Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mặt trời mọc và mặt trời lặn

Vào cuối buổi ghi hình của ngày đầu tiên, Khổng Tuyết Nhi, người đã bị tra tấn bởi đôi giày cao gót cả ngày, cuối cùng cũng có thể đổi lại đôi giày đế bằng. Nhìn Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường vẫn đang hăng hái la hét và chạy về kí túc xá một cách vui vẻ, Khổng Tuyết Nhi mỉm cười.

"Tuyết...Khổng Tuyết Nhi tỷ tỷ". Một giọng nói từ phía sau gọi tên cô, âm điệu có chút do dự.

Quay đầu lại, năm cô gái bước đi cùng nhau rất gọn gàng, là Yuehua... và Kim Tử Hàm, khuôn mặt mệt mỏi của Khổng Tuyết Nhi lại nở một nụ cười nhẹ. Có một chút nghi ngờ trong mắt Khổng Tuyết Nhi, họ có biết mình không?

Sau đó, Khổng Tuyết Nhi phát hiện ra rằng bốn cô gái còn lại cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn cô gái có thân hình cao nhất ở ngoài bìa, như thể thấy cô ấy chủ động nói chuyện với mọi người là một điều rất lạ.

"Ah...Em tên là Kim Tử Hàm". Chủ nhân của giọng nói cười rụt rè.

Các cô gái còn lại cũng lần lượt giới thiệu, họ ở trong một cuộc thi công bằng nhưng họ giới thiệu chân thành và xem Khổng Tuyết Nhi như một tiền bối.

"Xin chào, Khổng Tuyết Nhi". Khổng Tuyết Nhi trả lời một cách tự nhiên, dù đã biết Kim Tử Hàm từ rất lâu nhưng dù sao họ cũng sẽ chung sống với nhau ở Chimelong này trong thời gian tới, điều quan trọng là phải hoà đồng với mọi người.

Đáng ngạc nhiên, cô gái tự lên tiếng chào trước hình như không có ý tiếp tục nói chuyện mà chỉ lặng lẽ đi bên cạnh Khổng Tuyết Nhi, như thể đi bộ cũng là một việc cần được làm với sự tập trung.

Vậy là, cô ấy chỉ muốn nói xin chào, hoặc ban đầu cô ấy muốn nói điều gì đó và đột nhiên cô ấy không muốn nói nữa? Giữa những suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, Khổng Tuyết Nhi cũng ngớ ngẩn nhìn chăm chú xuống đường như Kim Tử Hàm đã làm.

.

Khổng Tuyết Nhi không mong đợi được gặp Kim Tử hàm lần thứ hai nhanh như vậy.

"Tuyết Nhi, có người tìm". Ngu Thư Hân chạy ra mở cửa và hét vọng lại vào phòng.

Nghe thấy tiếng gọi, Khổng Tuyết Nhi, đang đắp mặt nạ, từ từ đứng dậy và đi về phía cửa.

"Đây là giày ngâm chân, em nghĩ rằng chân của chị đã bị thương". Tử Hàm đứng ở cửa, tay cầm 2 chiếc giày nhựa ngộ nghĩnh trong tay, và nụ cười rất chân thành.

"À,...cảm ơn em.."

Khổng Tuyết Nhi không ngờ cô gái này vừa gặp mà lại nhiệt tình như vậy.

"Nó sẽ giúp chân chị tốt hơn, sẽ không ảnh hưởng đến việc tập luyện và hãy tự tin". Tử Hàm dường như bối rối và bắt đầu nói những lời không có đầu đuôi.

"Wow, thật ngọt ngào, em là fan của Khổng Tuyết Nhi, nhưng em ấy rất tự tin, em có thể chưa biết rõ về Tuyết Nhi. Hãy yên tâm !". Giọng Ngu Thư Hân vang lên từ trong phòng.

Kim Tử Hàm chỉ mỉm cười hạnh phúc, không chắc chắn và cũng không phủ nhận bất cứ điều gì, nhẹ nhàng vẫy tay và rời đi.

Đối mặt với sự thân thiện bất ngờ, Khổng Tuyết Nhi không biết nói gì ngoài lời cảm ơn. Lặng lẽ đóng cửa lại và đi về giường, trong đầu vọng lại những lời cuối cùng của Tử Hàm, "Hãy tự tin"

Thật ra tôi không tự tin lắm.

.

Trong đợt dịch bùng phát đột ngột, không có sự chuẩn bị trước nào, các cô gái được thông báo rằng các phần ghi âm sẽ bị hoãn lại và họ không được phép rời khỏi kí túc xá.

Toà nhà Chimelong, bình thường tràn đầy sức sống, dường như là một hòn đảo bị cô lập ở thời điểm này, và thế giới bên ngoài kia là bão tố.

Trong những ngày này, Khổng Tuyết Nhi chỉ muốn nằm trên giường, không muốn thức dậy, không muốn luyện tập.

"Tuyết Nhi, Tử Hàm đang tìm em." Ngu Thư Hân chịu trách nhiệm mở cửa lần nữa.

Chậm rãi đứng dậy và đi về phía cửa trong trạng thái bị thôi miên, vì đầu vẫn còn choáng váng trong một thời gian dài.

"Sáu giờ sáng ngày mai hãy thức dậy, em sẽ cho chị xem vài thứ"

Nụ cười của Tử Hàm vẫn sáng, và đôi mắt vẫn trong trẻo giống như lần đầu họ gặp nhau.

"Lúc đó em sẽ không gõ cửa, em sẽ đợi chị ngoài cửa"

Tử Hàm nói xong, không nói thêm thứ gì nữa và chỉ đơn giản là vẫy tay.

"Còn quá sớm, chị không thể dậy nổi". Khổng Tuyết Nhi nói, nhưng người kia đã biến mất.

Sáng sớm hôm sau, Khổng Tuyết Nhi mở cửa phòng với trạng thái cực kì buồn ngủ, ngước mắt lên và bắt gặp nụ cười của cô gái cao lớn ngoài cửa. Khổng Tuyết Nhi bị một bàn tay ấm áp kéo đi, đi qua hành lang, bước vào thang máy, quay một vài góc và đẩy mở một cánh cửa.

Gió mát thổi tới, Khổng Tuyết Nhi đột nhiên tỉnh táo một chút và cảm nhận được một chiếc áo khoác phủ lên người mình.

"Tử Hàm? Em đang xem gì ở đây?"

Một chút màu cam nhạt làm sáng mái tóc của cô gái trước mặt, Tử Hàm đang nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt to tròn nheo lại.

"Mỗi ngày đều có mặt trời mọc". Tử Hàm lại nói không có đầu đuôi, "Mặt trời sẽ ló dạng và trời sẽ không lạnh nữa"

Khổng Tuyết Nhi nhìn về phía trước, cảnh vật dường như được rắc một lớp bột vàng, và màn sương đen lạnh lẽo được xua tan từng chút một.

"Hãy tự tin lên, Tuyết Nhi". Kim Tử Hàm quay đầu lại, nhìn cô nghiêm túc, vẫn nụ cười rực rỡ như thường lệ.

"Nhìn mặt trời mọc đi". Khổng Tuyết Nhi đột nhiên ngại ngùng, trong trái tim cô cảm thấy ấm áp trước Tử Hàm. Sự u ám và bất bình trong những ngày này đã bị dập tắt.

"Có thể nhìn thấy mặt trời mọc mỗi ngày"

Kim Tử Hàm ngoan ngoãn quay đầu lại, và lại trả lời một câu không có đầu đuôi.

.

"Khổng Tuyết Nhi". Giọng của Kun PD vang lên. Những người xung quanh lập tức đưa ra vẻ mặt trông chờ.

Khổng Tuyết Nhi mở tờ giấy, mím môi, kìm nén những giọt nước mắt, lặng lẽ cúi đầu và bước đến hàng chờ của lớp B. Mọi người cảm thấy đáng kinh ngạc, như vậy mà còn vào lớp B?

Một bàn tay âm thầm đưa tới từ phía sau để giữ lấy Khổng Tuyết Nhi, sự ấm áp quen thuộc làm cho cô thấy thoải mái hơn.

Buổi chiều đó, Tử Hàm đến kí túc xá của Khổng Tuyết Nhi.

"Tuyết, đến đây."

"Có chuyện gì vậy?"

"Chị chị xem vài thứ"

Khổng Tuyết Nhi lại bị kéo lên sân thượng.

"Sẽ có hoàng hôn sau khi bình minh và sẽ có mặt trời mọc sau khi mặt trời lặn". Trong ánh sáng màu đỏ cam buổi chiều, Tử Hàm đứng gần lan can nhẹ nhàng nói, mái tóc nhẹ bay trong gió, thật ấm áp.

Trong ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt của Khổng Tuyết Nhi cũng đỏ.

"Chị có muốn nhảy một lần nữa không?". Tử Hàm lấy ra cái loa từ trong túi áo.

"Được thôi"

.

.

Năm tháng sau.

Đêm chung kết.

"Vị trí thứ tám, xin chúc mừng thực tập sinh đến từ

Thái Dương Xuyên Hoà, Khổng Tuyết Nhi."

Niềm vui ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí Khổng Tuyết Nhi, cô không quan tâm về vấn đề thứ hạng nữa. Bên cạnh Kim Tử Hàm đột nhiên kéo tay cô và ôm cô thật chặt.

Tại sao hôm nay Kim Tử Hàm lại mạnh mẽ như vậy, cô gái không dám nắm tay trước máy ảnh quá lâu trong các tập trước, gọi cô là tỷ tỷ kể từ lần gặp đầu tiên, đang ôm chặt Khổng Tuyết Nhi ngay lúc này.

"Tuyết Nhi tỷ tỷ, xin chúc mừng, chị đã thành công, điều ước đã thành hiện thực". Tử Hàm thì thầm vào tai cô.

"Chị sẽ đợi em ở trên đó"

Tuy nhiên,

"Vị trí thứ mười một, đến từ Yuehua Entertainment

Kim Tử Hàm"

Như một tảng băng, Khổng Tuyết Nhi cảm thấy mình như bị vỡ, đôi mắt không thể tin được, cô đã bị sốc. Nhưng Kim Tử Hàm vẫn bình thản và mỉm cười, nụ cười giống như lần đầu gặp nhau, nhẹ nhàng, trong trẻo, rạng rỡ.

.

Sau bữa tiệc, Khổng Tuyết Nhi kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình trở lại kí túc xá, nơi cô đã sống trong năm tháng. Vui mừng vì được giải thoát, hối hận và đau khổ xen kẽ trong tâm trạng của cô.

Hờ hững bước về kí túc xá của Kim Tử Hàm, trống rỗng, giường được xếp ngăn nắp, ngay ngắn chỉ rõ sự ra đi của chủ sở hữu.

Cô ấy đã được công ty đón sau khi quay lại, Khổng Tuyết Nhi nhìn căn phòng với sự hối tiếc, muốn giữ mọi thứ ở đây trong tâm trí mình.

Đột nhiên, Khổng Tuyết Nhi tìm thấy một hộp vuông trên đầu tủ, chiếc hộp phủ đầy bụi, như thể đã bị lãng quên trong một thời gian dài.

Có phải đứa trẻ ngốc nghếch đã quên nó không? Khổng Tuyết Nhi cầm lên và nhẹ nhàng lau sạch bụi trên bề mặt, một dòng chữ xuất hiện.

Hộp ánh trăng, bạn có thể quay ngược thời gian sau khi sử dụng.

Một ý tưởng nảy ra từ trong đáy lòng Khổng Tuyết Nhi, hai tay cô mở chiếc hộp với một chút run rẩy, thêm một dòng chữ hiện ra bên trong, hai nút bấm Đồng ý và Không đồng ý

Nếu bạn thay đổi quá khứ, bạn sẽ phải trả giá tương tự. Bạn có chắc chắn muốn quay ngược thời gian?

Trong đầu hiện lên một tia sáng, Khổng Tuyết Nhi hiểu hết mọi thứ. Sự nhiệt tình bất ngờ, năm tháng đồng hành, động viên thầm lặng, kiềm chế trước máy ảnh, những lời nói không đầu đuôi và cuối cùng dừng lại ở cái ôm thật chặt.

Khổng Tuyết Nhi, người hiểu tất cả mọi thứ, đã không ngần ngại gì nữa.

Khổng Tuyết Nhi nhấn nút đồng ý.

.
/
.

cho bạn nào chưa biết, Tuyết Nhi đã biết Tử Hàm khoảng 3 năm trước và đã share một video nhảy của Tử Hàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro