Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11 : Người tôi yêu

—- Chap 11 : Người tôi yêu —-

Tối hôm ấy , Lạc Vĩ Đình lăn qua lăn lại trên giường , chẳng thể nào mà ngủ được trong hoàn cảnh này ! Cô phải làm sao đây ? Mọi chuyện cứ đến đột ngột như vậy não cô còn chưa loading nổi đến 2% . Xử lí kiểu gì đây ? Hay là ... quay lại nhỉ ?

" - Chuyện gì qua thì cũng đã qua rồi ! Đây là duyên phận ! Chúng ta là thanh xuân chứ không phải tương lai . Chúng ta chấp nhận lùi về quá khứ để cho nhau hiện tại . Quay lại nhé ! "

- Lạc Vĩ Đình ! Mày thông minh lên đi , mày ngu ngốc quá rồi ! Một lần ngu ngốc chưa đủ hay sao ? Lại muốn đến lần thứ hai nữa ?

Có khi nào cô đang dối lòng mình ... khẩu thị tâm phi ! Tiến cũng đau mà lùi cũng đau . Hạnh phúc trước mắt rồi sau này đau khổ có hơn việc chịu đau khổ trước rồi sau này quên được sẽ khác ? Liệu có thể quên được lần nữa sao ? Hai lần gây dấu ấn cho tuổi thanh xuân đẹp đẽ của người con gái làm sao dễ dàng quên được chứ !

Lạc Vĩ Đình cứ thế đấu tranh tư tưởng với chính mình , và Phó Hàn Nhiên cũng chẳng khá khẩm gì hơn . Anh ta cũng mất ngủ chính vì quyết định của mình . Không phải vì nghĩ quyết định đó đúng hay sai mà là ... anh không biết Lạc Vĩ Đình sẽ nói gì . Sau chiều hôm nay sợ sẽ chẳng còn nói chuyện với nhau cũng nên . Có thể cho nhau sửa sai lần nữa không ? Cái im lặng ấy như khiến con tim anh bị bóp nghẹt , không có câu trả lời ... Thật khiến người ta hụt hẫng ...

Đấu tranh tư tưởng chán rồi Lạc Vĩ Đình đâm ra buồn ngủ . Cũng đã 4 giờ sáng rồi mà . Đôi mắt cô lờ đờ lờ đờ rồi nhắm chặt , cô chìm vào giấc ngủ say ...

Ánh đèn sáng bừng trước mắt , Lạc Vĩ Đình ngỡ ngàng nhìn xung quanh mình . Lại là nó sao ? Giấc mơ tối qua ... Chú rể vẫn đứng đó chờ cô bước đến bên . Cánh cửa thánh đường lại đột ngột mở ra ... Chàng trai ấy lại chạy vội vã vào , anh ta tiến đến bên cô và kéo cô đi trước con mắt ngỡ ngàng của mọi  người . Một lần nữa chẳng nhìn thấy mặt anh ta . Chỉ biết chạy theo ... Anh ta dừng lại trước chiếc xe mô tô của mình và trèo lên , đưa tay tỏ ý muốn tôi lên cùng . Chiếc xe vồn vã chạy đi . Ngồi sau lưng anh ta sự ấm áp truyền đến thân ... Rất ấm ... !

...

- LẠC VĨ ĐÌNH !!! CON DẬY NGAY !!

Đm cuộc đời , ai mà nghĩ được nó đầy máu chó thế chứ lại . Đang mơ dở thì chớ !

- Ưm ~~ .

- DẬY !

- Từ từ đi mẹ , vẫn sớm mà ..

- Sớm gì nữa giờ ! Tiểu Đình dậy ngay đã 7 h rồi đó hôm nay vào tiết 2 , dậy nhanh lên không muộn !

- F*ck ! F*ck ! F*ck !!!

Lạc Vĩ Đình bật dậy , cô lao như tên bắn vào phòng tắm . Chính xác 6'69s Lạc Vĩ Đình đã có mặt trước bến xe bus . Thở hồng hộc như bị thiếu oxi lâu ngày , cô chẳng chú ý đến mọi người đang nhìn mình .

- ... Em không sao chứ ?

Giọng nói này không thể lẫn vào đâu được , đến nghìn năm vẫn chưa thể quên nổi trong tâm trí của Lạc Vĩ Đình . Khuôn mặt bất giác đỏ bừng .
Phó Hàn Nhiên chẳng dám nhìn thẳng mặt cô , mặt cũng đỏ không kém .

Gì vậy nè ? Có phải ngôn tình thuở đầu mới quen nhau nữa đâu mà ngại với chả ngùng . Cứ tự nhiên không phải sẽ tốt hơn sao ? Nhưng ... hoàn cảnh của hai người họ không thể nói đến chữ ' tự nhiên ' được , ngại ngùng như thế này là đã tốt lắm rồi , còn hơn là chẳng nhìn mặt nhau !

- Em ... / Anh ...

Đến nói năng còn khó khăn ...

- Này ...

Phó Hàn Nhiên khẽ xen đôi bàn tay to lớn kia đan chặt lấy tay Lạc Vĩ Đình . Không đau ! Nó rất thích , giống như được ngồi cạnh lò sưởi trong ngày đông giá lạnh vậy !

- Anh ... thực sự ... thực sự ... muốn ... quay lại ...

Anh chân thành , chững trạc hơn lúc trước rồi nhỉ ? Phó Hàn Nhiên bây giờ thật đáng yêu ! Lạc Vĩ Đình thiết nghĩ chàng trai năm ấy đã không còn đáng ghét nữa ... Một lần nữa cô đã phải lòng chàng trai này ...

" Đúng vậy ! Anh ấy là người tôi yêu ! "

--- to be continue ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro