Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Not Regret [1]

Chương 1: Hối hận
[10:59]
Trước trận chung kết một đêm, Đại Xưởng nhận được thông báo.
Chương trình bị Quảng Điện để mắt tới.
Show bắt buộc phải hoãn: Đêm chung kết cũng không được ghi lại một cách hoàn chỉnh.
Công sức và thời gian mà họ đã bỏ ra bao lâu nay để tập luyện đã tan biến thành mây khói trong chốc lát.
Bảy năm luyện tập, thi lần thứ hai ...
Cái gì cũng không còn nữa rồi...
Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần mình nỗ lực và chăm chỉ luyện tập thì sẽ được đền đáp. Bây giờ, mọi thứ đều trở thành trò cười, chỉ còn một bước nữa thôi là có thể chạm được tới thành công, nhưng...
Hai mươi người trẻ tuổi. Hai mươi trái tim tràn đầy nhiệt huyết. Hai mươi người khác nhau nhưng hiện tại đều có chung một cảm giác đau thấu tận tâm can.
"Nhất Châu, có phải chúng ta sắp phải kết thúc giấc mơ đẹp đẽ đó rồi không." Đường Cửu Châu hiển nhiên không thể chấp nhận được khi có thông báo chính thức, nhưng sau nhiều lần xác nhận anh buộc phải chấp nhận một sự thật rằng giấc mơ đẹp đẽ đó sẽ phải dừng chân ở đây.
"Jojo, anh đừng ..." La Nhất Châu muốn an ủi anh, nhưng cậu nhận ra vào lúc này nói gì cũng đều vô dụng.
Ở KTX 18, Liên Hoài Vĩ cuộn mình, gục đầu vào đầu gối khóc thầm, vẻ mặt phờ phạc: "Lần này, vẫn thất bại sao?!"
"Tiểu Liên ..." Tôn Diệc Hàng đã quá quen, dù mưa to gió lớn cũng ít khi bộc lộ cảm xúc, lúc này cậu chỉ có thể ôm chặt lấy Liệt Hoài Vĩ, dựa vào vai anh.
"Anh, em đã làm sai chuyện gì sao? Tại sao kết quả vẫn như vậy!" Lưu Quan Hữu nghĩ đến những chuyện tương tự trong quá khứ, mắt không tự chủ mà rơi lệ.
"Quan Hữu..." Kế hoạch A của cậu lại lần nữa trở thành kế hoạch B của người khác! Không, lần này đến cả kế hoạch B cũng không có.
Sau khi nhận được thông báo, Thường Hoa Sâm không hề rơi một giọt nước mắt nào, dựa vào tường đôi mắt trống rỗng lẩm bẩm: "Việc này, vẫn là không được rồi"
"Sao nào? Tôi chỉ là không được debut thôi! Chẳng phải chuyện gì lớn!" Tôn Oánh Hạo lau nước mắt ngẩng đầu lên nói một cách tự hào.
Lý Tuấn Hào nhếch khóe miệng, nước mắt không tự chủ được chảy dài trên gò má: "Không còn cách nào khác a,... Bỏ đi, vốn dĩ tôi không phải làm ngành này, dù sao tôi cũng từng được hạng một,... không còn gì hối tiếc.
"Ai da! Không phải chỉ là không thể debut sao! Anh không sao, em trai thực sự không sao."
"Nhưng so với việc bị loại, kết quả này càng không thể chấp nhận được."
"Tại sao... Rõ ràng là gần như vậy. Rõ ràng, tôi gần như có thể để cha tôi nhìn thấy tôi rồi. Tại sao?!"
"Rõ ràng là ... chúng ta sắp thành công..."
"Cư dân mạng, quả thật thích làm tổn thương người khác..."
Tâm trạng của các thực tập sinh còn chưa kịp ổn định lại thì staff đã lặng lẽ  đưa nhiệm vụ cho mọi người.
"La Nhất Châu, Đường Cửu Châu. Đây là điện thoại của hai người. Trong đó có một đoạn video nhỏ, cần phải xem..."
"Tiểu Liên, Tiểu Hàng đây là điện thoại của hai người. Trong đó có một đoạn video nhỏ, cần phải xem..."
"Tuấn Hào, Lương Sâm đây là điện thoại của hai người. Trong đó có một đoạn video nhỏ, cần phải xem..."
"Đoàn Tinh Tinh, Quan Hữu..."
"Tôn Oánh Hạo..."
"Thường Hoa Sâm..."
"Nhớ xem video..."
[Xin chào, tôi là tổng giám đốc của Dream Business International. Tôi tên là Thích Tịch. Lần này cùng các vị gặp mặt thông qua video nguyên nhân là vì chúng tôi muốn lập một nhóm nhạc mới.]
Trong video, một người đàn ông trạc tuổi ăn mặc bảnh bao ngồi trên sô pha, giọng nói lưu loát, dễ chịu.
Người đàn ông có dáng người mảnh khảnh, trông không già hơn họ bao nhiêu, nhưng nhìn anh ta rất ổn định, lời nói và việc làm của anh ta bộc lộ một vẻ điềm đạm, tao nhã. Cả người toát ra khí chất u sầu, khác hẳn với vẻ bề ngoài cao quý.
[Kể từ khi Thanh3 phát sóng, tôi vẫn luôn theo dõi tất cả các bạn, cũng hiểu rõ về khả năng của các bạn. Tôi cũng biết những khó khăn mà các bạn đang gặp phải trong những ngày qua. Hiện tại, IQIYI còn không có khả năng tự bảo vệ mình. Nếu các bạn ở lại đây thì cũng chỉ đóng gói trở về công ty. Vì vậy, chúng tôi cho các bạn thêm một lựa chọn mới. Tôi xin chân thành mời các bạn... gia nhập với chúng tôi.]
[Tất nhiên, trước khi cùng mọi người hợp tác, chúng tôi đã cùng IQIYI thảo luận. Mọi người không cần phải lo lắng về chuyện vi phạm hợp đồng. Công ty chúng tôi cũng không có quá nhiều quy tắc và quy định. Chỉ có một điều, các bạn không được làm những việc vi phạm pháp luật và kỷ luật. Hãy là một tấm gương tốt.]
[Công ty chủ yếu đào tạo idols và diễn viên toàn năng. Hiện tại, các nhóm nhạc hoặc cá nhân do công ty tuyển dụng đều đã thành lập được công ty con và tự vận hành.]
[Thông tin về công ty chúng tôi giới thiệu sơ qua ở đây. Có tham gia hay không là tuỳ các bạn quyết định. Nếu cần trao đổi với công ty của các bạn, các bạn có thể liên hệ trực tiếp. Các bạn có thể liên hệ với tôi bất kỳ lúc nào. Đây là ID WeChat của tôi.]
[Trước 10 phút 59 phút tối nay, công ty sẽ cử người đến đón các bạn ở dưới lầu. Đồng thời, nếu không muốn gia nhập thì các bạn có thể thu dọn hành lý rồi, vì hôm nay sẽ là ngày cuối cùng tất cả các bạn ở Đại Xưởng. Tạm biệt.]
Xem hết video tất cả mọi người đều im lặng không ai nói một lời nào. Một lúc lâu sau, Nhất Châu lấy máy ấn một dãy số.
"Jo, chúng ta nhất định phải ra mắt cùng nhau!"
"Nếu gia nhập anh sẽ được ra mắt sao... Anh muốn thử ..." Thấy La Nhất Châu đang nhìn mình với vẻ mặt đầy  mong chờ, Đường Cửu Châu đột nhiên có can đảm nói.
Anh ngập ngừng, run rẩy và từ từ di chuyển các ngón tay của mình đến bàn phím cuộc gọi.
"Alo? Đỗ Tổng..."
Những gì đã mất sẽ không thể khôi phục lại được, vì vậy bạn không cần phải lo lắng về nó nếu bạn ra đi.
Liên Hoài Vĩ đã là ông chủ của studio riêng của anh ấy. Sau khoảng thời gian buồn bã, đau khổ anh ổn định lại tâm trạng đối mặt với hiện thực, anh liên hệ với phòng làm việc để hỏi về công ty kia. Sau khi xác nhận rằng chuyện này đáng tin cậy, anh quay sang lo lắng không biết bạn bè và những người xung quanh có giống mình không: "Lý Tuấn Hào và Đặng Hiếu Từ cũng nhận được video này sao? Còn nữa, Tiểu Hàng... thằng nhỏ ngốc này có đi không?!"
"Ai da... phiền quá đi. Có nên đi hay không... Đi hay không?!"
[Cốc, cốc]
Liên Hoài Vĩ bực mình chưa được hai giây, giọng nói của Tôn Diệc Hàng liền vang lên ngoài cửa.
"Tiểu Liên! Tiểu Liên, anh có sao không?!" Hiếm khi nghe thấy giọng nói lo lắng của tên tiểu quỷ này, Liên Hoài Vĩ vốn định một lát nữa mới mở. Nhưng người ngoài cửa không nghe thấy câu trả lời, giọng nói càng thêm hoảng loạn, tần suất gõ cửa cũng tăng lên. Cánh cửa bị kéo sang một bên, khi Liên Hoài Vĩ nhìn sang, vẻ hoảng loạn trên mặt Tôn Diệc Hàng còn chưa kịp thu hồi lại, Liên Hoài Vĩ có chút mềm lòng:
"Anh không sao. Tiểu Tôn, em đột nhiên lo lắng cho anh làm anh hoảng đó"
"Em, em không phải là nghe thấy tiếng anh hét trong nhà vệ sinh sao. Em còn nghĩ rằng anh xảy chuyện gì cơ, không sao là tốt rôi." Tôn Diệc Hàng quay người rời đi.
Liên Hoài Vĩ nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, mím môi do dự, anh không biết có nên hỏi hay không, nhưng trong lòng anh thật sự rất muốn biết câu trả lời.
"Tiểu Tôn"
Nghe thấy tiếng, người phía trước dừng lại.
"Tiểu Hàng! Chỉ là, em không có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
"Thật ra, em, em sang đây để hỏi anh, anh cũng nhận được video đó sao? Video xin gia nhập công ty đó ..." Tôn Diệc Hàng thật ra cũng rất muốn biết đáp án nhưng sang đến nơi liền ngập ngừng không hỏi cuối cùng vẫn là lấy lý do lo lắng cho anh.
"Có nhận được."
"Tôn Diệc Hàng, em có đi không?."
Cậu lắc đầu chậm rãi nhưng chắc chắn: "Em không đi được. Công ty chắc chắn sẽ không cho em đi."
"Anh sẽ đi. Anh rất muốn được debut!" Liên Hoài Vĩ nói một câu không đầu không đuôi.
Tôn Diệc Hàng quay lưng về phía anh, cụp mắt xuống, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Cậu không biết phải trả lời như thế nào với Liên Hoài Vĩ, cậu rất muốn nói ra lời trong tâm, nhưng cậu không làm được. Tuổi còn nhỏ đã phải rời xa quê hương sang Nhật tập luyện.
Cậu rất sợ, rất sợ nếu gia nhập công ty mới để thành đoàn nhưng lại bị công ty hiện tại ép buộc ở lại, Liên Hoài Vĩ sẽ còn đau khổ nhiều hơn.
Đây là chuyện duy nhất Tôn Diệc Hàng không muốn xảy ra, nếu đã không thể ra mắt cùng nhau, tốt nhất không nên hứa những lời hứa không chắc chắn. Nội tâm không ngừng cấu xé, Tôn Diệc Hàng quay đầu lại mỉm cười nhìn Liên Hoài Vĩ:
"Thật ra chuyện này,... khá tốt đó. Mong ước của anh sắp hoàn thành rồi."
Đáng tiếc là em không thể tiếp tục đi cùng anh nữa rồi. Cho nên, em chỉ có thể cầu chúc cho anh những điều tốt đẹp nhất. Mọi điều tốt đẹp nhất.————————————————
[Choảng] Có thứ gì đó bị vỡ ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro