Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

có một thanh xuân xanh mãi chẳng tàn, có một thanh xuân được

"Cô ấy đã trải qua một thanh xuân rực rỡ vui buồn và với cả mười năm nhớ thương không dứt. Thế nhưng cậu trai trẻ ấy lại chỉ dừng lại ở khoảng thời gian gian tươi đẹp nhất của đời minh, cậu đã thực sự dừng lại việc viết tiếp quyển sách đời mình ở năm xuân xanh của tuổi mười tám."
Thủy Lam mở cửa sổ phòng ra đón cơn gió khuya lạnh mát. Tiết trời của tháng 12 ở Sài Gòn không quá lạnh lẽo nhưng cũng rất là thoải mái. Lam nhìn đồng hồ trên tường đã là 1 giờ 30 phút sáng. Cô ngó lại phía trên bàn trang điểm của mình đã bày đủ mọi thứ và cạnh bên là chiếc giả đặt chiếc váy cưới cho ngày trọng đại ngày mai. Lam thầm đếm chỉ còn hơn 7 tiếng đồng hồ nữa thôi là nhà trai sẽ đến và cô sẽ phải thật sự gói ghém trọn vẹn những kỉ niệm về Hoài Vũ vào tận cõi lòng mình. Bất chợt cô cảm nhận được cái lạnh sao mà quá đỗi dịu dàng từ ngoài cửa sổ ùa vào, cô đến bên bàn trang điểm và lấy một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ trông rất tinh tế và mở ra, bên trong chiếc hộp là chiếc trâm ngọc màu xanh và phần đầu được gắn hình một con Phượng Hoàng bằng bạc, miệng nó còn đang ngậm một viên ngọc cùng màu với thân cây trâm ngọc. Cô bước ra phía cửa sổ với cây trâm trong tay và cười nhẹ, nơi khóe mắt cô đã rớm lệ từ lúc nào không hay. Kể ra đây cũng là điều rất lạ, đã lâu rồi Lam đã thôi rơi nước mắt kể từ ngày Hoài Vũ mãi dừng lại trang sách đời mình nơi thanh xuân năm cậu 18 tuổi. Vậy là cũng tròn trĩnh 10 năm rồi Thủy Lam đã không còn có thể rơi lệ vì bất cứ điều gì. Lam nấc nghẹn rồi giọng run run nói nhỏ nhưng thanh âm đủ truyền ra khoảng không gian ngoài cửa sổ: "Anh đến để tiễn em đi vào giáo đường ngày mai phải không, Hoài Vũ?". Cái tên Hoài Vũ này đã chiếm trọn cõi lòng cô suốt những năm tháng yêu nhau và cả 10 năm sau này khi Vũ mất. Hoài tức thương nhớ, Vũ tức là mưa nghe cái tên thôi cũng đủ biết con người này, đúng vậy Hoài Vũ thích mưa lắm, anh yêu mưa hơn bất kì điều gì trên đời này, ngày trước khi bên anh Thủy Lam cũng thường hay ghẹo anh là thương những hạt mưa hơn cả cô, cô cũng hay nũng nịu với anh mỗi khi anh mãi miết ngắm nhìn những hạt mưa thi nhau rơi xuống nền đất ngoài hiên. Vũ thích mưa không phải vì bất kì lí do quá lố lăng nào chỉ vì mỗi khi đứng ngắm nhìn những hạt mưa Vũ mới là chính Vũ với nét trầm ngâm, khuôn mặt lạnh nhạt và đăm chiêu nghĩ ngợi xa xăm. Vũ cũng như bao người khác có được một gia đình êm ấm nhưng cho đến năm anh lên 10 tuổi thì gia đình anh có mâu thuẫn. Ba anh thì đi làm ăn xa rồi bặt vô âm tín, mẹ cậu một mình gồng mình nuôi cậu nhưng do sức khỏe bà không tốt nên cũng sớm qua đời khi cậu vừa vào cấp ba. Vì không muốn dính líu đến họ hàng bên nội nên cậu không về bên ấy nữa, bên mẹ thì cũng không bà con thân thiết gì nên cậu đành thi vào một trường cấp ba có kí túc xá cho học sinh nội trú. Sau khi an tán mẹ cậu ở phần đất riêng trong nghĩa trang nơi mà từ lâu mẹ cậu đã dành sẵn cho chính mình vì bà biết rõ không bao lâu nữa bà sẽ từ biệt Vũ dù trong lòng chưa thôi lo lắng cho cậu. Số tiền còn lại không nhiều nhưng nói chính xác thì với bản tín sống giản dị với tiết kiệm của Vũ thì cũng đủ cho cậu sài thoải mái trong hơn 10 năm nữa. Sau khi thi vào trường nội trú với số điểm đáng ao ước, Vũ được bổ nhiệm vào lớp chuyên toán vì cậu chuyên ban tự nhiên và trong tờ nguyện vọng cậu điền là sau này sẽ thi vào ngành kĩ sư vì đó là ước mơ không chỉ của cậu mà còn là của mẹ cậu ngày trước ngày đêm oằn làm việc đã đặt lên vai cậu. Vì không muốn tiêu sài hoang phí hết số tiền còn lại nên cậu đã lập một thẻ ngân hàng riêng rồi gửi tiền vào đấy hằng tháng lấy tiền lãi trang trải cuộc sống. Ngoài giờ học ở lớp cậu làm thêm ở quán cà phê đối diện cổng trường. Một tuần bảy hôm đều cứ mỗi ngày bốn giờ đồng hồ từ năm giờ chiều đến chín giờ tối. Cậu không chọn phục vụ mà làm bên quầy pha chế vì chủ cửa hàng là bạn thân cũ của mẹ cậu, ngày đầu vào làm ông chủ khá ấn tượng về khả năng pha cà phê của Vũ. Cậu rất sành về cà phê, pha cà phê thì rất tuyệt nhưng đáng tiếc là cậu không dùng được cà phê mình pha bởi vì cậu không biết uống cà phê. Ông chủ cũng thấy lạ vì sao cậu thanh niên này pha cà phê ngon như vậy mà hơn thế cậu còn sành cà phê nhưng lại không biết uống cà phê. Cậu bảo do ngày trước mẹ cậu vốn là dân sành cà phê và hầu như cà phê mẹ cậu uống là đều do cậu pha, dù bận bịu đến cỡ nào thì tối đến bên chiếc bàn máy tính với đống tài liệu dày cộm vẫn luôn có ly cà phê của cậu đặt sẵn cho mẹ. Cậu nói khi pha cà phê cậu luôn nghĩ về mẹ và dùng công thức y chang ngày trước cậu dùng để pha cho mẹ mình uống.
Cuộc sống của cậu nếu ngoài công thức của các loại cà phê thì còn lại đa phần là công thức toán học, vật lí và hóa học. Những giờ lên lớp thì cậu chăm chú làm bài tập ít khi ngó ngàng đến ai, với cậu trong tiết học mà nói thì những định đề, định lí hay cả con số, các phương trình, hệ thức đều là những thức thật đẹp đẽ nhất trên đời bên cạnh những hạt mưa. Nhiều người cố tiếp cận cậu, làm quen với cậu hay có vài cô gái cùng khối đến tỏ tình cậu nhưng tất cả đều không thành, cậu không tự khép kín cuộc sống của mình lại mà tại vì cậu đã sớm tập quen cuộc sống một mình lo toang tất cả. Ban đêm sau giờ làm thêm, Vũ bên chiếc bàn học gọn gàn trong kí túc xá của mình vẫn chăm chú giải từng đề bài toán, từng bài tập nâng cao. Với cậu mà nói toán học với cậu không chỉ đẹp đẽ mà những con số còn là những người bạn của cậu. Gần khuya khi đã giải xong hết mớ phương trình nâng cao bỗng có tiếng mưa rơi nhè nhè "tí tách...tí tách" lặng thầm bên ngoài cửa sổ, Vũ thả lỏng lòng mình rồi mở cửa sổ ra mặc cho gió, cho mưa cứ thế mà phà vào người cậu. Cứ thế mỗi khi đêm về, mưa ghé ngang dù cho muộn cỡ nào miễn là còn thức thì Vũ sẽ mở cửa sổ ra cùng trò chuyện cùng với cơn mưa muộn trong ngày và không biết từ lúc nào cậu đã yêu mưa, cậu yêu da diết những giọt nước mưa không phiền muộn đua nhau thả trôi chính mình xuống nhân gian. Nhưng mà đó vẫn chỉ là những mơ ước sâu thẳm nhất, trong trẻo nhất và chỉ vào những đêm mưa rả rích chỉ có mình cậu mới có thể thấy được.
Mọi thứ những tưởng sẽ mãi êm đềm, nhẹ trôi trong giản đơn cuộc đời cậu cho đến ngày cậu gặp Thủy Lam. Hôm ấy là buổi tối khá muộn gần 8 giờ hơn, lúc đó mưa đang rơi, quán lúc này khá vắng khách còn Vũ thì đang ngồi ở chiếc bàn gần cửa kính trong suốt có thể nhìn thấu ra bên ngoài ngắm nhìn cơn mưa. Bất chợt cửa tiệm mở ra, một cô gái với chiếc váy xanh da trời liền thân và đôi giày nâu đế bằng với chiếc nón rộng vành trên đầu đang hớt hải tìm chỗ ngồi rồi vội vàng lấy chiếc khăn trong túi xách nhỏ ra lau chiếc máy ảnh đang bết nước của mình. Vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt cô, vừa lau cô vừa luôn mẹ nói nhỏ gần như đang khấn nguyện: "Bé yêu ơi, em đừng có chuyện gì đó, em mà có mệnh hệ gì chị không biết cuộc sống về sau sẽ tẻ nhạt đến nhường nào đâu." Vũ thấy cô gái này lạ từ khi bước vào đến khi vừa lau máy ảnh vừa lẩm nhẩm. Thấy người cô cũng ướt sũng, anh đến bên quầy pha chế pha một tách cà phê nóng rồi mang thêm một cái khăn sạch sang cho cô lau khô đầu tóc của mình. Lam đang mải mê lau máy ảnh nên khi ngước nhìn lên thấy Vũ thì có hơi hốt hoảng nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nở với cậu một nụ cười trong trẻo, cô đón lấy tách cà phê và chiếc khăn sạch nơi Vũ rồi vừa uống vài ngụm vừa vội lau khô đầu tóc. Người cô hơi run nhưng vẫn cố tỏ ra không có gì và nói với Vũ đôi lời cảm ơn. Vũ thấy hiếu kì về chiếc máy ảnh nên ngỏ ý muốn xem cô chụp gì, cô mỉm cười và đưa Vũ xem máy ảnh của mình. Vũ lướt qua từng bức ảnh nơi màn hình nhỏ trên chiếc máy ảnh màu hồng nhạt, anh thấy trên màn hình toàn ảnh phong cảnh với phong cảnh nào là hoa lá, cây cối, trong đó anh dừng lại rất lâu trước tấm ảnh cây hoa cúc nhỏ bên vệ đường còn đọng giọt nước mưa sau cơn mưa vu vơ lướt ngang đời. Thủy Lam lúc này thấy Vũ ngừng lại rất lâu ở tấm ảnh cảnh vật sau cơn mưa của mình nên bất giác hỏi: "Anh cũng thích mưa à?". Vũ đặt máy ảnh nhẹ nhàng xuống rồi mỉm cười, nụ cười trên khuôn mặt của một người trẻ nhưng mang nét từng trải rất rõ nét. Anh đáp: "Tôi không chỉ thích mưa thôi đâu, tôi còn yêu cả mưa, mưa với tôi như một cô nhân tình trong những đêm lòng dạ rối ren cần ai đó để giải bày.". Lam cười tinh nghịch, tiếng cười nhỏ nhẹ nhưng chứa chan vẻ hồn nhiên và không kém phần tinh nghịch. Lúc cô cười còn để lộ ra hai chiếc răng hơi khểnh đáng yêu của mình. Nhìn đồng hồ chắc vì đã trễ nên mặt cô lại hiện lên thần sắc lo lắng không thua gì khi lau chiếc máy ảnh ban nãy. Cô ca thán nhẹ nhàng: "Giờ này đã trễ rồi thì sao em bắt kịp xe bus về đây, ba mẹ chắc giờ đang lo cho em lắm.". Vũ nhếch mép cười, nụ cười hơi lạnh nhạt nhưng để lộ ra những chiếc răng tỏa sáng. Anh bảo: "Nếu em không ngại tôi có thể đưa em về, nhà em ở đâu?". Ban đầu có hơi do dự nhưng nhanh sau đó Thủy Lam cũng đồng ý cho Vũ biết địa chỉ nhà mình rồi ngồi sau xe cho anh đưa về nhà. Nhà Thủy cách quán Vũ làm khoảng hơn 30 cây số, nhưng với một cô gái bề ngoài yêu kiều như Lam mà đi bộ về lúc này thì không hay tí nào. Ngôi nhà Thủy Lam khá khiêm tốn lọt thỏm sau hàng rào của hoa Giấy, nhà gỗ sơn màu trắng, mái ngói nhà có màu hồng nên khi vào dãy phố nhỏ rất dễ tìm. Thủy Lam trả nón bảo hiểm cho Vũ rồi nói lời cảm ơn và trước khi chào từ biệt cô bất ngờ hỏi Vũ một câu: "Tại sao anh lại cho một người lạ mới vừa gặp mặt như em quá dang một đoạn đường xa như vậy? Anh không sợ em là người xấu lừa gạt anh à?" Vũ cười, vẫn nụ cười bất cần lạnh lùng của mình, anh đáp:" Những người chụp ảnh về những cơn mưa hẳn sẽ có tí tình cảm với mưa và hơn hết những người có tình cảm với mưa không bao giờ là kẻ xấu." Mặc dù nụ cười lạnh lùng nhưng ánh mắt và giọng nói của Vũ lúc này rất ấm áp, tựa như nắng chiều cuối thu.
Tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại nhưng đời này một khi duyên phận giữa người với người đã được thiết lập rồi thì đi một vòng tròn quả đất cũng sẽ lại gặp nhau và Vũ đã thực sự tin tưởng vào lương duyên giữa mình với Lam. Hôm ấy là một buổi chiều tà, Vũ đang trên đường trở về kí túc xá để chuẩn bị sang bên quán cà phê thì bất ngờ bị một cô gái đang mê mẩn cầm chiếc máy ảnh đưa khắp nơi để chụp khung cảnh trong sân trường đâm sầm vào người. Cú va chạm không lớn nhưng làm cô gái ngã xuống, chiếc máy ảnh trong tay cô rớt ra may là Vũ đã kịp thời chụp lấy. Lam ngã xuống dù đầu gối có bị trầy rớm máu nhưng vẫn nhanh nhẹn đứng dậy nén cơn đau để cảm ơn cái người chụp được cái máy ảnh của cô. Sau một hồi rối rít nói lời cảm ơn thì cô ngước mắt lên để nhìn người vừa giúp mình thì phát hiện ra là Vũ. Cả hai đồng thanh hô nhẹ lên: "Là anh!...Là cô!...À?" Thủy Lam ôm bụng cười, vẫn tiếng cười nhỏ nhẹ đó nhưng không sao giấu được nét tinh nghịch. Cô bảo:" Thật không ngờ chúng ta lại có duyên với nhau như vậy, lần này em gọi anh là Ân Công được rồi! Anh vừa cứu vớt cuộc đời em đó Ân Nhân à!" Vũ lấy tay cốc đầu cô vì cậu cao hơn cô cả một cái đầu, rồi nói:"Về sau đi đứng cẩn thận lại đấy, nếu không phải tôi thì người khác đã bắt đền cô rồi!" Nói xong anh nhìn thấy hai bên đầu gối rớm máu của cô nên nhanh chóng mở cặp ra lấy băng cá nhân dán lên vết thương cho cô, anh còn dặn cô về nhớ khử trùng cẩn thận. Sau lần đấy Thủy Lam đến quán cà phê thường xuyên hơn và thường là đến lúc quán gần đóng cửa vì lúc đó vắng khách cô lại có thể cùng Vũ nói chuyện và cứ như vậy hôm nào cô cũng đến quán rồi được Vũ chở về. Cũng bắt đầu từ đó, sợi chỉ đỏ mỏng manh vô hình đã siết chặt vào số mệnh của hai người họ.
Vốn dĩ Vũ và Lam học cùng trường cấp ba nhưng cậu trên Lam một khối và vì cả hai học trái buổi nên thường không có cơ hội chạm mặt nhau nên vì thế mà mặc dù học chung trường nhưng mãi đến khi Vũ và Lam chính thức yêu nhau thì họ mới biết đối phương cùng trường với mình. Cứ như vậy sáng học chiều nghỉ, hôm nào Lam cũng mang máy chụp ảnh nghêu ngao chỗ này chỗ kia chụp ảnh rồi lại ghé mang và mang cho Vũ một chồng bài tập tự nhiên nhờ anh chỉ bảo. Cũng từ đó mà việc hướng dẫn cho Lam giải bài tập đã dần thành thói quen cho Vũ mỗi khi trời tối xuống. Có lần khi đang lái xe chở Lam về Vũ bất thình lình hỏi:" Con gái chuyên văn như em tại sao lại không ham thích gì việc đọc sách, ngâm thơ mà lại thích đi đây đi đó với cái máy chụp ảnh vậy?". Cô hồn nhiên siết chặt tay ôm eo Vũ rồi nói nhỏ:" Anh biết không? Em thích lưu lại những khoảnh khắc đẹp vô ngần nhưng bình dị của cuộc sống lắm! Nhưng mà não em thì có hạn, viết lách cũng có thể lưu trữ lại được nhiều thứ nhưng nếu em kết hợp cả viết lách với việc chụp ảnh thì có đúng là thiên hạ vô song chưa?" Vũ lại hỏi tiếp:"Em thích mưa ở điểm nào?" Lam nghĩ hồi lâu rồi đáp:"Bởi vì những hạt mưa không bao giờ biết nói dối, mưa cho em nhìn thấy rõ bản thân mình và đặc biệt là sau cơn mưa bầu trời dường như sẽ sáng hơn, cuộc đời mình rồi cũng sẽ tươi đẹp hơn. Anh có nghĩ vậy không?" Vũ không hỏi gì nữa chỉ lấy một tay nắm chặt đôi tay đang ôm eo mình của Lam.
Những tưởng rằng những sự giản đơn rồi sẽ có kết thúc vẹn toàn bên một góc đời bình dị không bon chen. Ta đâu ngờ rằng Vũ và Lam rồi sẽ có ngày phải đối diện với sự chia lìa xót lòng đến vậy. Năm ấy là vào mùa hè năm cuối cấp của Vũ, sau khi cậu thi tốt nghiệp THPT thì lập tức nộp đơn thi tuyển vào trường đại học xây dựng mà cậu và cả mẹ cậu đã đặt niềm tin vào cậu. Sau kì thi dài mệt mỏi Vũ thấy cơ thể mình lạ lẫm hẳn ra, sức khỏe dường như mỗi ngày một rút cạn, cậu còn hay làm rơi ly pha chế. Chủ quán nhìn cậu ngày càng tiều tụy nên khuyên cậu nên đến phòng khám xem sao. Cậu cũng nghe lời chú chủ quán rồi đi khám. Nhưng rồi oan trái lại một lần nữa ập xuống cuộc đời cậu, khi cầm mảnh giấy xét nghiệm tổng thể lên tay thì chân cậu đã đứng không hề vững nữa rồi. Cậu được chuẩn đoán là ung thư não cấp tính thời kì cuối và chỉ còn vỏn vẹn hơn mười ngày sống sót còn lại, bác sĩ chuẩn đoán cho cậu thực sự sót xa cho một con người trẻ tuổi như cậu nhưng lại gặp bất hạnh quá lớn như thế này. Vũ sau khi bình tĩnh lại đã nhờ bác sĩ giữ kín chuyện này cho mình cho đến khi mình mất. Chỉ còn hơn 10 ngày vỏn vẹn còn lại trong cuộc đời, năm 18 tuổi cái tuổi thật đẹp, cái tuổi mà con người ta đứng giữa sự trưởng thành và ít ỏi non dại còn sót lại, cái tuổi mà bao hoài bão ủ ấp chỉ vừa thành hình nhưng chưa thành hiện thực nhưng lại sắp phải nói lời tạm biệt với thế gian. Anh về quán cà phê xin nghỉ dài hạn vì để phục hồi sức khỏe, chú chủ quán tốt bụng vui vẻ đồng ý nhưng vẫn chưa hay biết chuyện gì và vẫn đồng ý cho cậu nghỉ dài hạn. Với 10 ngày còn sót lại cậu đã dành hết cho những việc làm mà ngày trước cậu nghĩ chắc phải lúc sắp chết mình mới có thể làm. Cậu trở về căn nhà cũ của mình năm nào, ngôi nhà vẫn nằm im ở ngã tư đường ấy suốt bao nhiêu năm, ngôi nhà im lìm nhưng vẫn luôn sạch sẽ suốt ngần ấy năm mặc dù thiếu hơi người. Chắc hẳn các bạn sẽ rất ngạc nhiên là vì  sao lại như vậy đúng không? Đó là vì tháng nào cậu cũng chi một khoản tiền không nhỏ cho người dọn dẹp xung quanh và trong nhà. Và cứ thế suốt ba năm qua cậu cho người dọn dẹp nhưng lại chưa về lại lần nào, vì cậu biết nơi đây chứa đựng quá nhiều kí ức về một gia đình từng hạnh phúc, từng đổ vỡ và vì cậu thương mẹ nên có lẽ cậu nghĩ mình sẽ không thể đứng vững khi trở về nơi mà chứa đựng biết bao nhiêu là hình ảnh về mẹ ở bất kì ngóc ngách nào trong nhà. Cũng chính vì lí do này mà có lẽ cậu đã không về nhà mà quyết định chuyển ra ở kí túc xá từ khi vào cấp ba. Cậu cũng đến viếng mộ mẹ vì đây là thói quen mỗi tuần của cậu, cậu ngồi lâu bên nấm mồ nhỏ nhoi của mẹ trong nghĩa địa rộng mênh mông cô quạnh, cậu nhìn di ảnh mẹ rồi nước mắt khẽ rơi: "Mẹ à, con xin lỗi, con bất tài không thành toàn được ước nguyện mà mẹ đặt lên vai con trước phút lâm chung, con sắp về bên mẹ rồi mẹ ơi, nhưng mà sau tất cả con không tiếc nuối điều gì, nếu có chỉ là chuyện về Thủy Lam, tiếc vì chưa cho cô ấy một mái ấm thật sự mẹ à, nếu có kiếp sau con mong con vẫn sẽ được làm con của mẹ, ba sẽ lại về bên mẹ con mình, mình vứt bỏ hết muộn phiền kiếp này rồi an nhiên sống trọn kiếp sau và còn nữa hy vọng rằng kiếp sau con và Thủy Lam sẽ gặp nhau nhưng không phải là gặp lại vì đớn đau kiếp này con mang cho cô ấy đã là quá nhiều rồi mẹ à!". Vũ lại tìm về những nơi mà mình và Thủy Lam từng gắn bó, từ nới công viên với vòng đu quay mà cả hai ngồi cùng nhau ngắm nhìn thành phố lúc lên đèn từ trên cao, hay đến sân trường, trên cả sân thượng có một thùng xốp nhỏ đầy hoa cúc do Vũ và Lam cùng trồng. Ôi nơi đâu cũng chứa đầy hình ảnh hai người, nơi đâu cũng là những thước phim hạnh phúc của Vũ và Lam giờ đột ngột chia lìa Vũ thật tâm không chấp nhận nỗi. Hôm nay là ngày thứ mười rồi, Vũ thầm nghĩ nếu ông trời cho mình qua được hôm nay chắc sẽ cho mình và Thủy Lam được dắt tay nhau về đến chốn hồng trần sâu thẳm nhất và an nhiên cùng nhau ngắm nhìn dòng đời trôi chảy cho tới ngày cả hai thực sự già rồi mất đi. Nhưng Vũ cũng cẩn thận dùng chút sức lực còn lại của mình mà viết đôi dòng thư tay cho Lam. Viết xong lá thư với Vũ như làm việc cực lực suốt cả một năm trời không nghỉ ngơi. Điện thoại Vũ reo lên đầu dây bên kia là giọng nữ lạ trạc ngoài 30 báo là cậu đã trúng tuyển vào trường đại học xây dựng với mức điểm thủ khoa. Cậu vui mừng nhưng rồi tự cười rồi nuốt trọn những giọt nước mắt đắng chát của mình, nay là ngày vui của cậu nhưng cũng là một ngày thật buồn cho cậu. Bất chợt cửa phòng cậu có tiếng gõ cửa, cậu thều thào nói "Vào đi, không khóa". Lam liền nhảy vào ôm người cậu, cậu vẫn nằm trên giường cốc đầu cô khiến cô đau điếng nhưng vẫn cười tươi. Cậu ôm chặt cô vào lòng rất lâu rất lâu sau khi cô bảo sắp chết ngạt cậu mới dần thả lỏng hai cánh tay mình ra và đó như là toàn bộ sức lực còn lại của cuộc đời cậu.Cậu nói nhỏ:"Nếu sau này chú rể cùng em bước vào lễ đường không phải là anh thì sao?" Lam bất ngờ trước câu nói này nhưng rồi cũng trả lời theo vẻ tinh nghịch của mình:"Thì có sao đâu nè, nếu sau này chú rể của em không phải anh thì cũng chẳng sao cả, em sẽ sống thật hạnh phúc không thua kém gì khi ở cạnh anh nhưng trước tiên em phải quên sạch kí ức về anh đã hay ít ra là phải dũng cảm chôn chặt hồi ức về anh vào sâu trong nơi nấm mồ đáy lòng mình. Mà em nghĩ việc đó cả đời này em không làm được đâu!" Vũ yếu ớt nhờ cô mở tủ tài liệu của mình lấy ra chiếc hộp gỗ nhỏ bên trong là một chiếc trâm ngọc màu xanh sáng lấp lánh cậu nói:"Đây là chiếc trâm ngọc mà ngày xưa ba anh đã cài lên tóc mẹ anh trong ngày cưới, sau này đám cưới em dù là với anh hay với ai em cũng phải cài nhé!" Cô bắt đầu thấy lạ trước thái độ hôm nay của Vũ nhưng rồi cũng hứa với cậu. Sau khi nghe cô hứa xong Vũ lấy lá thư ra đưa cho Thủy Lam bảo là khi nào không còn anh nữa em hãy mở ra. Lúc này cô bắt đầu cảm thấy bực dọc vì thái độ như sắp chết hôm nay của người yêu mình, cô nắm chặt tay Vũ tay còn lại đấm vào ngực anh như đang phạt anh vì thái độ hôm nay. Cô càng đánh Vũ càng ôm cô vào lòng, anh hôn lên trán cô một cái nhẹ rồi mỉm cười, một nụ cười an nhiên, ấm áp chứ không còn lạnh lùng như ngày đầu gặp mặt. Rồi tay anh dần thả lỏng người cô ra, sau đó buông thõng xuống giường, mắt anh híp lại. Cô chợt thấy nước mắt mình giàn giụa, cô ôm chặt người Vũ, cô đã sớm biết ngày này thế nào cũng đến. Vì cách đây nửa năm trong một lần Vũ ngất xỉu chính cô là người đã nhận lấy phiếu chuẩn đoán bệnh của anh từ bác sĩ, lúc đó cô thực sự rất sốc nhưng rồi sau khi bình tĩnh lại cô đã đề nghị bác sĩ giữ kín chuyện này nếu anh có hỏi thì chỉ bảo là do học tập rồi làm việc quá nhiều dẫn đến suy kiệt sức khỏe. Rồi những ngày bên anh còn lại thưa dần. 10 ngày trước, cô giả vờ có chuyến về quê để cho anh tự do làm những gì anh muốn trước lúc ra đi. Cô đã ở phía đằng sau anh suốt 10 ngày đó và không kìm được nước mắt mỗi khi nghĩ về anh. Cô lật mở bức thư ra trong thư là sơ lượt về cuộc đời anh từ lúc hạnh phúc đến lúc đối mặt với thương đau, có cả phần kể về khoảng thời gian tươi đẹp bên cô. Cuối dòng anh có viết:" Anh biết sau này người cùng em bước vào lễ đường sẽ không phải là anh nhưng mà anh tin người em chọn sẽ phải là một người thật tốt ít nhất thì cũng tốt hơn anh, đó hẳn là một người biết lắng nghe em, tôn trọng em và hiểu em, nếu không thì với bản tính ương ngạnh của mình anh sợ em sẽ cô độc đến già. Kí ức về anh rồi sẽ phai đi theo năm tháng, em phải biết đứng dậy sau nỗi đau này và phải mở lòng cho bản thân mình được quyền hạnh phúc một lần nữa em nhé.Và hãy nhắn với người sau rằng anh rất tự hào về anh ta vì đã theo đuổi được và trở thành người che chở cuộc đời của một cô gái giỏi giang, xinh đẹp như em. Anh cũng rất ghen tị với anh ta vì có thể cùng em đi đến đoạn cuối cuộc đời đấy! Hãy luôn mạnh mẽ, sống thật hạnh phúc vì em và vì cả phần anh luôn em nhé!" Bất chợt có tiếng mưa tí tách rơi ngoài cửa sổ, cô mở cửa ra mặc cho gió lạnh và mưa phà vào người mình. Một cơn mưa bất chợt không báo trước giữa một đêm hè oi ả, cô thì thầm như là với mình và cũng như với Vũ:" Đồ ngốc này, ngay đến lúc chết cũng khiến người ta không thôi thương nhớ. Anh nhìn xem có phải ông trời cũng sót thương cho anh không?" Cô đã mỉm cười, nụ cười êm đềm như những hạt mưa và trong ngần như cảnh sách bầu trời sau khi đón chào một cơn mưa ngang đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: