Hướng dẫn viên du lịch đáng tin cậy (7)
Trong khi trò chuyện với Elena, Kim Tử Hàm thỉnh thoảng liếc nhìn Khổng Tuyết Nhi để đảm bảo rằng cô nàng không làm bất kỳ hành động kỳ lạ nào.
Giờ đây trước mặt Khổng Tuyết Nhi đầy rẫy những vỏ chai, rõ ràng cô ấy cảm thấy rượu ở đây rất khó uống nhưng cô ấy vẫn giả vờ như đang thưởng thức nó. Trong chốc lát, cô cảm thấy từng nhịp âm thanh của quán bar đập mạnh vào đầu mình.
Cuối cùng, khi Kim Tử Hàm và Elena bàn về thời gian và địa điểm của cuộc hẹn tiếp theo, Khổng Tuyết Nhi ở bên cạnh đã ngã lăn ra bàn.
"... Xin lỗi tôi phải đi trước." Kim Tử Hàm mặc áo khoác, bế Khổng Tuyết Nhi lên và vội vàng chào tạm biệt người bạn của mình.
Toàn thân Khổng Tuyết Nhi bám trên người Kim Tử Hàm như một con bạch tuộc, toát ra một mùi rượu nồng nặc. Kim Tử Hàm không thể che giấu tâm trạng chán nản của mình, nhưng vì cô có trách nhiệm với cô ấy nên phải kiên nhẫn giữ lấy cô ấy suốt đường về nhà. Ngồi trong taxi, đầu của Khổng Tuyết Nhi ngã lên vai Kim Tử Hàm, và hơi thở của cô ấy phả vào tai khiến Kim Tử Hàm cảm thấy khó chịu, Khổng Tuyết Nhi càng ngày càng ôm chặt lấy cô.
"Chị ơi, tỉnh táo hơn đi, chúng ta sắp về đến nhà rồi." Kim Tử Hàm vỗ nhẹ vào lưng Khổng Tuyết Nhi.
Sau khi về đến nhà, Kim Tử Hàm đã bế cô lên giường,thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, người nóng hừng hực nên muốn thay giúp cô bộ đồ ngủ để cô ngủ yên giấc hơn.
Chỉ mới thay được nửa chừng, Khổng Tuyết Nhi đã nắm lấy tay cô với sức mạnh khó lường.
"Kim Tử Hàm, em đang làm gì vậy?" Khổng Tuyết Nhi trầm mặc và mở to mắt.
"Thay quần áo."
"Em không được... ở trên giường của tôi, tôi ...- thẳng."
Kim Tử Hàm hơi lúng túng, cô rụt tay lại, xoay người định bỏ đi, giọng nói của Khổng Tuyết Nhi lại vang lên.
"Em không được phép đi!"
Kim Tử Hàm thở dài: "Chị ơi, chị muốn làm gì?"
"E-,..."
"Elena?"
"Ừ, cô ấy thì sao?"
"Em cũng không biết, chị uống quá nhiều nên em đưa chị về."
"Vậy thì em... em vẫn đi nữa?"
Kim Tử Hàm nghĩ rằng người này thực sự say và đang mê sảng, liền định ra phòng khách rót cho cô một cốc nước.
" ... đừng đi."
Kim Tử Hàm dừng lại, "Chị..."
"Kim Tử Hàm, em có thích tôi không?" Khổng Tuyết Nhi hỏi.
Kim Tử Hàm sững sờ, cô nhìn Khổng Tuyết Nhi đang nằm trên giường, mái tóc đỏ rực che mất nửa khuôn mặt thanh tú, đôi môi hồng hé mở mềm mại, cô không hề cử động.
Chỉ là, Kim Tử Hàm luôn phân biệt được sự khác nhau giữa những người có xu hướng khác nhau, và đã quen với việc tránh xa những người thẳng để tránh những rắc rối không đáng có.
"Không." Kim Tử Hàm nói, "Không bao giờ."
Khổng Tuyết Nhi bắt đầu khóc, và cảm xúc càng dâng trào bởi vì men rượu, nước mắt bắt đầu trào ra.
Kim Tử Hàm hoảng sợ vội lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.
"Vậy thì tạo sao em hôn tôi?!"
"Bởi vì chị đã hỏi em về nghi thức chào đón chị ở San Francisco, em nghĩ đây có lẽ là nghi thức tiêu biểu nhất khi đến với San Francisco ..."
"Vậy tại sao em hẹn hò với cô ấy và bỏ rơi tôi?"
"Bởi vì em vừa chia tay một thời gian trước, nên em cần bước vào mối quan hệ tiếp theo ..." Jin Jinhan xay xẩm đầu óc.
"Tôi sẽ không thể hẹn hò với người khác sau khi em hôn tôi!"
Kim Tử Hàm thở dài, người phụ nữ say rượu nói gì cũng được, "Được rồi," cô ấy đồng ý.
"Em không được phép nói rằng em không thích tôi."
"Được."
"Vậy em thích hay không."
"......Thích."
Khuôn mặt ướt át của Khổng Tuyết Nhi cuối cùng mỉm cười.
"Chị không phải thẳng sao? Tại sao lại muốn em thích chị?" Kim Tử Hàm bất lực hỏi.
"Tôi thẳng ," Khổng Tuyết Nhi nói, "nhưng tôi thích em".
Kim Tử Hàm chết lặng, cô không ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy, cô muốn nghĩ ra một giải pháp trong não của mình, nhưng não cô đang rối bời. Cô nên làm gì tiếp theo? Cô nhìn Khổng Tuyết Nhi, lồng ngực phập phồng lên xuống phía sau chiếc áo mỏng manh, hô hấp càng lúc càng nhanh, cô muốn mặc cho cô ấy bộ đồ ngủ vào...
Sau đó đầu óc Kim Tử Hàm bắt đầu hiện lên một số hình ảnh mà chỉ có trên trang web XXX, cô đang suy nghĩ và do dự thì khuôn mặt của Khổng Tuyết Nhi đột nhiên hiện lên và đập mạnh vào cằm cô.
Kim Tử Hàm xoa xoa và cằm cô bắt đầu đỏ lên. Cô nhìn Khổng Tuyết Nhi lần nữa.
"Kim Tử Hàm ... em muốn làm gì ..."
Chị ơi.
...
Khi Khổng Tuyết Nhi thức dậy, Kim Tử Hàm đã ngâm chân, giặt quần áo và đang chuẩn bị bữa sáng. Cô ngửi thấy mùi thức ăn và muốn bước xuống giường, nhưng đầu cô như muốn nổ tung và toàn thân đau như thể vừa bị tra tấn.
Kim Tử Hàm bước vào phòng từ phòng khách với tạp dề đeo trên người và nói với cô ấy một cách tử tế:
"Chào buổi sáng, em yêu."
"Em yêu?" Khổng Tuyết Nhi lặp lại từ đó, "Em uống nhầm thuốc à Kim Tử Hàm?
Kim Tử Hàm trong lòng lẩm bẩm, không phải từ đêm qua nhất định muốn gọi như vậy sao ...
Khổng Tuyết Nhi chống tay lên trán bằng một tay, ôm eo, khập khiễng bước vào phòng khách và ngồi xuống ghế ăn, cô thấy bên cạnh có hai chiếc đĩa sứ trắng sạch với chiếc bánh sừng bò thơm phức và trứng tráng thịt xông khói, cùng hai cốc cà phê Mỹ nóng hổi.
"Em nấu à?"
Kim Tử Hàm gật đầu, giống như một chú cún đang chờ được khen ngợi.
"... Hóa ra gói hướng dẫn viên còn bao gồm bữa sáng." Khổng Tuyết Nhi phớt lờ sự mong đợi của Kim Tử Hàm, cầm lấy chiếc bánh sừng bò trong tay, nhấp một ngụm cà phê.
Khổng Tuyết Nhi luôn cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, nghi ngờ nhìn Kim Tử Hàm khi đang ăn sáng. Ánh mắt Kim Tử Hàm hôm nay thật kỳ lạ ...
Sau một đêm dữ dội, Kim Tử Hàm đã có một cách nhìn mới về Khổng Tuyết Nhi, và cô ấy không còn có thể nhìn người phụ nữ trước mặt mình như lần đầu gặp mặt.
Ánh nắng ban mai chiếu trên mái tóc đỏ của Khổng Tuyết Nhi thật đẹp làm sao, Kim Tử Hàm nghĩ đến cách bàn tay cô lướt qua mái tóc như rong biển của Khổng Tuyết Nhi đêm qua và chạm vào đôi tai mỏng manh của cô. Đôi mắt của Khổng Tuyết Nhi cũng rất đẹp, đặc biệt là khi say trong đêm, nhìn rất mờ ảo và quyến rũ. Đôi môi của Khổng Tuyết Nhi cũng rất đẹp. Khi cô ấy tham lam đòi hôn mình, sự quấn quít giữa môi và lưỡi khiến cô không thể dừng lại, và tiếng thở hổn hển từ miệng cô ấy dường như văng vẳng bên tai ... Tử Hàm nhìn vào khuôn mặt của người trước mặt.
"Kim Tử Hàm, em đang cười cái gì vậy? Và xương quai xanh của em bị sao vậy?" Khổng Tuyết Nhi chỉ vào vết sẹo màu đỏ nhạt bên cạnh xương đòn của Kim Tử Hàm. Khi cô đưa tay lên, cô thấy cánh tay của mình cũng có màu xanh tím.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Khổng Tuyết Nhi kêu lên, "Kim Tử Hàm!"
Kim Tử Hàm rất ngạc nhiên trước phản ứng quá khích của Khổng Tuyết Nhi, và hỏi đầy hoài nghi: "Tại sao chị ... không nhớ?"
"Không nhớ cái gì?"
"Tối hôm qua......"
"Chuyện gì xảy ra đêm qua?"
Kim Tử Hàm thở mạnh, "Có nhớ tối hôm qua chị đã uống quá nhiều không?"
"Tôi nhớ... hình như tôi đã uống quá nhiều." Khổng Tuyết Nhi cố gắng tìm lại ký ức, "nhưng... tôi không nhớ chuyện tiếp theo... Kim Tử Hàm, em giúp tôi nhớ lại, cái gì xảy ra với tôi?"
Ôi trời. Kim Tử Hàm cảm thấy kinh hãi, vậy mọi lời nói và hành vi của Khổng Tuyết Nhi đêm qua chẳng lẽ chỉ là ... do say rượu?
"Không có gì đâu ..." Kim Tử Hàm nói, "Chị ... ngủ quên.
Khổng Tuyết Nhi vỗ đầu cố nhớ, nhưng cô không nhớ được gì, nhưng thấy quần áo đã được thay, cô lại hỏi: "Em thay quần áo cho tôi à?"
Điều này nhắc lại cho Kim Tử Hàm lần nữa về việc Khổng Tuyết Nhi đã chủ động cởi bỏ toàn bộ quần áo và tự trèo lên người cô vào đêm qua ... Đến sáng, cô sợ Khổng Tuyết Nhi bị cảm lạnh nên đã đỡ cô dậy để mặc cho cô đồ ngủ. Kim Tử Hàm nhanh chóng lắc đầu khi nghĩ đến điều này, làm sao cô có thể nghĩ về những cảnh khiêu dâm này giữa thanh thiên bạch nhật.
"Em đã nhân cơ hội tôi say để lợi dụng tôi, Kim Tử Hàm," Khổng Tuyết Nhi tiếp tục nói, dùng nĩa gõ vào đĩa để nhấn mạnh, "Em không phải là một người tốt."
"Em không có." Kim Tử Hàm nói một cách vô tội, nghĩ rằng đó là do Khổng Tuyết Nhi chủ động.
Khi đang tắm, Khổng Tuyết Nhi phát hiện hông và đùi trong của mình cũng bị bầm tím, khi quay lại phòng thu xếp quần áo thì thấy ga trải giường bị xé rách một góc ...
"Nói!" Cô hung hăng nói với Kim Tử Hàm, "Có phải hôm qua em đã lợi dụng việc tôi uống quá nhiều..."
Kim Tử Hàm né tránh ánh mắt của cô, nghĩ rằng cô sẽ không nhớ...
"Để đánh tôi ?!" Khổng Tuyết Nhi nói.
Kim Tử Hàm thở phào nhẹ nhõm. Gái thẳng thực sự rất đáng sợ.
Để bù đắp cho sự mất mát về tinh thần của Khổng Tuyết Nhi, Kim Tử Hàm hứa sẽ cùng cô đi dạo phố cả ngày, và trả tiền tất cả các bữa tối cho những chuyến đi sau này của cô.
Đi dạo trên những con phố sôi động ở trung tâm thành phố San Francisco, nhìn thấy các trung tâm mua sắm lớn và nhiều cửa hàng, Khổng Tuyết Nhi đã kiềm chế được cơn đau đầu, sốt não, đau thắt lưng và ngay lập tức lấy lại sức sống.
Kim Tử Hàm đã đợi ở cửa phòng thử đồ, thỉnh thoảng Khổng Tuyết Nhi bước ra cho cô ấy xem, hỏi cô có đẹp không, và yêu cầu cô đưa ra không ít hơn ba lý do để chứng minh rằng món đồ đó không hợp với cô ấy, đó là khiến Kim Tử Hàm rất đau đầu.
Mình bị sao vậy, Kim Tử Hàm tự hỏi bản thân, mình không còn thích gái thẳng nữa. "Cô ấy thẳng, cô ấy thẳng, cô ấy thẳng," Kim Tử Hàm âm thầm nhắc nhở chính mình trong lòng.
Xách theo những chiếc túi mua sắm lớn nhỏ mà Khổng Tuyết Nhi đã mua, còn Khổng Tuyết Nhi thì khoáng tay cô bước đi, ai mà không nghĩ họ là một cặp chứ ?
Khổng Tuyết Nhi hoàn toàn không để ý đến những suy nghĩ và những thay đổi của Kim Tử Hàm.
"Tại sao tôi lại đẹp đến vậy?" Khổng Tuyết Nhi tự nói với chính mình trong gương, "Tôi nên làm gì nếu tôi đẹp như vậy?".
Kim Tử Hàm mỉm cười say sưa bên cạnh và gật đầu.
Hôm nay người này bị làm sao vậy? Khổng Tuyết Nhi nghi ngờ. Điều này thật quá bất thường. Khúc gỗ này thật sự đồng ý với vẻ đẹp của tôi. Liệu cây sắt có nở ra hoa không?
Chuông báo tin nhắn vang lên, Kim Tử Hàm lấy điện thoại di động ra và thấy Elena hỏi mình khi nào gặp lại.
Khổng Tuyết Nhi vừa bước ra từ phòng thử đồ, cô thay một chiếc áo sơ mi trắng rộng và dài, để trần hai chân đều và trắng, tinh khiết, gợi cảm. Kim Tử Hàm cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh hơn.
"Em thích không?" Khổng Tuyết Nhi cố ý hỏi cô bằng tiếng Anh, thè lưỡi nghịch ngợm như trẻ con.
"Trông chị thật tuyệt."
Ngón tay của Kim Tử Hàm ở trên màn hình điện thoại một lúc, sau đó trả lời tin nhắn:
"Xin lỗi ... tôi không rảnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro