Mất đi mới biết cái gì là quan trọng nhất
Anh ơi, hôm nay em lại gọi tên anh rồi bởi em thực sự rất nhớ anh, nhớ đến tâm thần phân liệt nhưng nhớ cũng chỉ là nhớ cũng không bao giờ quay về như ngày xưa nữa rồi, không thể xà vào lòng anh mà thủ thỉ, không thể cảm nhận cái ôm ấm áp của anh nữa rồi, không còn bàn tay kia lau nước mắt cho em. Từ ngày anh đi, mỗi một việc em đều phải tự mình làm, không còn được ỷ lại vào anh. Cho dù em có là nữ chính trong cuộc đời anh, anh là nam chính trong cuộc đời em nhưng cái kết cho cả hai lại là SE, yêu nhau sâu đậm đến thế nhưng không được ở bên nhau, một người ra đi mãi mãi còn một người ở lại đau khổ từng ngày, tự mình gặm nhấm nỗi cô đơn, tuyệt vọng, mòn mỏi nhớ anh từng ngày. Muốn ghét anh, muốn hận anh đã quên lời hứa ngày xưa ở bên nhau trọn đời nhưng hình như càng ngày em lại càng nhớ anh hơn, yêu anh rất rất nhiều còn hơn cả tình cảm anh dành cho em. Lúc anh còn bên cạnh em, hàng ngày em đều bảo anh phiền, cáu gắt với anh chưa bao giờ nói với một câu rằng "Em yêu anh" mà chỉ một mình anh ngày nào cũng toàn là "Anh thích em", "Anh thích em" , thực ra những lúc đấy em cả thấy rất rất vui, sâu thẳm trong trái tim em anh đã chiếm một phần rất lớn. Nó lại càng lớn, chảy máu cả quầng ngực bóp nghẹn trái tim em mỗi ngày, đau đớn vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro