Chương 17: Khách đến nhà.
***
Hạ Vi tay cầm cốc sữa đứng bần thần trước của phòng Thanh Phong, bàn tay cứ đưa lên rồi lại hạ xuống, cô vừa muốn gõ cửa phòng anh vừa e sợ anh sẽ lại nổi nóng như mấy lần trước, quả thực rất đáng sợ.
Ngày hôm đó cậu chủ sau khi bước ra khỏi phòng chủ tịch liền biến thành một con người khác, anh nổi giận đùng đùng, cáu gắt, quát mắng với tất cả mọi người xung quanh mình – kể cả chú Trung. Mấy tay phóng viên vây quanh cậu chủ hòng đưa tin liền bị anh đánh cho túi bụi, máy ảnh, máy quay phim vỡ tan tành... Sự việc gây náo loạn cả một góc tòa nhà BW khi đó nhưng thật kỳ lạ, tuyệt nhiên lại không hề có một dòng tin tức nào xuất hiện trên báo chí cả, cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy. Khó khăn lắm mới đưa được cậu chủ ra xe nhưng lúc mọi người đã ổn định chỗ ngồi thì cậu chủ lại hung hăng đuổi tất cả xuống, một mình lái xe rời đi. Cô và chú Trung vì không yên tâm nên đã ngay lập tức đuổi theo để rồi chết lặng khi thấy chiếc xe già cỗi đó đưa cậu chủ đến một nghĩa trang nhỏ...
Ngày hôm đó trời cũng như hiểu thấu lòng người mà xuất hiện mưa bụi lăn phăn khiến cho khung cảnh chàng trai quỳ gối trước một tấm bia mộ càng trở nên cô liêu và thê lương cực độ... Hạ Vi cảm thấy cõi lòng mình như vỡ nát, không nhịn được mà bật khóc nức nở trên xe. Chú Trung sau một hồi trấn tĩnh liền xuống xe, cầm ô đến bên cạnh đứng che cho cậu chủ...
Ngày hôm đó Hạ Vi cuối cùng cũng hiểu vì sao thường ngày cậu chủ lại xấu tính như vậy... Vì sao lại chạy đến BW làm loạn...
Ngày hôm đó, có một BW ăn uống tưng bừng bên những bàn tiệc xa hoa, lộng lẫy và... Có một chàng trai đã quỳ gối khóc cả một chiều mưa bụi.
Đã bốn ngày trôi qua, Thanh Phong không nói không rằng, cố thủ trong phòng im lìm như một cái bóng. Anh chẳng thiết tha gì chuyện ăn uống, chủ yếu đều dựa vào những ly sữa mà Hạ Vi mang tới mỗi sáng, còn lại khóa trái cửa không cho bất kỳ ai vào khiến cho chú Trung lo lắng đứng ngồi không yên, gọi cả chị Lan đến để khuyên can cũng chẳng có tác dụng gì. Lâu lắm rồi cậu chủ không như vậy. Cậu có buồn, có chán thì chỉ qua một đêm tiêu tiền như nước ở các tụ điểm ăn chơi của giới thượng lưu là xong. Kỳ thực, dù cho Thanh Phong có ném cả núi tiền trong một đêm vẫn còn tốt hơn là trở nên trầm mặc, u uất như vậy.
Hạ Vi cuối cùng cũng lấy hết dũng khí gõ cửa nhưng mãi không có phản hồi gì liền cảm thấy vô cùng lo lắng, vội vàng báo chú Trung lấy chìa khóa dự phòng mở cửa vào xem thì vô cùng bất ngờ... cả căn phòng đồ đạc lộn xộn như vừa trải qua một trận hỗn chiến. Cô hốt hoảng chạy quanh phòng tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng cậu chủ đâu cả bèn quay sang chú Trung cầu cứu nhưng chỉ nhận được cái thở dài cùng ánh mắt buồn bã của chú. Chú Trung không nói gì, chú biết hiện tại cậu chủ đang ở đâu nhưng lại không tiện nói rõ cho Hạ Vi biết, chỉ lẳng lặng giúp cô thu dọn lại căn phòng... Có lẽ sóng gió đã bắt đầu nổi lên rồi, và lần này e rằng sẽ là một cơn phong ba có thể nhấn chìm cả một vùng trời.
------
Sau khi Hạ Vi và chú Trung rời đi, căn phòng đã trở lại dáng vẻ vốn có của nó: Gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ... Mọi thứ vẫn cứ im lìm như thế cho tới khi một tiếng động nhỏ vang lên, bức tường phía đầu giường Thanh Phong bỗng từ từ chuyển động tạo thành một cánh cửa nhỏ vừa đủ cho một người đi qua. Thanh Phong từ trong đó bước ra, cả người tỏa ra sự lạnh lẽo, ánh mắt cô độc mà lạnh lùng đến tàn nhẫn. Đây là căn phòng mà sau khi tu sửa lại tòa nhà anh đã bí mật cho xây thêm, bên trong đó là những trăn trở, đau thương, thù hận và cũng là ước mơ của anh...
Sự việc ngày hôm đó khiến anh không kịp trở tay. Anh vốn dĩ chỉ muốn đến nói dăm ba câu chọc tức ba mình mà thôi, nào ngờ lại xảy ra chuyện ngoài sức tưởng tượng như vậy. Cái suy nghĩ rằng có người biết chuyện gì đã xảy ra đêm hôm đó khiến anh hoang mang cực độ, chỉ hận không thể lôi hắn ra trước mặt mà hỏi cho rõ ngọn ngành... Hắn ta ngang nhiên gửi ảnh đến số điện thoại của anh, rồi lại đột nhập vào hệ thống an ninh mạng của tập đoàn để đăng clip đó trước mặt bao nhiêu người như vậy? Mục đích của hắn rốt cuộc là gì? Là bạn hay là thù đây???
-----
17 giờ chiều tại Summit Lounge.
Đây là quán cà phê thuộc top sang chảnh và đắt đỏ bậc nhất ở Hà Nội. Quán nằm ở tầng 20 khách sạn Sofitel Plaza, số 1 Thanh Niên, từ đây có thể ngắm nhìn trọn vẹn và bao quát hồ Tây, hồ Trúc Bạch, sông Hồng và con đường tình yêu - Đường Thanh Niên... Summit Lounge chỉ mở cửa từ 16 giờ mỗi ngày, không gian sang trọng, ấm cúng. Từ đây có thể ngắm nhìn hồ Tây lặng sóng trong những buổi hoàng hôn hay một Hà Nội về đêm lung linh, rực rỡ sắc màu.
"Chị thấy chưa? Em đã phải cho người theo dõi cả tháng trời mới được đấy!" Loan vẻ mặt thương cảm an ủi bà chị của mình mà trong lòng thì đang hoan hỉ vô cùng. Cô biết tính chị họ của mình, từ bé đến giờ chị ấy luôn ở một đẳng cấp khác với mọi người, luôn cho mình cái độc quyền chiếm hữu, thứ gì là đã là của chị ấy mà bị người khác động tới thì hoặc là chị sẽ cho kẻ đó biết thế nào là Kiều Anh – Con gái cưng của chủ tịch Trần Hữu Sang hoặc là sẽ vứt bỏ không thương tiếc thứ đã bị người khác động vào.
Nhưng trái ngược với những gì mà Loan đã dự đoán, Kiều Anh trong lòng hiện giờ chỉ là một cỗ phẫn nộ, cầm xấp ảnh trên tay, cô nhìn đứa em họ của mình với vẻ mặt tức giận cực điểm.
"Vì sao em lại theo dõi anh ấy?"
Loan có chút giật mình, giọng điệu này, vẻ mặt này... có gì đó không đúng. Cô vội vàng điều chỉnh lại suy nghĩ, lựa chọn từ ngữ hết sức cẩn thận.
"Chị! Chị nghĩ đi đâu đi vậy... Em chỉ mới biết anh ấy là hôn phu tương lai của chị mà. Em thề đấy! Cái con bé trong ảnh ấy, nó học cùng trường em, mà anh Phong lại là giáo viên ở trường em, lần trước em cho nó một bài học thì anh ấy đã ra tay cứu giúp nó. Rồi một lần đi học em thấy nó ngồi xe của anh ấy đến trường nên..." Loan cố gắng nói thật chậm rãi để bà chị gái của mình nghe hiểu từng từ chứ lại hiểu lầm thì kế hoạch của cô hỏng bét.
"Thật không? Ngoài những bức ảnh này ra còn gì nữa?" Khuôn mặt Kiều Anh đã giãn ra đôi chút, cô nhìn Kiều Anh nửa tin nửa ngờ. Con bé này mặc dù là em họ của cô, cô có thể nhường nó những thứ khác chứ riêng anh Phong thì không bao giờ. Mà không riêng gì Loan, cả cái đứa trong ảnh kia, cô nhất định sẽ không để yên. Anh Phong là của cô, chỉ duy nhất cô mà thôi.
"Em vẫn đang điều tra thêm, nhưng hình như anh Phong biết hay sao mà lần nào người của em đi theo cũng bị cắt đuôi... Chị biết nhà anh ấy ở đâu đúng không?" Loan ra vẻ sầu não, ngây thơ hỏi Kiều Anh.
"Tất nhiên! Nhưng không nói cho em biết được. Mà sao em hỏi thế?" Kiều Anh không chút nghi ngờ mà rơi vào cái bẫy Loan đã giăng sẵn.
"À... Tại em nghi ngờ... Chị thấy đấy! Sáng sớm hai người cùng nhau đến trường, mà con bé đấy là trẻ mồ côi, em..."
Kiều Anh thoáng hoảng hốt, quả là cô không nghĩ ra điều này, thời gian gần đây quan hệ giữa cô và Thanh Phong không được tốt. Tất cả cũng tại cái tính nói không thèm nghĩ trước nghĩ sau của cô đã khiến cho anh nổi giận. Cô cứ nghĩ qua vài ngày là anh sẽ nguôi ngoai nào ngờ sự việc lại vượt quá sức tưởng tượng của cô. Thanh Phong không những cắt liên lạc mà còn cấm cửa cô, nếu trước đây cô có thể thoải mái ra vào nhà của anh thì hiện tại cánh cổng hình chiếc đàn Lia đó lại giống như cổng trời vậy. Dù cho cô có cố gắng thế nào cũng không thể bước tới gần được. Cô thậm chí đã khóc lóc long trời lở đất trước cổng đòi vào gặp mà cũng không ăn thua. Chú Trung thương cô nhưng lệnh của Thanh Phong là tối cao, dù có thương cô thế nào thì cũng không dám trái lời của cậu chủ mình, thành ra cô cứ đến đó đứng chờ rồi lại lủi thủi ra về không biết bao nhiêu lần. Chưa bao giờ cô phải vất vả khổ cực như vậy, nhưng vì đó là Thanh Phong – thanh mai trúc mã của cô, là người cô đã quyết chọn lấy làm chồng nên cô tuyệt đối không bao giờ từ bỏ. Cả tháng nay cô bận chút việc không có thời gian chạy qua nhà anh, không lẽ... Mà khoan, trông cô gái này quen quen, không biết đã gặp ở đâu rồi thì phải?
"Chị! Chị sao thế?" Loan nhìn dáng vẻ bần thần của chị mình trong lòng thầm vui vẻ, cô muốn bà chị này giận quá mất khôn đi, còn cô sẽ làm "ngư ông đắc lợi".
"À, không sao... Thôi chị đi trước có việc. Cảm ơn em đã báo tin cho chị. Từ giờ chị sẽ tự lo, em không cần phải theo dõi anh Phong nữa. Nghe rõ chưa?" Kiều Anh cảnh báo cô em họ mình.
"Em biết rồi! Em chỉ quan tâm con bé kia thôi. Chị yên tâm!" Loan ngoan ngoãn vâng lời.
"Được rồi. Chị đi đây!" Kiều Anh vừa nói vừa nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Loan nhìn theo bóng lưng Kiều Anh mà cười lạnh, trong đáy mắt lóe lên một tia ngoan độc, lần này cô nhất định sẽ đấu tranh và giành giật tới cùng. Từ bé đến lớn cô không bao giờ có thể vượt qua được cái bóng của người chị họ này. Ba cô mặc dù là quan chức của thành phố nhưng đối với ba của Kiều Anh lại chẳng có chút trọng lượng nào cả, cô cũng vì vậy mà luôn bị lép vế trước Kiều Anh, trở thành osin cao cấp dưới cái mác em họ. Cũng may Kiều Anh hơn tuổi, ra trường sớm, ba năm nay đối với cô đã dễ thở hơn chút, cô không còn phải lẽo đẽo theo sau làm cái bóng của chị mình suốt những năm tháng học sinh từ cấp một tới cấp hai như trước nữa.
Mà kể cũng lạ, bà chị cô cũng không phải tầm thường đâu, cô lớn lên từ bé với chị mà lại không hề hay biết tới sự tồn tại của cái người tên Thanh Phong kia. Thảo nào, từ bé đến lớn mặc dù Kiều Anh ăn chơi trác táng nhưng tuyệt nhiên lại không bao giờ nhắc đến một chữ bạn trai, chàng trai nào tỏ tình với cô đều bị từ chối không thương tiếc... Loan còn nghi ngờ rằng bà chị mình có vấn đề về giới tính và lấy đó làm chút an ủi cho những tháng ngày làm osin cấp cao của mình, vậy mà... Nhưng tại sao lại là người đó? Cuộc đời cô đã định sẵn là mãi mãi chỉ làm cái bóng của chị mình thôi sao?
Không thể phủ nhận rằng ngay từ lần đầu gặp gỡ đó cô đã phải lòng chàng trai cực phẩm này. Nhưng vì lúc đó hoàn cảnh quá éo le, cô trước mặt anh chỉ là đứa con gái ngỗ ngược bắt nạt một cô gái nhỏ bé yếu đuối... Ước gì thời gian có thể quay ngược lại cô nhất định sẽ kiềm chế, sẽ đứng trước mặt anh ở một tâm thế tốt hơn. Nhưng chuyện đã rồi, cô chỉ có thể ôm hận mà hối tiếc trong lòng thôi. Chung quy lại cũng tại cái con bé quê mùa đó! Vì nó mà cô để lại ấn tượng không tốt trước mặt soái ca của mình. Cô nhất định không tha cho nó.
Rồi đùng một cái cô biết được anh không những là thầy giáo soái ca mà còn là người thừa kế của tập đoàn Vĩnh Xuân... Và đồng thời cũng là chồng tương lai của chị họ mình. Giờ tất cả các tờ báo đều đưa tin về lễ đính hôn sắp tới của người thừa kế tập đoàn Vĩnh Xuân và tiểu thư nhà họ Trần, bởi chính tại bữa tiệc của Trương gia ngày hôm đó ông Hoàng đã chính thức tuyên bố về việc kết thông gia giữa hai nhà Trương – Trần. Cô thật sự không thể chấp nhận được sự thật này. Tại sao thứ gì tốt đẹp cũng đều bị Kiều Anh chiếm lấy hết? Cô sống sót đến này hôm nay dưới cái bóng của chị mình là đủ rồi... Người đàn ông đó nhất định phải là của cô. Anh ấy sẽ là tấm vé vàng thay đổi số kiếp của cô, giúp cô thoát khỏi cái bóng mang tên Trần Kiều Anh kia. Càng nghĩ Loan càng cảm thấy trong lòng hừng hực khí thế, Thanh Phong sẽ là mục tiêu cả đời của cô, cô sẽ từ từ mà loại bỏ từng cái gai một.
Đợi cho bóng dáng Kiều Anh đi khuất, Loan liền liếc nhìn hai người đàn ông ngồi ở bàn gần cửa ra vào ra dấu hiệu định sẵn. Hai người kia liền đứng dậy, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. Đây là hai tay thám tử cô thuê, với tính cách của Kiều Anh thể nào bây giờ cũng sẽ đến thẳng nhà Thanh Phong để tìm hiểu cho rõ thực hư, người của cô chỉ cần theo sau là được.
------
Hạ Vi lo lắng cho Thanh Phong, cả ngày thấp thỏm không yên, cứ chốc chốc lại chạy qua cửa phòng anh một lần, mặc dù cánh cửa phòng luôn luôn đóng chặt. Bây giờ đã đến giờ cơm tối, mấy ngày nay cậu chủ bỏ bê ăn uống, cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn vì thế cô dùng hết can đảm của mình chạy lên tầng hai, không suy nghĩ nhiều gõ cửa phòng liền tù tì mấy cái.
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Thanh Phong nằm dài trên sô pha, nghe tiếng gõ cửa thì cảm thấy phiền phức, cả người nặng như đổ chì vậy, chẳng buồn thưa lấy một câu, nhắm mắt vào ngủ tiếp.
Hạ Vi bởi vì trước khi đi lên đã mượn chú Trung chìa khóa dự phòng nên đợi một lúc không thấy có phản hồi gì bèn quyết tâm mở cửa xông vào. Giây phút trông thấy Thanh Phong cả người xanh xao, chân tay vắt vẻo trên sô pha thì không hiểu sao cảm thấy mủi lòng ghê gớm, nước mắt tự nhiên tuôn rơi, tiếng nức nở cũng rất tự nhiên mà bật ra. Cô không hiểu sao trong lòng lại có cảm xúc muốn khóc như thế, cứ đứng đó khóc rấm rứt như bị ai bắt nạt vậy.
Thanh Phong bị tiếng mở cửa của ai đó xông vào thì không khỏi phiền lòng, nghĩ bụng phải thay ngay cái khóa cửa, không có dự phòng gì hết. Đang định quay ra quát cho ai kia một trận thì lại nghe thấy tiếng khóc, anh vô cùng ngạc nhiên mà mở mắt nhìn cô.
"Tự nhiên xông vào đây rồi khóc là sao?" Anh nửa trách móc nửa quan tâm.
"Em... xin lỗi!" Hạ Vi vội vàng lau nước mắt ngập ngừng nói.
"Ơ hay... ai làm gì em?"
"Không... Không có gì! Anh dậy ăn chút cơm, em đã nấu xong hết rồi ạ. Mấy ngày qua anh không ăn uống gì rồi..."
"Không..." Lời nói chưa kịp thốt ra đã bị anh nuốt lại, cô nhóc này đang vì anh mà khóc ư? Nhìn bộ dạng cô lúc này không hiểu sao anh bỗng cảm thấy có chút ấm áp, bèn nói tiếp: "Được rồi! Em xuống trước đi. Anh đi tắm rồi xuống sau."
"Dạ!"
Hạ Vi mỉm cười vui mừng, cô nhảy chân sáo đi xuống tầng một hớn hở báo cho chú Trung biết chiến công mà mình vừa lập được. Chú Trung nghe thế cũng vui mừng ra mặt, nhanh chóng giúp cô chuẩn bị, chú đang lo không biết là lần này phải làm thế nào để lôi cậu chủ xuống nhà ăn cơm được, cô nhóc này quả là không tầm thường.
Đúng lúc này tiếng chuông cổng vang lên, Hạ Vi bởi vì tâm trạng đang tốt nên nhanh nhảu chạy ra ngoài xem xét. Lúc này trời đã nhá nhem tối nên cô không nhìn rõ người đứng trước cổng là ai bèn tiến lại gần hơn. Giây phút phát hiện ra vị khách kia là ai trái tim cô bỗng hẫng một nhịp, người này cô không có thiện cảm lắm...
Kiều Anh trông thấy Hạ Vi đi từ trong nhà đi ra thì vô cùng sửng sốt, cơn giận dữ bỗng chốc ùa về khiến cô cảm thấy vô cùng nóng mắt nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để kiềm chế lại, bình tĩnh hỏi:
"Cô là...?"
"Chào chị! Chị tìm ai? Có việc gì không ạ?"
Hạ Vi bình thản hỏi lại, cô đã được dặn bản thân không được phép mở cửa cho bất kỳ ai ngoài chú Trung, cô Lan và Thanh Phong, tất cả những người khác đến đây muốn vào nhà đều phải báo lại cho chú Trung biết. Hơn nữa cô có niềm tin rằng màn hóa trang làm vệ sĩ của mình bốn ngày trước rất hoàn hảo, khó có thể nhận ra cô là cùng một người được. Vì vậy, cô cứ tỏ ra không biết vị khách này là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro