Chương 1: nhập học
" Đại học X nhiệt liệt chào mừng các em tân sinh viên khóa 19, trong không khí hân hoan này, chúc các em sẽ có những năm tháng tuyệt vời nhất khi học tập và trải nghiệm ở ngôi trường này... "
Vui vẻ phấn khích - đó chính là cảm xúc chung của hầu hết các tân sinh viên. Tất nhiên rồi, trường X là 1 trường đại học có tiếng, việc vào được đây là cả 1 chuỗi gian truân và khổ cực. Với chất lượng đào tạo bậc nhất với đầy đủ các trang thiết bị, muốn bể bơi có bể bơi, muốn sân bóng có sân bóng, muốn ca nhạc có ca nhạc, ai chả thích chứ...
Còn chưa kể, Hầu Như các học sinh ở đây đều là con nhà giàu có, bố mẹ không ông này bà kia thì cũng sở hữu 1 khối tài sản to lớn. Đúng là ngôi trg dành cho giới quí tộc, toàn những con người không những giàu mà còn giỏi nữa~~~
Và dĩ nhiên, Tiểu Vi cũng không phải ngoại lệ...
Muốn xinh đẹp có xinh đẹp, tài năng có tài năng,giàu có cũng có nốt, piano hay violong đối với tiểu vi chỉ là chuyện nhỏ.. nhưng gia cảnh của cô có đôi chút đặc biệt ...
Thực ra cô không phải là "công chúa " chính hiệu. Ba cô khi xưa lấy người vợ đầu tiên. Tất nhiên bà ta không phải mẹ cô. Người phụ nữ ấy vô cùng xinh đẹp- Trình Xuân Hiểu, là con gái của gia đình đối tác. Hồi ấy tập đoàn Vivian còn chưa hùng mạnh như bây giờ, bố cô bị ép lấy bà ta. Sự nghiệp bèn phất lên như diều gặp gió. Nhưng một thời gian sau phát hiện bà ta ko thể sinh được lấy 1 người con nối dõi, ba cô chán chường bèn "lỡ làng" ở bên ngoài rồi sinh ra cô. Những tưởng người phụ nữ ấy sẽ bắt chước trong tiểu thuyết, cho mẹ cô vài chai axit hoặc ép buộc tống cổ mẹ cô đi nơi khác... nhưng không, bà ta đối xử với mẹ con cô khá tốt... một năm sau, bố cô mất. Trình Xuân hiểu bèn đón cô về sống chung. Nhưng với 1 điều kiện là 1 năm chỉ đc gặp mẹ đẻ 1 lần. Mẹ cô - Thi Diễm- vì lúc ấy tối mắt với lời hứa sẽ được nhiều tiền "ăn chơi", nên ko ngần ngại đem cô bỏ về biệt thự vivian... Từ ngày đó, cô bỗng trở thành Công Chúa...
" xin kính mời các tân sinh viên tập trung về hội trường lớn để nghe phổ biến, xin nhắc lại..." tiểu vi tỉnh người. Cô vỗ vỗ vào mặt, vừa nãy mình suy nghĩ cái quái gì vậy? Người ta tập trung về hội trường hết rồi, còn mình cô với cái vali hồng to uỵch, không khỏi thở dài :" sao mình lại lơ đễnh đúng lúc này chứ?"
Thôi kệ, cô quyết định bỏ qua màn phổ biến lằng nhằng rắc rối, 1 mình kéo vali về kí túc xá.
Oa~~~ cô không khỏi cảm thán. Mặc dù đã lường trước rồi, nhưng không ngờ kí túc lại đẹp như thế! Toàn bộ được sơn 1 màu kem sang trọng. Mỗi một ban công lại bày mấy chậu cây cảnh bắt mắt~ cô nhìn xuống mảnh giấy : phòng 227
Kéo chiếc vali đến, gọi là vali maf chỉ được mỗi cái to, còn lại bên trong chả có gì ngoài 2 bộ quần áo đi học. Còn lại bà Hiểu bảo sẽ sắm mới hết cho cô.
Mở của phòng, cô thò mặt vào..
Mình không vào nhầm đấy chứ? Đây là chung cư sang trọng, chứ ko phải kí túc nữa rồi ~~~~ 💓💓
Ném chiếc vali qua một bên, cô thả mình lên chiếc giường trắng queensize êm ái...
" hình như mình quên điều gì thì phải?" à.. hình như cô còn ở ghép chung với 1 cô gái nữa.. giờ này chắc cô ấy đang tham gia buổi phổ biến.
Từ bé cô đã sợ ma, ở 1 mình trong căn phòng to thế này quá ko ổn~~ mà cô gái ấy hình như cũng giống cô ~~ tiểu vi bất chợt phì cười, ko biết cô gái ấy trông thês nào nhỉ?
1 tiếng, 2 tiếng....
" này bạn gì ơi?"
" a~~ bạn là..?" tiểu vi giậtình, choàng dậy
" bạn là người chung phòng với mình à? " cô gái kia nhẹ nhàng hỏi
" à~ mình là Hứa tiểu vi, chào bạn. Sau này giúp đỡ nhau nhé!"
" mình là Tiền thủy linh, hihi. Sau này thân nhau nhé~ " cô cười
" tên cậu đẹp thật nha~~, thủy linh, thủy linh..." Người bạn mới làm tiểu vi vui hẳn lên , quên luôn cơn ngái ngủ
" vivi, sáng nay cạu ko tham gia buổi phổ biến à ?" thủy linh vừa nói vừa mở chiếc vali của mình ra xếp gọn gàng từng thứ 1 ra góc bàn,1 lúc vẫn ko thấy tiếng trả lời, cô quay lại, thấy tiểu vi đang nhìn vào chiếc vali của mình, cô bất chợt hiểu ra...
" à~~ mình không phải là con nhà giàu có như các cậu đâu, vì hiệu trưởng thấyình có thành tích học tập không tồi nên đặc cách cho mình vào đây..."
Khoông tồi gì chứ, phải là thành tích học tập quá khủng khiếp mói đc nhận thì có, chả bù cho mình... tiểu vi ko ngừng cảm thán. Dù sao cô cũng chỉ giỏi mấy thứ đàn hát vớ vẩn, so với giỏi toàn diện như thủy linh cô còn chả đáng xách dép cho người ta~~~ a~
Đôi mắt trong veo của tiểu vi ánh lên sự ngưỡng mộ
Thủy linh hồi lâu ko thấy cô trả lời, bèn lay lay cô
" à, mình mải suy nghĩ chút thôi. Linh linh là, từ bây giờ chúng mình sẽ là bạn thân nhé. Mình ngưỡng mộ cậu lắm đấy~ "
" ngưỡng mộ gì chứ, cậu mới là thiên kim tiểu thư vạn người mê thì có ~" thủy linh cười ánh lên má núm rất duyên.
2 cô phá lên cười, ánh nắng nhàn nhạt của những trưa đầu thu len lỏi qua ô cửa kính, lấp lánh như pha lê...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro