4: Em ơi em!
Em ơi em!
Vào một ngày em sẽ nằm băn khoăn,
Ôi đất nước là cái gì vậy nhỉ?!
Sao cha ông ta lại góp máu mình làm nên Tổ Quốc?!
Sao lại thề sống chết phục vụ cho non sông?!
Sao lại yêu những cánh chim bồ câu bay hoài không mỏi?!
Chẳng lẽ họ không yêu bản thân mình?!
Em ơi em!
Đất nước là máu thịt, là cội nguồn gốc gác của ta đó.
Người ta có thể không thích màu da vàng
Nhưng không thể không yêu đất nước
Nó là thiêng liêng cao quý nhất
Họ yêu nó như thể yêu chính bản thân mình
Cống hiến trọn đời cho non sông
Không oán không than cũng không kêu nửa lời.
Em ơi em!
Nếu một ngày trái tim này ngừng đập,
Ai rồi cũng trở về với đất mẹ thân thương.
Trái tim nhỏ không còn đập được nữa,
Nhưng góp hồn cho mảnh đất quê hương
Để mai sau tụi con cháu thấy được
Sự thiêng liêng của mảnh đất quê này.
Em ơi em!
Đất nước mình còn khổ còn khó,
Nó không to lớn hay giàu có như những nước khác đâu
Nhưng nó cũng có nền văn hóa riêng đó
Dù nhắm mắt ta cũng có thể cảm nhận nó
Nó mạnh mẽ như những con sóng vỗ
Nó dịu dàng qua từng làn gió nhẹ
Cứ mỗi lần có kẻ muốn sâm phạm
Dân tộc ta lại cùng nhau đứng lên.
Em ơi em!
Sao lại hỏi đất nước là cái gì?!
Bởi vì nó đã sớm nằm trong em
Là xương thịt, là làn da, là trái tim của em đó
Là những phong tục tập quán mà ta vốn quen thuộc
Em vẫn luôn sống trong nó mà!
Em ơi em!
Nếu hôm nay em muốn hiểu thêm về nó,
Hãy nhìn về bốn ngàn năm lịch sử đi
Hãy nhìn xem những con người phi thường đó
Máu chảy đầu rơi để giữa gìn bản sắc
Họ cũng đâu hỏi đất nước là cái gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro