Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10.1 : Đây là Duyên Phận

Ở chap này An sẽ làm thành 2 phần , một phần là xuôi theo câu chuyện , một phần là ngoại truyện nói về giả thiết ngược lại của câu chuyện ! Câu chuyện xin được phép bắt đầu .

--- Chap 10.1 : Đây là Duyên Phận ---

Phần 1 : Người từng quen của Lạc Vĩ Đình là Phó Hàn Nhiên .

Chiều ...

- Ưm ...

Tôi trở mình tỉnh dậy , căn phòng xung quanh mờ đi , không nhìn rõ . Lắc nhẹ đầu cho tỉnh , tôi bước xuống giường . Ai đã đưa tôi vào đây vậy nhỉ ?

- Thôi chết cha ...

Xồng xộc chạy ra khỏi phòng , tôi chạy thẳng vào bếp ! Các bà tám , tám xuyên trưa sau khi dọn dẹp và đã ngủ say trên chiếu . Các ông bố thì đã ra ngoài đi làm ... vậy còn ... hai tên kia đâu nhỉ ? Thôi kệ đi ! Về rồi càng tốt , thế rồi tôi nhàn nhã trở về phòng ...

F*** cần ! Thế quái nào bọn họ lại ở trong phòng tôi ?

- Anh Nhiên anh làm gì với cái máy tính của tôi thế hả ? Thích xem hentai thì về nhà mà xem >< lại còn lấy máy tính của tôi là sao ?

- Còn đm thằng kia thích ca hát quay Tik Tok hay Muvik thì về nhà mày mà quay nhá ! Đừng để bố mày lôi mày vào chuồng chó để sủa thi với chúng nó !

Hai cặp mắt trưng hửng hếch lên nhìn tôi , chữ " bình thản " hiện rõ trên khuôn mặt họ .

- Khiếp gì mà ghê thế , ở đây nãy giờ mày có ý kiến gì đâu ? Tự nhiên bây giờ nổi nóng .

Học Phi vẫn ngồi lì trên cái ghế xoay , thỉnh thoảng lại dùng chân đẩy lực mạnh xuống sàn để chiếc ghế xoay xoay mấy vòng nhìn muốn chóng cả mặt . Phó Hàn Nhiên thì ngồi trên chiếc ghế gỗ ở cạnh bàn học , chiếc laptop được đặt trên đùi mở cái phim à ờm ... không được trong sáng cho lắm ... Anh ta hí hửng xem thỉnh thoảng lại cười cười nhìn dâm không tả được . Ai mà ngờ được rằng Phó Hàn Nhiên là người đẹp trai , học khá giỏi và là một người tốt bụng đến thái quá mà hôm qua tôi gặp chứ ! Quả thật các cụ nói không hề sai " Đừng nhìn vẻ ngoài mà đánh giá con người ta . " Học Phi khó chịu quay sang lườm tôi một cái rồi lại quay Muvik như thường .

- Hai người ở đây từ bao giờ rồi ?

- Lâu rồi !

Cả hai bình thản coi như đây là chuyện thường . Ơ , tôi chưa hề đổi giới tính nha , phòng vẫn một màu hường thơ mộng như trong chuyện cổ tích nha , trên giường vẫn có gối ôm hình Hoàng Tử đẹp zai nha . MÀ THẾ QUÁI NÀO ??? COI TÔI LÀ ZAI NHƯ CHÚNG NÓ CHẮC ? Này này hơi quá đáng rồi đấy !

Tinh...

Tiếng thông báo của điện thoại vang lên cắt ngang cơn tức tối của tôi . Lôi con Iphon 6S từ trong quần ý lộn từ trong túi quần ra . Màn hình sáng lên dòng chữ : " Hàn Mặc Nhiên đã gửi một lời mời kết bạn "

Mặc kệ bọn kia đang làm gì tôi ngồi thụp xuống giường , khuôn mặt có biểu cảm chẳng thể tệ hơn được nữa . Người này ... sao lại tìm thấy tôi rồi ?

" - Cuộc sống em ổn không ?

- Câu này chắc phải hỏi anh chứ nhỉ ? Bạn gái anh đâu ? Hồi đó chẳng phải sau khi chia tay anh đã có bạn gái mới ?

- Vậy mà em cũng biết cơ đấy !

- Em về anh cái gì chả biết .

- Vậy à ... Anh thì chẳng biết gì về em cả ... nhỉ ?

- Chắc vậy ... Anh ... có chuyện gì không ?

- Có chuyện gì mới được nhắn tin sao ?

- Anh muốn gì ?

- Đừng như thế chứ ! Từng ấy năm rồi mới gặp mà !

- Em chưa gặp anh lần nào ! Lần nào anh chả bảo gặp rồi lại thôi .

- Đâu có ! Chúng ta đã gặp rồi đấy chứ !

- Lúc nào ?

- Tự lúc nào em lại trở nên ngốc đến vậy ?

- Anh đừng úp úp mở mở nữa đi .

- Nhìn tên đi ... "

Tên sao ? " Hàn Mặc Nhiên " có gì lạ đâu chứ ? Khoan đã .... Tôi ngẩng mặt lên nhìn Phó Hàn Nhiên cùng lúc đó anh ta cũng ngẩng mặt lên . Hai mắt chạm nhau , khoảnh khắc ấy ... tim tôi loạn nhịp . Người tôi yêu lúc ấy đang ở trước mặt tôi , mỉm cười chào tôi như thể đồng chí mới gặp nhau sau bao ngày xa cách  . Bất giác mặt tôi đỏ ửng , khóe mắt cay cay . Tại sao chứ ? Tại sao ngày ấy không kết thúc luôn đi ? Tại sao lại quay lại lúc này ?

Phó Hàn Nhiên tiến đến chỗ tôi rất nhẹ nhàng , anh nắm lấy tay tôi rồi ôm tôi vào lòng . Vòng tay anh ấm áp lắm , tôi chẳng thể cảm nhận được cái lạnh đang bủa vây quanh căn phòng này nữa . Nước mắt tôi trực trào ra , rơi xuống thấm ướt áo anh . Hơi thở anh nhè nhẹ phả trên đầu tôi :

- Đây là duyên phận rồi ! Quay lại nhé ?

- Ơ ? Hai người đang tập diễn kịch à  , sao deep thế ?

Học Phi khó hiểu nhìn chúng tôi . Chờ đã ! Chẳng phải tôi đang thích Học Phi sao ? Sao đối với con người bốn năm không gặp này cảm xúc lại lớn hơn gấp bội lần ? Và tôi đã nhận ra ... cảm xúc đó chỉ là nhất thời , người tôi yêu thực sự đã làm tôi khóc , khóc vì nhớ , khóc vì ghen ghét anh ở bên ai đó không phải tôi , khóc vì chính bản thân mình đã quên anh . Hai tay buông thõng không dám ôm anh , anh để tôi dựa trên bờ ngực , nước mắt vẫn tuôn . Thậm chí còn chẳng buồn cãi nhau với Học Phi . Cứ thế , cả căn phòng chìm trong im lặng , không ai nói với ai một câu ...

--- to be continue --- 

Học Phi trông đẹp zai sáng sủa mà vô duyên ghê hihi :> . Cám ơn các bạn đã ủng hộ nha <3 An iu các bạn . Nhớ votes + cmt nha !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro