sao ? Tôi không nghĩ là quá rắc rối lắm , ngược lại nó còn vui ấy chứ .

Vui thì vui thật nhưng tôi quen mất một điều rằng những người hàng xóm này còn có những đứa con ! Đó mới chính là rắc rối thật sự !

--- to be continue ---
Ta thấy Chap này nhạt quá à ~~ mấy bợn cho An xin tí muối để xát vào t(r)ym nữ chính cái !! Bà này nhạt quá , nhạt đến nỗi muốn vả vào mồm :v ( ai đồng ý vả nó giơ tay )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro