Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2004. Thanh xuân là gì


2004, tôi 23 tuổi, tôi của lúc đó cho rằng: 

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Bởi vì trẻ tuổi, cho nên không có sự lựa chọn, chỉ có thể thử xem.

Phải đặt vui vẻ ở ngoài mặt, đặt mất mát ở trong lòng.

Chắc chắn tôi là một người sống dựa vào lý tưởng, đồng thời tôi cũng không phải là một người có cảm giác an toàn, hằng ngày sống gần nguy cơ, thấp thỏm lo sợ.

Sinh mệnh quá nhỏ bé, hạnh phúc lại ở ngay trong tầm tay, thế nhưng chẳng ai có thể hết lòng trân trọng.

Thanh xuân là gì?

Thanh xuân là gì? Có bạn hỏi tôi.

Phải chăng là lớp vỏ sẽ bị lột đi theo sự tăng tiến của tuổi tác, chôn vùi lấp ló dưới bóng cây loang lổ?

Nếu chỉ là thứ tiện tay có được, thì sao nó lại có thể viết xuống một nét bút thanh xuân rực rỡ đến vậy?

Có bạn nói, lúc tâm trạng không vui đọc Năm mươi mét xanh thẳm, sẽ cảm thấy trong lòng yên ổn, mượn từng chút từng chút ý tưởng trở về cuộc sống quá khứ, hoặc là mượn một chút câu chữ, một chút cách nghĩ để cảm nhận lối sống, thật ra không sai.

Đúng như lời chế giễu của thầy Lý Tầm Hoan dành cho tôi, vì sao viết đến cuối cùng lại không có câu trả lời? Tôi hiểu ý của thầy, thầy muốn bản thân tôi nghĩ ra rõ ràng chứ không phải muốn đáp án từ tôi.

Vì trong lòng mỗi người thanh xuân có quá nhiều khái niệm, lí giải của chúng ta đều không giống nhau, hoặc là sự chen chúc của kí túc xá, hoặc là viên phấn thầy giáo ném về phía bạn, hoặc là bạn thân của phim Ghế sau tầng sáu ,hoặc là một mặt vụng về nhất của bản thân bị phơi bày trước bạn học, đều là hồi ức hiếm có.

Vậy có lẽ hồi ức chính là thanh xuân chăng? Nếu hồi ức có thể thay thế thanh xuân, thế thì vui cười là gì, nước mắt lại là gì? Khoái lạc là gì, đau khổ lại là gì? Theo cách hiểu của tôi, thanh xuân là bờ bên kia mà chúng ta không thể hy vọng đến được bằng sinh mệnh, là quá khử của chúng ta lấp đầy bởi những hương hoa và ảo tưởng. Thanh xuân là tưởng tượng, là tưởng tượng là quan về cuộc sông quá khứ. Nếu có thể trở về quá khứ thật, tôi tin rằng chúng ta đều bằng lòng quay lại, nhưng bạn làm sao biết được thứ bạn cần là thanh xuân? Thanh xuân của lúc đó còn chưa bắt đầu và kết thúc, đáp án thực sự có lẽ là - Thamh xuân chính là bản thân bạn.

Tôi xin cảm ơn những người bạn có cảm nhận tương đồng với tôi. Trên con đường trưởng thành, chỉ có chúng ta thấu hiểu lẫn nhau, lượng thứ cho nhau, xem thời gian là ánh dương, xem đau khổ là sự khích lệ, bản thân chính là thanh xuân, bất kể ở đâu cũng vậy. Do đó không cần phải cảm thấy bi thương vì dĩ vãng của mình, bởi lẽ bạn mãi mãi tồn tại, ở đó, là một khoảng trời, mà bạn cũng là thanh xuân của mình.

Tôi cũng thường cùng bạn thân cảm khái hiện tại kém xa lúc trước, than thở rốt cuộc sống vì lẽ gì, nhớ nhung thời gian tốt đẹp của quá khứ. Thế nào là tốt đẹp? Chỉ chẳng qua là dùng cái tốt hơn của hiện tại để thương xót sự không được như ý muốn của xưa kia mà thôi.

Hiện giờ trong lúc đang gấp rút hoàn tất bản thảo, tôi cảm thấy vui vẻ khôn xiết, vì nhớ đến thời gian thắp nến dùng bút máy sửa bài viết thời Đại học, rất hoài niệm. Đám anh em thi nhau công kích tôi, còn tôi mắng nhiếc từng tên một, không chừa mạng nào,sau đó cười ha hả. Trên QQ có bạn mới đang tán gẫu, không thể nhất nhất trả lời, tùy tiện viết một chút gì đó, có lẽ lời không đạt ý, chỉ xem như tự hỏi tự đáp mà thôi.

Xem thời gian là ánh dương, xem đau khổ là cổ vũ. Ngày hôm nay của mười năm sáu, đọc lại câu chữ mình viế cho mình mười năm trước, cảm thấy bản thân của lúc đó thật biết cách tự an ủi. Trong cuốn "Nhìn thấy" Sài Tĩnh viết: Bạch Nham Tùng an ủi cô ấy, giờ đâu nhớ lại tất cả thời khắc tốt đẹp, những chuyện vào lúc đó tưởng chừng đều đau khổ, nhưng sau khi hồi tưởng mới hạnh phúc làm sao. Những ngày tháng của tuổi hai mươi có lẻ, hằng ngày vùng vẫy nhùng nhằng, dường như đã trải qua một lần lột xác tái sinh, trút bỏ nỗi nhút nhát, sợ sệt và nhận biết bề ngoài đối với sự vật, có được sự tiếp nhận ôn hòa đối với cuộc sống. Chúng ta luôn nói thời gian là người chứng kiến tốt nhất, nó biết chúng ta rốt cuộc sẽ biến thành ai, chốn về cuối cùng ở đâu. Kỳ thực hiện giờ xem ra, thời gian quả là có thể thay đổi chúng ta, nhưng câu chữ mới có thể ghi nhớ tất thảy. Cuốn sách này ghi chép những tâm sự vụn vặt trong mười năm qua, mong rằng mỗi một dấu chân đều có giá trị sải bước của nó.

Ngày 11 tháng 7 năm 2013

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro