Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12 : Giây phút yếu đuối

--- Chap 12 : Giây phút yếu đuối ---

Vậy là Lạc Vĩ Đình và Phó Hàn Nhiên đã quay lại với nhau ...

Cũng đã nửa năm trôi qua rồi , cuộc sống cứ êm đềm trôi qua , nhẹ nhàng . Cứ ngỡ sẽ yên phận nhưng ... Ai mà ngờ được truyện tương lai !

- Này, anh thấy em hơi bị thân thiết với Học Phi rồi đó !

Lạc Vĩ Đình bật cười thành tiếng trước khuôn mặt nhăn nhó giận dỗi của Phó Hàn Nhiên .

- Anh đang ghen với con " sen " nhà em đấy à ? Haha đáng yêu quá !

- Anh không có đùa !

- Thôi nào , thôi nào , con mèo nhỏ thương anh nhất !

Nó cọ cọ cái mũi nhỏ của mình vào mũi anh . Cảm giác nhột nhột khiến anh đang nhăn nhó cũng phải nhe răng cười cười . Anh véo lấy má nó giáo huấn :

- Em không được phản bội anh đâu đấy !

- Tuân lệnh đại nhân !

Tiếng nói , tiếng cười vang khắp căn nhà vốn đang im ắng , nó hòa vào màu nắng vàng ruộm ... Giây phút này , khoảnh khắc này , có lẽ hai người sẽ nhớ mãi , nhưng cũng sẽ ân hận mãi ... Bởi vì ... cuộc đời vốn chẳng bỏ qua cho ai bao giờ ! Muốn được hạnh phúc cũng là cái khó .

- Chào mọi người , mình là học sinh mới , tên mình là Khai Minh Ngọc . Mong mọi người giúp đỡ !

Cô gái đứng trên bục giảng với dáng người cao ráo , da trắng nõn , khuôn mặt thanh tú . Cô ấy thật đẹp !

- Được rồi ! Em xuống kia ngồi đi , cạnh bạn kia kìa .

Nói rồi cô chỉ vào Lạc Vĩ Đình . Khai Minh Ngọc bước đến chỗ Lạc Vĩ Đình mỉm cười nhẹ . Cô ấy đẹp đến mức nó ngơ luôn rồi !

- Alo , Nhiên Nhiên anh đâu rồi ?

- Tiểu Đình , em đi nhờ ai về nhé , anh đang bận chút việc trên trường !

- Anh nhớ về sớm đấy !

- Ừ , em đi cẩn thận nhé ! Bye !

- Yêu anh !!!

Lạc Vĩ Đình cười mỉm cất điện thoại rồi ngó nghiêng tìm người mình có thể đi nhờ về .

- Ê , con mắm về không ?

- Mắm cái quần , thằng thái giám chết tiệt !

Lạc Vĩ Đình đạp Học Phi một cái , nó nhảy tót lên con bạch mã Wave của cậu .

- Nhìn rồi hay sao mà bảo tao là thái giám ? - Học Phi hậm hực .

- Nhìn làm gì , bẩn mắt !

- Phư phư , của tao phải chạm nóc nhà !

- Ờ , tự nhiên nhiều giun kim thế chứ lại .

- Chó má !

- Gâu gâu !

Học Phi tức tối phi xe để chở một con lợn về nhà .

- Ê , Diệp Tử đâu ?

- Tự nhiên nhắc đến làm gì ?

- Khiếp làm gì mà ghê ? Hỏi thôi mà cũng gắt . Không chở nó về à ?

- Đừng nhắc đến !

Giọng Học Phi trầm xuống , cậu thở dài . Lạc Vĩ Đình cảm thấy sự đau đớn như thể muốn buông bỏ tất cả vậy , dường như Học Phi chẳng còn chút sức lực nào để nhắc về Diệp Tử .

- Sao vậy ? Đã có chuyện gì xảy ra sao ?

Tay Học Phi siết chặt vào tay lái , chiếc xe lao đi vớ vận tốc lớn . Chắc hẳn đã có chuyện gì xảy ra khiến cậu đau lòng lắm , và hơn nữa nó còn liên quan đến Diệp Tử - người mà cậu yêu , yêu đến quên mình .

- Bình tĩnh thôi Học Phi , tao không muốn bị rơi khỏi xe đâu .

Lạc Vĩ Đình hạ giọng trêu chọc Học Phi một chút để tâm trạng cậu được phần nào ổn định . Ấy nhưng mà Học Phi lại buông một câu khiến Lạc Vĩ Đình phải suy nghĩ , rốt cuộc cậu ta có ý gì .

- Tao có thể đánh rơi mọi thứ nhưng mày tao sẽ không đánh rơi đâu .

...

Cạch ...

- Vào nhà chơi không ?

Lạc Vĩ Đình thấy Học Phi cứ đi theo mình nãy giờ nhưng khi đến cửa nhà lại ngập ngừng không vào . Đầu Học Phi cứ cúi gằm xuống , chẳng nói chẳng rằng .

- Học Phi ... Mày ...

Nó đưa tay lên định nâng khuôn mặt cậu lên , chợt bàn tay của cậu giữ chặt bàn tay nó lại , bất ngờ ôm nó vào lòng .

Học Phi thở mạnh , thở nặng nhọc , tay siết lấy Lạc Vĩ Đình không rời , cả người run đến kì lạ .

- Khóc đi ! Không sao đâu !

Như trút bỏ được nặng nhọc , cậu thanh niên 18 năm trời chưa một lần khóc đã rơi lệ . Cậu ta buồn , rất buồn . Cậu ta đau , đau muốn xé lòng . Cậu ta chưa bao giờ cảm thấy mình thất bại như vậy , cậu ta đâu thể ngờ được hạnh phúc sẽ không ở bên ta mãi mãi .

Diệp Tử đi rồi , bên cạnh người ta rồi , làm gì còn chỗ cho Học Phi cậu . Người ta nói cậu không xứng , quả thật cậu không xứng , nhưng không có nghĩa là người ta có thể làm bất cứ điều gì với cậu , không đáng , không đáng một chút nào hết . Ấy vậy mà cậu vẫn chấp nhận hi sinh , vì cô ấy cậu có thể làm tất cả dù chỉ đổi lại một chữ ' tình ' chẳng đáng cho chó gặm .

Ngày xưa nhớ không em ? Em hứa là ... ngày thành đôi sẽ không xa đâu nhưng mà rồi sau đó chẳng biết ai sai lỡ mất tương lai cứ thế xa nhau thôi .

Nụ cười cố giấu đôi mi buồn nhưng mơ thấy em nước mắt lại tuôn , vòng tay yếu ớt này em đã không cần . Tự ôm nỗi nhớ trong im lặng tại sao nỡ buông tay anh thật nhanh , dòng lệ anh đã xóa nhòa , niềm tin hóa đá ...

Thời gian liệu có thể chôn sâu vết thương đã bị tổn hại sâu sắc ? Quá khó !

Học Phi đang yếu đuối , cậu biết phải làm gì đây ?

- Xin lỗi mày !

Học Phi buông Lạc Vĩ Đình ra chầm chậm như thể chẳng muốn rời xa ... Hơi ấm ấy cậu bây giờ rất cần , rất khao khát .

- Không sao đâu !

- Lạc Vĩ Đình tao yêu mày ...

Học Phi nói trong nghẹn ngào . Lạc Vĩ Đình mở to mắt nhìn Học Phi . Chuyện gì đang xảy ra vậy ? Sao câu chuyện lại bẻ hướng sang đường này ? Hàng ngàn câu hỏi vang lên trong đầu nó , nó ngơ đến mức chẳng nói lên lời . Học Phi cũng chẳng nói gì , cậu lặng lẽ hôn lên trán Lạc Vĩ Đình một cái rồi quay lưng xách cặp về nhà .

Lạc Vĩ tận đến tối vẫn còn ngơ ngơ như mất hồn . Nó đâu biết rằng Học Phi sẽ tỏ tình với nó , nó chỉ nghĩ rằng , Học Phi đang đau lòng vì bị Diệp Tử cắm sừng lần nữa thôi , ai ngờ lại sinh ra thêm chuyện này ...

( lí giải một chút lí do mà Lạc Vĩ Đình biết Diệp Tử cắm sừng Học Phi : vì Diệp Tử không phải lần đầu tiên cắm sừng Học Phi , chẳng qua lúc trước vì quá lụy tình nên mới quay lại thôi . )

- Tiểu Đình , đi mua dầu ăn đi , nhà mình hết rồi .

- Tiểu Đình ! Đâu rồi ?

- Vâng .

Lạc Vĩ Đình thất thần ra khỏi nhà . Nó ngó sang nhà Phó Hàn Nhiên nhưng chẳng thấy đèn sáng , nó thấy kì lạ nhưng lại cảm thấy cũng chẳng quan trọng lắm nên đánh mông đi thẳng .

- Tiểu Nhiên , anh chưa về nhà sao ? ( này thì chẳng quan trọng :)) ) .

- Anh đang bận , gặp em sau nhé !

Nói rồi Phó Hàn Nhiên cúp máy hẳn . Gì vậy nè ? Không biết có chuyện gì mà anh ta bận bịu đến vậy .

Một dáng người khá quen thuộc lướt qua ... Lạc Vĩ Đình chăm chăm nhìn vào người đó . Không phải chứ ? Người đó không ai khác là Phó Hàn Nhiên và ... cô bạn xinh gái mới chuyển đến , Khai Minh Ngọc . Họ rốt cuộc có quan hệ gì , Lạc Vĩ Đình nó không biết nhưng nó thực sự thấy choáng ngợp trước cái đan tay thân mật đang diễn ra trước mắt , họ dường như không để ý đến nó , cứ tiếp tục mà đi , hơn nữa lại còn khá vui vẻ . Người Lạc Vĩ Đình vô thức lao vê phía trước mà không hề nhận ra mình đang sang đường . Đến khi đèn xanh sáng lên , nó cũng khôn hề biết , chỉ biết trân trân đứng im nhìn hai người họ hôn nhau ... Thế giới như sụp đổ , cảnh vật thì nhòe đi , trời đất như tối sầm , không một chút ánh sáng
...

--- to be continue ---

Helo các bạn >< !!! Mình là An đây !!! Cám ơn các bạn đã ủng hộ truyện của An ( thật ra chẳng có nhiều ) !!! Cám ơn bạn @cuaconnoitam  nhiều nhé , Chap này tặng cậu <3 !!
Nhân tiện ... hôm nay 31/12/2018 rồi , sắp sang năm mới rồi , chúc các cậu có một năm mới vui vẻ , hạnh phúc !!!
An yêu các bạn đã ủng hộ An nhiều nhiều <3 , thôi vào truyện nào !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro