Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chịu trách nhiệm

Khóe miệng của Châu Gia Huy cứng ngắc, giống như một đường thẳng.

Ánh mắt lướt qua vết thương trên người cô, cẩn thận.

  Nhưng lại chỉ khẽ lướt qua, mà không dám nhìn nữa.

Đôi mắt anh chợt lóe lên, có cảm xúc gì đó đang tuôn trào.

Nghe tiếng khóc của Tô Ánh Ngọc, Châu Gia Huy lại có chút tâm phiền ý loạn.

Như là trong ngực nhét gì đó.

Vừa buồn bực vừa khó chịu.

Châu Gia Huy nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của cô, trong mắt mang theo sự cẩn thận từng li từng tí.

“Có thể đứng lên không?”

Tô Ánh Ngọc lập tức lắc đầu, giống như một cái trống lắc.

Cô nói càn: “Sau khi tớ đứng dậy, móng chân có thể lạch cạch, trực tiếp bay ra không.”

Tô Ánh Ngọc tưởng tượng cái hình ảnh đó, tiếng khóc càng cao lên.

Tựa như muốn kéo tất cả người của tiểu khu đến.

Nghe nói như vậy, sắc mặt của Châu Gia Huy càng nặng nề.

Nhưng mà anh cũng không biết nên làm gì.

Mấy giây sau.

“Ba mẹ cậu có ở nhà không?” Anh hỏi.

Tô Ánh Ngọc đang muốn gật đầu.

Nhưng đột nhiên, có một luồng sức mạnh thúc giục cô lắc đầu.

Cô dự dự một chút, rồi vẫn theo luồng sức mạnh kia, mắt đỏ nói dối: “Không có.”

Châu Gia Huy muốn gọi điện thoại tìm cậu của anh, nhưng lại nhớ đến cậu đang đi công tác.

“Tôi giúp cậu đậu xe đạp xong, rồi đưa cậu đến bệnh viện.” Châu Gia Huy đưa ra quyết định.

Tô Ánh Ngọc bắt lấy tay áo của anh không buông, hốc mắt hồng hồng, mang theo cảnh giác.

“Cậu muốn trộm xe đạp của tớ.”

Châu Gia Huy: “… Đừng điên.”

Tô Ánh Ngọc chỉ chỉ chú chó  bên cạnh, nghẹn ngào nói: “Chó của cậu ở trong tay tớ.”

Ngụ ý chính là.

Cậu dám trộm xe đạp của tớ, tớ sẽ cướp chó của cậu.

Anh không để ý đến lời của cô, giọng nói mang theo chút vỗ về: “Tôi sẽ nhanh trở lại.”

“Không được!” Tô Ánh Ngọc tùy hứng kêu.

Anh rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm cô: “Vậy cậu không cần xe đạp?”

Tô Ánh Ngọc khóc lóc, nói: “Cậu thật sự muốn trộm xe đạp của tớ.”

Châu Gia Huy: “…”

Nửa phút sau.

“Buông ra.” Châu Gia Huy lạnh lùng nói.

Tô Ánh Ngọc không có một chút cảm giác an toàn, nắm chặt hơn.

Khuôn mặt lạnh nhạt của Châu Gia Huy bắt đầu tan rã.

Anh thở dài một tiếng, lấy điện thoại trong túi ra, đặt vào trong tay cô.

“Thế chấp cái này.” Giọng mang theo chút ý tứ dỗ dành.

Tô Ánh Ngọc do dự buông lỏng tay.

Châu Gia Huy thở phào nhẹ nhõm, đỗ xe đạp vào nhà để xe đạp cách đó không xa, rồi chạy chậm trở lại.

Anh cúi người xuống, thấp giọng hỏi: “Cậu không đứng lên được sao?”

Tô Ánh Ngọc căn bản không dám động, lập tức gật đầu.

Nghe vậy, anh đưa lưng về phía cô ngồi xổm xuống, giọng nói trầm thấp từ phía trước truyền tới.

“Tôi cõng cậu đi.”

Tiếng khóc của Tô Ánh Ngọc ngừng lại, hít hít mũi.

Đổi lại: “Được rồi, tớ cảm thấy có thể đứng lên.”

Châu Gia Huy nghiêng đầu, cau mày nhìn cô: “Nhanh lên.”

Cô vô cùng do dự: “Tớ có thể hơi nặng.”

“Ừ.” Anh qua loa lấy lệ đáp một tiếng.

Tô Ánh Ngọc cũng không do dự quá lâu, cẩn thận xít tới.

Đứng lên, vòng hai tay qua cổ của anh.

Châu Gia Huy đỡ bắp đùi của cô, dùng sức đứng lên.

Đây là lần thân mật nhất của bọn họ.

Tô Ánh Ngọc nhớ lại lần gặp anh ở thao trường kia.

Khi đó anh còn không thích cô chạm vào.

Bây giờ, lại tự nguyện cõng cô.

Tô Ánh Ngọc đột nhiên có chút cảm giác thành tựu.

Anh vững bước đi về phía trước.

Tô Ánh Ngọc suy nghĩ một chút, nhỏ giọng giải thích.

“Tớ nặng không phải vì tớ béo, mà bởi vì tớ cao, tỷ lệ vóc người của tớ rất đẹp.”

“Ừ.”

Nghe anh đồng ý, Tô Ánh Ngọc lại có chút mất hứng.

“Tớ nặng sao? Tớ còn chút nữa mới được một trăm cân.”

“Ừ.”

“Ừ cái gì?”

Một phút sau.

“Không nặng.” Anh nói khẽ.

Tô Ánh Ngọc không nghe rõ, tò mò hỏi: “Cậu vừa mới nói gì?”

Châu Gia Huy trầm mặc.

Tô Ánh Ngọc cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa.

Cô nhìn chằm chằm điện thoại trên tay, đột nhiên hỏi: “Gia Huy, tớ có thể chơi điện thoại của cậu không?”

“…” Môi anh giật giật, vẫn không đáp.

Tay ôm cổ anh giơ lên, đưa điện thoại đến trước mặt anh quơ quơ.

Tô Ánh Ngọc đổi một cách gọi: “Châu Gia Huy, tớ có thể chơi điện thoại của cậu không?”

Lần này anh trả lời rất nhanh.

“Ừ.”

Câu trả lời này làm cho Tô Ánh Ngọc bất ngờ không kịp đề phòng.

Cô liếm liếm môi, nhỏ giọng nói: “Tớ nói giỡn…”

Châu Gia Huy trầm mặc chốc lát, sau đó nói: “Cậu chơi đi.”

Nhưng Tô Ánh Ngọc vẫn không đụng điện thoại của anh, chỉ nắm thật chặt.

Lòng bàn tay cảm thấy hơi nóng bỏng, thấm mồ hôi.

Cô cúi đầu, đột nhiên chú ý tới con chó ngoan ngoãn đi theo bên cạnh.

Hứng thú đến.

Tô Ánh Ngọc hỏi: “Chó nhà cậu tên là gì?”

Anh theo bản năng trả lời: “Phốc.”

Phốc.

Phốc “gâu” một tiếng.

Tô Ánh Ngọc bật cười, mặt dày mày dạn lên tiếng: “Tớ đây.”

Châu Gia Huy nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Không đau?”

“Đau chứ.” Cô thành thật nói.

Nhưng có anh ở đây, sự đau đớn kia liền nhỏ nhặt không đáng kể.

Mê muội sắc đẹp không cách nào tự kiềm chế được.

Đi một đoạn đường ngắn.

Tô Ánh Ngọc nhìn con chó tròn tròn màu trắng bên cạnh.

Giọng cô mang theo chút giọng mũi: “Phốc làm sao, bệnh viện không cho mang chó vào.”

“Thả ở phòng bảo vệ kia.” Châu Gia Huy suy nghĩ một chút, tiếp tục giải thích, “Bọn họ biết.”

Tô Ánh Ngọc cười ra tiếng: “Chó nhà cậu thật là oai phong, ngay cả bác bảo vệ cũng biết.”

Châu Gia Huy: “…”

Tô Ánh Ngọc nhớ lại vừa nãy gọi “Gia Huy ” vẫn không nhận được câu trả lời.

Nhưng hôm nay cậu ấy hình như đặc biệt tốt với cô.

Tô Ánh Ngọc nhất thời nổi hứng, gọi anh: “Gia Huy.”

“…”

Cô cười hì hì, ánh mắt cong cong giống như trăng non: “Gia Huy, sao cậu không để ý đến tớ.”

“…”

“Gia Huy.”

Gia Huy rốt cuộc thỏa hiệp: “… Ừ.”

Tô Ánh Ngọc khó có thể hình dung tâm trạng mình vào khoảnh khắc kia.

Nhưng thật ra đều không có.

Nếu như mỗi ngày đều là ngày hôm nay thì tốt rồi, cô nghĩ.

Hôm nay mặc dù bị thương.

Nhưng mà cảm giác, giống như cả thế giới đều đang bắn pháo hoa.

Cho dù là ăn mừng cô bị thương.

… Cô cũng nhận.

Rất nhanh liền đến cổng tiểu khu.

Châu Gia Huy đặt Tô Ánh Ngọc lên ghế ở phòng bảo vệ, ngồi xổm xuống buộc dây xích chó cho phốc.

Sau đó quay đầu nói mấy câu với bác bảo vệ.

Sau khi nói xong.

Châu Gia Huy vừa định cõng Tô Ánh Ngọc lên, thì lại nghe cô mở miệng.

“Không cần, tớ cũng không phải rất đau. Cũng không xa, đi tới còn được.”

Động tác của anh dừng một chút, nhưng vẫn khom người, nói: “Lên đi.”

Tô Ánh Ngọc ngoan ngoãn “ừm” một tiếng.

Bác bảo vệ phía sau vẫn còn cảm khái: “Tuổi trẻ thật tốt.”

Mặt của Tô Ánh Ngọc nóng lên.

Có một bệnh viện công cách tiểu khu chừng năm mươi mét.

Sau khi đến, Châu Gia Huy đi trước đăng ký số cho Tô Ánh Ngọc.

Lần này Tô Ánh Ngọc nói gì cũng không để cho anh cõng.

Cô nắm lấy khuỷu tay của anh, từ từ đi sang khoa ngoại.

Đi vào trong một căn phòng nhỏ của khoa ngoại.

Tô Ánh Ngọc đi tới, ngồi vào cái ghế trước mặt bác sĩ.

Bởi vì đến gấp, nên Tô Ánh Ngọc cũng không mang quyển hồ sơ bệnh lý.

Châu Gia Huy liền đi ra ngoài mua cho cô một quyển.

Lúc trở lại, chỉ thấy Tô Ánh Ngọc vốn đã ngừng khóc lại gào khóc lần nữa.

Châu Gia Huy: “…”

Anh đi tới, đặt quyển hồ sơ bệnh lý trước mặt bác sĩ.

Sau đó khom người, nhìn thẳng Tô Ánh Ngọc.

Đôi mắt đen thâm thúy, giọng nói trầm thấp phát ra từ miệng: “Thế nào?”

Tô Ánh Ngọc vội vàng bắt cổ tay của anh, giống như tìm được cứu tinh: “Châu Gia Huy, bác sĩ nói phải rút hết, móng chân phải rút hết…”

Nghĩ đến hình ảnh đó, cô lập tức bày ra một bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục.

“Có chết tớ cũng không rút, chết cũng không.”

Cặp mắt đối mặt với Châu Gia Huy.

Trong mắt tất cả đều là cảm xúc “Chẳng lẽ cậu muốn tớ chết sao”.

Châu Gia Huy cũng có chút luống cuống.

Suy nghĩ một chút, anh quay đầu nhìn về phía bác sĩ, khẽ hỏi: “Nhất định phải rút sao?”

Bác sĩ lại nhìn lướt qua móng chân của Tô Ánh Ngọc, cân nhắc trong chốc lát.

“Cũng không nhất định, phần móng chân bậc lên của cô bé còn chưa quá một phần hai, nhưng không rút có thể sẽ bị nhiễm trùng.”

Nghe nói như vậy, Châu Gia Huy vẫn muốn để Tô Ánh Ngọc rút.

Nhưng vừa quay đầu.

Thấy cặp mắt đẫm nước mắt ánh mắt mông lung của cô, trái tim của anh khó hiểu run lên.

Anh thu hồi mắt, trong nháy mắt sửa lại: “Vậy thì không rút.”

Nghe vậy, tiếng khóc của Tô Ánh Ngọc dần dần ngừng lại.

Cô buông lỏng cổ tay của Châu Gia Huy, có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống lau nước mắt.

“Vậy thì xử lý vết thương một chút.” Bác sĩ bắt đầu viết lên quyển hồ sơ bệnh lý, vừa viết vừa nói, “Trở về nhớ rõ mỗi ngày phải dùng iodophor khử trùng.”

Vừa nghe đến không cần rút móng chân nữa, tinh thần của Tô Ánh Ngọc lập tức bình thường.

Nghe bác sĩ nói đến những việc cần chú ý, cô còn ngoan ngoãn đáp lại mấy tiếng.

Đột nhiên có chút phân tâm.

Tô Ánh Ngọc nhìn lướt qua Châu Gia Huy bên kia.

Thấy anh cúi thấp đầu, nét mặt dường như có hơi ảo não.

Sau khi xử lý vết thương xong.

Tô Ánh Ngọc khập khiễng đi ra ngoài.

Châu Gia Huy đi theo phía sau cô, nhìn vết trầy trên cánh tay và đùi.

Anh vừa định nói gì, thì nghe tiếng điện thoại của Tô Ánh Ngọc reo.

Tô Ánh Ngọc nhận.

Nghe được âm thanh của đầu kia, cô có hơi chột dạ liếc nhìn Châu Gia Huy.

Tô Ánh Ngọc thấp giọng.

  “Mẹ.”

“Con, con gặp người bạn, không đi mua đồ ăn sáng.”

“Ngày mai mua cho mẹ mà.”

“Chìa khóa có mang theo, mẹ và ba đi làm đi, trên đường cẩn thận.”

“Vâng.”

Cô cúp điện thoại.

Thấy Châu Gia Huy dường như không phát giác ra, Tô Ánh Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô Ánh Ngọc đi về phía trước vài bước, rồi quay đầu thúc giục anh: “Gia Huy, nhanh lên.”

Châu Gia Huy nhìn cô, chân dài bước tới, chỉ mấy bước liền đi tới bên cạnh cô.

Hai người im lặng sóng vai đi.

Một lát sau, Tô Ánh Ngọc chủ động mở miệng.

“Vừa nãy tốn bao nhiêu tiền vậy, trở về trường tớ trả lại cho cậu.”

Anh không đáp.

Tô Ánh Ngọc kiên nhẫn hỏi một lần nữa: “Bao nhiêu tiền vậy?”

Châu Gia Huy mấp máy môi, đột nhiên hỏi: “Buổi sáng cậu ra ngoài làm gì?”

“Mua đồ ăn sáng, muốn ăn tôm tươi của Hứa Ký.” Tô Ánh Ngọc theo bản năng trả lời.

Vừa nhắc đến ăn, trong nháy mắt cô cũng cảm giác được cơn đói.

“Thật là đói.” Tô Ánh Ngọc sờ bụng.

“…”

“Thật là đói thật là đói.”

“…”

“Thật là muốn ăn tôm tươi.”

“…”

“Siêu cấp muốn ăn.”

Châu Gia Huy thở dài một tiếng: “Cửa tiệm kia ở đâu?”

“Ở phía bên kia của quảng trường văn hóa, xe buýt không tới thẳng, tớ chỉ có thể đạp xe đạp.”

Anh đáp lại một tiếng.

Không biết tại sao anh lại hỏi, nhưng Tô Ánh Ngọc vẫn mặt dày mày dạn làm đến cùng.

“Cậu muốn mua cho tớ?” Cô cười tủm tỉm.

Không tưởng tượng được là.

Anh rất thẳng thắng thừa nhận.

“Ừ.”

Phía trước có chiếc xe đạp đi đến.

Châu Gia Huy theo bản năng kéo cô đến, nhắc nhở: “Sang đây.”

Tô Ánh Ngọc còn đắm chìm trong câu trả lời vùa nãy của anh, không thể trốn thoát khỏi suy nghĩ.

Sau khi phản ứng, cô nói: “Không cần, tớ chỉ tùy tiện nói thôi. Phốc nhà cậu vẫn chờ cậu về đón nó đó, còn không đi về thì nó sẽ cho rằng cậu không cần nó đấy.”

  Châu Gia Huy không nói tiếp.

Tô Ánh Ngọc suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Thật ra thì cũng không liên quan gì đến phốc nhà cậu, là kỹ thuật đạp xe của tớ không tốt.”

Châu Gia Huy nghiêng đầu nhìn cô.

Tô Ánh Ngọc không chút chột dạ: “Thật sự.”

Cho nên đừng áy náy.

“Tô Ánh Ngọc.” Anh đột nhiên gọi.

“Hả?”

“Không biết đạp thì đừng đạp.” Ngữ khí có hơi nặng nề.

Tô Ánh Ngọc: “…”

Rốt cuộc tại sao lại cho ra cái kết luận này?

Không phải nên nói cô tâm địa hiền lành, vô cùng lo lắng cho cảm xúc của người khác sao!

Tô Ánh Ngọc cảm thấy mình có hơi uất ức.

Lần trước kết luận nói cô là bệnh thần kinh, lần này nói cô không biết đạp xe.

… Cô phải nói gì cho phải.

Hai người đi tới phòng bảo vệ, đón phốc về.

Tô Tại Tại đột nhiên nhớ đến , điện thoại của anh vẫn còn ở chỗ cô .

Cô sờ túi, lấy điện thoại của anh ra, đưa cho anh.

Châu Gia Huy thong thả ung dung nhận.

Đi một hồi.

Châu Gia Huy đột nhiên mở miệng: “Nhà cậu ở đâu.”

Tô Ánh Ngọc rất thành thật chỉ chỉ một tòa nhà trong đó: “Căn 13 tầng 9 tòa B.”

Anh đáp “ừ” một tiếng thật thấp.

Lại qua một lúc.

Châu Gia Huy áp lưỡi vào quai hàm, khó hiểu hỏi: “Còn đói không?”

Cả người của Tô Ánh Ngọc không có sức: “… Đói.”

Chỉ có một mình cô thừa nhận chịu đựng sự thống khổ cơn đói bụng mang đến.

Đáy lòng của Tô Ánh Ngọc có chút bất bình, vừa định hỏi có phải anh muốn kích động cô hay không.

Thì thấy Châu Gia Huy gãi đầu, nói khẽ: “Đưa WeChat của cậu cho tôi.”

Tô Ánh Ngọc: “…”

Bộ dáng kinh sợ này của cô, làm cho tai của Châu Gia Huy đỏ lên.

Nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ chút gì.

Như là nói một chuyện gì đó không thể tự nhiên hơn nữa.

Rất nhanh, Tô Ánh Ngọc liền phản ứng lại.

Cúi đầu, tâm trạng thấp.

“Lần này hai môn cộng lại, chắc chắn tớ cũng không thi được một trăm điểm.”

Châu Gia Huy giật giật môi.

Còn chưa nói ra lời, thì Tô Ánh Ngọc lại tiếp tục nói: “Cậu cho tớ thêm một cơ hội đi, lần này quá đột ngột, kỳ thi cuối kỳ tớ nhất định có thể thi được một trăm, được không?”

“…” Anh nên nói gì.

“Có được hay không?” Tô Ánh Ngọc mặt đầy mong đợi.

Châu Gia Huy dời tầm mắt, lặp lại một lần: “Đưa WeChat của cậu cho tôi.”

Lần này Tô Ánh Ngọc mới thật sự phản ứng lại.

Cô kích động cực kỳ muốn nhảy cỡn lên hôn anh một cái.

Bằng cách nào đó, cô đột nhiên nhớ lại câu nói của Châu Gia Huy.

—— Nếu như trong kỳ thi giữa kỳ vật lý và hóa học của cậu đều đạt yêu cầu.

Ngẫm lại trước đây cô cũng không đồng ý xin thêm bạn tốt.

Cũng ngẫm lại thái độ của Châu Gia Huy mỗi lần nhắc tới WeChat liền nói dối.

Tô Ánh Ngọc nhanh chóng đọc số điện thoại mình cho anh.

Cố ý gây khó dễ.

Nhưng anh vẫn bấm chính xác lại thần tốc số điện thoại.

Tô Ánh Ngọc bấm “Đã xác minh” trên màn hình điện thoại anh.

Rồi sau đó thấp giọng tố cáo anh: “Mỗi lần tớ nói giỡn với cậu cậu đều không phối hợp với tớ, như thế thì tình hữu nghị của chúng ta rất dễ vỡ vụn đấy, cậu không biết sao?”

Sau khi đi mấy bước.

Châu Gia Huy đột nhiên giật giật khóe miệng, nói: “Được.”

  Châu Gia Huy đưa Tô Ánh Ngọc đến dưới lầu nhà cô.

Tô Ánh Ngọc không cầm chìa khóa, trực tiếp nhấn mấy con số để mở.

Mắt để ý đến bộ dạng nghi hoặc của Châu Gia Huy, Tô Ánh Ngọc lập tức giải thích.

“Đây là mật khẩu, nhấn ‘#’ trước, sau đó nhấn 12345, là có thể mở thẳng.”

Châu Gia Huy gật đầu, dặn dò cô: “Nhớ bôi thuốc.”

Tô Ánh Ngọc vui vẻ cười với anh.

  Tô Ánh Ngọc nhìn chằm chằm bóng lưng một người một chó, cong môi.

Cô khập khiễng đi vào bên trong chờ thang máy.

Tô Ánh Ngọc cầm chìa khóa mở cửa.

Nhìn vết thương trên người, lo âu suy nghĩ phải giải thích với cha Tô mẹ Tô như thế nào.

Suy nghĩ một lúc, thì tâm tư lại lệch đi.

Cô kích động lăn trên ghế salon một vòng.

Quên rằng trên người mình còn bị thương.

Tô Ánh Ngọc bị đau “hít hà” một tiếng.

Nước mắt bỗng dưng lại xuất hiện.

Tô Ánh Ngọc cắn răng.

Sau đó đứng lên, đi tới bên cạnh tivi.

Mở cánh cửa tủ ra, lấy một hàng thạch chưa mở giấy gói ra.

Tâm trạng bị cơn đau và cơn đói bụng hành hạ, nên chỉ có thể ăn cái này.

Cô hít hít mũi, một chân nhảy trở lại ngồi trên ghế salon.

Mở một viên.

Vị ô mai.

Nhân vô cùng nhiều, cắn rất sảng khoái.

Sau khi ăn xong một viên.

Tô Ánh Ngọc vô cùng buồn chán mở tivi, xem nửa tiếng.

Đang lúc cô chuẩn bị về phòng ngủ bù, thì điện thoại reo một tiếng.

Cô mở ra nhìn.

Là cậu ấy gửi một tin nhắn.

—— Mở cửa.

Cùng lúc đó, chuông cửa reo lên.

Tô Ánh Ngọc hoàn toàn không dám tin.

  Cô chậm chạp đi tới, từ mắt mèo nhìn ra phía ngoài.

… Thật là anh.

Sau khi xác nhận, Tô Ánh Ngọc vội vàng mở cửa.

Anh vẫn mặc bộ đồ buổi sáng.

Chỉ có điều mặt trời bên ngoài đã lên cao, oi bức lại hanh.

Trán của Châu Gia Huy toát vài giọt mồ hôi, sợi tóc cũng hơi ướt.

Anh cúi đầu nhìn cô.

Đôi mắt đen bóng, làm cho người ta không dời mắt được.

Tình huống đột ngột này khiến cho Tô Ánh Ngọc hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Suy nghĩ một chút, cô liền đoán được mục đích anh đến đây.

“Cậu muốn tìm tớ lấy tiền sao…”

Châu Gia Huy: “…”

Anh nhíu mày, đưa cái túi cầm trong tay cho cô: “Cầm.”

Tô Ánh Ngọc nhận lấy.

Cô nhìn thoáng qua, là tôm tươi của Hứa Ký.

Tô Ánh Ngọc bối rối: “… Sao cậu lại đi mua.”

Châu Gia Huy lấy chìa khóa xe đạp trong túi ra, giơ lên đưa cho cô.

Sau đó nói: “Tôi đi đây.”

Tô Ánh Ngọc nhìn chìa khóa trong tay, đột nhiên có hơi phấn khởi.

“Cậu đạp xe đạp của tớ sao?”

Châu Gia Huy dừng chân, quay đầu nhìn cô.

“Không phải.”

“Vậy cậu đi thế nào? Tớ đạp xe đi đi về về cũng phải hai mươi phút.”

Châu Gia Huy gãi đầu, nói: “Xe taxi.”

Tô Ánh Ngọc trợn to mắt: “Tôm tươi chỉ tám tệ, lộ phí của cậu tới hai mươi.”

“…”

Cô cảm thấy có hơi bực bội, mất hứng hỏi: “Sao cậu không đạp xe đạp của tớ, người khác tớ đều không cho đụng, câu lại còn chê.”

“… Tôi không biết.” Vì chặn miệng của cô lại, anh nói thật.

Tô Ánh Ngọc cho rằng mình nghe nhầm, nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”

Châu Gia Huy nhìn cô, nhàn nhạt lặp lại một lần: “Tôi không biết.”

“Cậu không biết đạp xe đạp sao?” Tô Ánh Ngọc hỏi.

“Ừ.”

Nét mặt của anh không có gì đáng kể.

Nhưng mà trái tim của Tô Ánh Ngọc lại có chút buồn bã.

Âm ỷ đau.

Cô không biết tại sao.

Thật ra thì không đạp xe đạp cũng không có gì, rất bình thường.

Nhưng thấy nét mặt của Châu Gia Huy bây giờ, Tô Ánh Ngọc đột nhiên rất khó chịu.

Cô đứng yên tại chỗ, yên lặng.

Cô đối với ánh đôi mắt mở to của anh, khẽ nói: “Cậu chờ tớ một chút.”

Tô Ánh Ngọc đi tới bên cạnh ghế salon, cầm hàng thạch vừa nãy lên.

Cô lại đi đến bên cạnh cửa lần nữa, đưa hàng thạch kia cho anh.

Cô tùy tiện nói: “Tớ đã nói với cậu rồi, nếu như bình thường, tớ bị té thành như vậy, thì nhất định phải ăn một hàng thạch tâm trạng mới có thể tốt… Nhưng hôm nay cậu mua đồ ăn sáng cho tớ, nên tớ chỉ ăn một viên là được…”

Châu Gia Huy không lên tiếng, cũng không động đậy.

Tô Ánh Ngọc trông rất hào phóng: “Ăn thạch có thể làm cho tâm trạng tốt đấy, tớ đưa năm cái còn lại cho cậu, coi như là tớ đưa tất cả tâm trạng tốt của tớ cho cậu.”

Châu Gia Huy rốt cuộc có chút động tĩnh.

Anh đưa tay lên, lúc vừa định nhận lấy, liền nghe được Tô Ánh Ngọc mở miệng lần nữa.

Cô cười đùa, ánh mắt vừa cong vừa phát sáng.

Trong miệng phát ra giọng nói lanh lảnh lại dễ nghe.

“Để báo đáp, cậu phải để cho tớ dạy cậu đạp xe đạp.”

Buổi tối.

Mẹ Tô và ba Tô về nhà sớm.

Sau khi Tô Ánh Ngọc nghe thấy động tĩnh từ trong phòng, lập tức nhào lên giường, bọc mình trong chăn.

Phải nói thế nào mới tốt…

Nói thẳng lúc mình đạp xe đạp không cẩn thận bị ngã vậy.

Chi có thể nói như vậy thôi.

Mẹ Tô đi tới gõ cửa phòng của cô: “nọc nọc, con ăn cơm tối chưa?”

Dù sao sớm muộn cũng bị phát hiện…

Tô Ánh Ngọc đứng dậy, đi tới mở cửa.

Thấy vết thương khắp người của cô, giọng của mẹ Tô lập tức cao lên.

Mẹ Tô nắm cánh tay của cô nhìn vết thương trên người cô, giọng cuống cuồng hốt hoảng.

“Xảy ra chuyện gì? Sao lại bị thương? Hả? Sao con không nói với mẹ?”

Giọng của Tô Ánh Ngọc rất thấp: “Con, con đạp xe đạp không cẩn thận té.”

Trong lòng cô có chút thấp thỏm bất an.

Sợ mẹ nói cô đạp xe không nhìn đường, sợ bị mắng.

Chỉ muốn trốn, làm bộ mình không bị thương.

Bất ngờ là, cô không bị mắng.

“Con đi bệnh viện chưa?”

“Đi rồi.”

“Xử lý vết thương rồi? Lấy thuốc về không?”

“Dạ rồi, đều mang về.” Tô Ánh Ngọc ngoan ngoãn trả lời từng câu.

Sau một hồi im lặng.

Mẹ Tô sờ đầu cô, nói: “Sau này đạp xe cẩn thận một chút, còn nữa, bị thương nhớ nói với ba mẹ, con không nói là con muốn hù chết mẹ.”

“Con không có.” Tô Ánh Ngọc ngập ngừng nói, “Cũng không phải quá nghiêm trọng…”

Mẹ Tô lẩm bẩm: “Có cần xin nghỉ mấy ngày không? Chờ vết thương khá hơn chút rồi lại đi học.”

Tô Ánh Ngọc có hơi lờ mờ, có phải quá khoa trương rồi không…

Trong lúc hai người nói chuyện, ba Tô cũng từ bên ngoài trở về.

Ông ấy đi tới ghế salon, mắt thấy mẹ Tô và Tô Ánh Ngọc đứng trước cửa phòng.

Nhìn sang, liếc mắt liền thấy vết thương trên người Tô Ánh Ngọc.

Sắc mặt của ông trầm xuống, đi qua bên này: “Xảy ra chuyện gì?”

Mẹ Tô: “Té.”

Trong nháy mắt, Tô Ánh Ngọc cảm thấy cứu tinh đến rồi.

Ba nhất định sẽ nói mẹ chuyện bé xe ra to!

Ba Tô nhíu mày, nhìn chằm chằm vết thương trên người của Tô Ánh Ngọc: “Đi bệnh viện chưa?”

Tô Ánh Ngọc ngoan ngoãn: “Dạ đi rồi.”

Cũng không nghĩ tới, ba Tô càng khoa trương hơn.

Ba Tô quay đầu nhìn về phía mẹ Tô: “Bị như vậy không cần nằm viện sao? Chỉ đi về nhà?”

Nét mặt của mẹ Tô có hơi lo âu: “Em cũng muốn, muốn cho con bé xin nghỉ mấy ngày.

Nghe vậy, ba Tô mặt đầu phản đối: “Mấy ngày sao đủ? Xin một tuần.”

Tô Ánh Ngọc: “…”

Thấy mẹ Tô đã cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi điện thoại.

Tô Ánh Ngọc có hơi sốt ruột kêu: “Không cần xin…”

Nghe cô nói, ba Tô và mẹ Tô nhìn sang.

Tô Ánh Ngọc lau mồ hôi: “Nhìn thì thấy nhiều vết thương, nhưng không nghiêm trọng.”

Cô lằng nhằng cả buổi, cuối cùng cũng có được sự đồng ý của hai người.

Nhưng ba Tô nói chủ nhật muốn đưa cô đến trường.

Tô Ánh Ngọc lại lằng nhằng cả buổi, rốt cuộc cũng làm cho ông ấy bỏ cái ý nghĩ này.

  Sau khi cơm nước xong, cô trở về phòng.

Hôm nay có lẽ anh bị tiếng khóc của cô hù dọa.

Nếu không theo như thái độ kiên trung bất khuất kia của anh, tuyệt đối sẽ không trả lời.

Hiện tại … có lẽ sẽ trực tiếp xem nhẹ rồi.

Sau khi gửi xong, cô liền bỏ điện thoại xuống, chuẩn bị đi tắm.

Lúc tìm quần áo trong tủ đồ, Tô Ánh Ngọc lại nghe được tiếng điện thoại reo.

Cô quay đầu nhìn sang.

… Gia Huy sao.

Mặc dù khả năng không lớn, nhưng Tô Ánh Ngọc vẫn ôm mong đợi đi đến.

Cô mở điện thoại lên.

Như cô mong muốn, à người trong suy nghĩ của cô.

“Ừ.” Anh nói.

Ngực của Tô Ánh Ngọc tê dại một trận.

Giống như bị anh phóng điện từ xa.

Chủ nhật.

Tô Ánh Ngọc đi đến trước cửa, nhìn giày thể thao của mình.

Cô không dám mang vớ, nên mang thẳng dép lê ra ngoài.

Dưới cổng tòa nhà.

Cô lập tức thấy Châu Gia Huy đứng ở một bên.

Tô Ánh Ngọc đi tới: “Gia Huy.”

Nghe được giọng nói, Châu Gia Huy quay đầu.

Theo bản năng đưa tay ra, muốn nhận đồ trong tay cô.

Tô Ánh Ngọc nhét túi vào trong ngực của anh, tò mò hỏi: “Sao cậu biết là đưa cho cậu?”

“…” Anh không biết.

“Cậu nhìn đi.” Tô Ánh Ngọc thúc giục anh.

Châu Gia Huy do dự nhìn cô.

Cái túi có hơi nặng.

Anh mở ra nhìn.

…Sáu hàng thạch.

“Không phải cậu nói ăn ngon sao, tớ đem hàng tích trữ của tớ cho cậu.”

“…”

“Có cảm giác được sự cưng chìu của vua đối với cậu không.”

“…”

Tốc độ đi bộ của Tô Ánh Ngọc hơi chậm, Châu Gia Huy cũng thả chậm bước chân.

Cô nói rất nhiều, giống như cả đời cũng nói không hết.

“Làm bạn với tớ có phải rất hạnh phúc hay không, tớ có thể cưng chiều cậu đến mức không có năng lực tự lo liệu cuộc sống đấy!”

Châu Gia Huy: “… Đi bộ đàng hoàng.”

“ cậu ở đâu vậy?”

“…”

“Tiểu khu này.” Châu Gia Huy thuận miệng nói.

Tô Ánh Ngọc: “Ý của tớ là, căn nhà nào.”

Hai người đi ra tiểu khu.

Châu Gia Huy muốn lừa gạt cũng không lừa được, chỉ có thể đáp: “Căn 25.”

Tô Ánh Ngọc có hơi mất hứng.

Vấn đề anh hỏi, toàn bộ cô đều không bỏ sót một chữ mà trả lời anh.

Mà lúc hỏi anh, còn phải nặng từng chút từng chút ra.

“Vậy…”

Tô Ánh Ngọc đột nhiên kịp phản ứng: “Toà 25? Đó không phải là căn biệt lập sao?”

“Ừ.”

Châu Gia Huy ngăn một chiếc taxi, hướng về phía cô nói: “Đi thôi.”

Tô Ánh Ngọc hơi mơ màng, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên xe.

Ngoại trừ lúc Châu Gia Huy báo địa điểm cho tài xế, thì hai người không nói nửa lời.

Tô Ánh Ngọc yên lặng như vậy, nên Châu Gia Huy cho rằng cô ngủ.

Anh vừa quay đầu, thì vừa vặn chạm phải tầm mắt của cô.

Tô Ánh Ngọc liếm môi, rốt cuộc mở miệng.

“Cậu là một Gia Huy có tiền.” Cô nói.

Châu Gia Huy: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro