Chương 2 : " Gia Minh - Sắc lang biến thái ! "
---
Sáng tinh mơ, chim hót líu lo. Mặt trời ló ra sau một ngày làm việc vất vả. Mọi thứ thật mệt mỏi. Trên chiếc giường rộng lớn, là hai thân hình trần như nhộng của hai người con trai. Cả căn phòng trở nên nhộn nhịp vào buổi sáng sớm, tiếng rên rỉ vì xấu hổ của chàng trai bé nhỏ.
- Gia .. Gia Minh, ưm. Bỏ em ra đi mà ..
Đầu óc Tiểu Vũ trở nên trống rỗng. Cậu không còn suy nghĩ được gì cả, có lẽ là do sự tiếp xúc cơ thể giữa cậu và Gia Minh.
- K .. Không phải, không phải chỗ đó Gia Minh ! Em sắp phải đi học, mau tha cho em đi .. ưm.
Bàn tay lạnh lẽo của Gia Minh luồn xuống dưới người cậu, tay còn lại luồn vào trong áo ngủ của cậu, niết chặt hai đầu nhũ hoa cương cứng. Tiểu Vũ giật bắn người, cảm giác đó thật đau đớn mà lại sung sướng. Đó là cảm giác gì vậy ? Là thỏa mãn sao ? Đôi môi Gia Minh nhếch nhẹ, dường như đã áp đảo hoàn toàn thân thể cậu. Anh ta chui đầu vào cái áo ngủ mỏng của Tiểu Vũ. Cất lời nói :
- Chà, nhìn dưới này mà xem. Chúng cương hết lên rồi kìa. Vũ Vũ, em muốn anh làm tới vậy sao ? - Gia Minh nhếch miệng cười thỏa mãn.
- Biến thái, ai muốn anh chứ. Sắc lang dê già. Mau thả em ra. - Tiểu Vũ đỏ mặt mắng nhiếc Gia Minh.
- Không phải lo, " tâm sự " với em xong anh sẽ đưa em đến trường. Chỉ mất 5 phút thôi.
Vừa dứt lời, Gia Minh xé toạc chiếc áo ngủ mỏng manh đang cản trở công việc. Anh ta cúi xuống, chạm nhẹ đôi môi của mình xuống bầu ngực mềm mại, trắng toát của Tiểu Vũ. Đầu lưỡi ấm nóng đang bao vây nhũ hoa cậu.
- Ah .. Mau .. Mau thả em ra, Gia Minh..
- Không được, anh còn chưa xong. - Gia Minh thích thú khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tiểu Vũ, tiếp tục ngấu nghiến nụ hoa đào đang nở rộ.
Gia Minh nhất quyết không tha cho cậu như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Nhưng mặc dù bên ngoài Tiểu Vũ cố tỏ ra đang chống cự, thì thực ra sâu thẳm bên trong lại muốn Gia Minh chạm vào thân thể cậu nhiều hơn bất cứ thứ gì. Bất giác, có thứ gì đó rất lạ đang xâm chiếm cửa động bên dưới. Gia Minh đưa một ngón tay vào sâu bên trong người Tiểu Vũ. Bị kích thích ở toàn thân, đôi môi bé bỏng không ngừng thoát ra những âm thanh dâm dục.
- Đ .. Đau, Gia Minh .. Em đau quá .. A, ah - Tiểu Vũ bấu chặt lên bờ vai to lớn của Gia Minh, đôi môi không ngừng rên rỉ.
- Cố chút nữa, sắp được rồi. Một chút nữa thôi. - Gia Minh bịt miệng Tiểu Vũ bằng đôi môi dịu dàng của anh, đầu lưỡi thâm nhập vào sâu bên trong.
Bên dưới đã đủ chỗ cho ba ngón tay, Gia Minh vui vẻ vì cuối cùng cũng được giải phóng vào bên trong người của Tiểu Vũ.
Gia Minh từ từ rút ngón tay, cúi xuống hôn lên môi cậu một cái.
- Tiểu Vũ, bên trong em thật đáng yêu. - Gia Minh nâng cặp đùi nhỏ bé trắng nõn của Tiểu Vũ lên, hôn nồng cháy. Rồi lại nhìn chăm chú vào bên dưới, khiến Tiểu Vũ không còn cái lỗ nào để chui xuống. Xấu hổ đến tột cùng.
Tiểu Vũ vớ lấy cái gối ở bên cạnh, che mặt đi trong vô thức. Cảm thấy từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, có mình Gia Minh là nhìn rõ nơi đó nhất của cậu. Gia Minh dùng tay lật người cậu nằm úp xuống, thân thể còn chưa kịp phản ứng đã bị thứ gì đó rất to lớn tấn công từ phía sau.
- Ah .. Không được, nó to quá. Gia Minh, em không chịu được. - Tiểu Vũ cắn môi chịu đựng sức nóng của vật lạ đang xâm chiếm cậu, vòng eo đánh sang một bên để tránh đi vật to lớn đang lấp đầy bên dưới cậu. Nhưng nào ngờ, hành động đó đã khiến cho Gia Minh nghĩ rằng cậu đang khiêu khích hắn ta. Làm hắn ta làm tình trở nên thô bạo hơn.
- Vũ Vũ, mới lần đầu mà em đã giữ chặt anh như vậy. Còn đánh mông để khiêu khích anh, em thực sự muốn bị anh thao đến hết sức lực sao ? - Gia Minh ôm cặp mông trắng hồng của Tiểu Vũ, đôi lúc còn ghì chặt tay đến nỗi trên thân thể cậu đâu đâu cũng toàn là dấu yêu do Gia Minh " đánh dấu chủ quyền ".
- Ưm .. Gia Minh, đừng mà. Em hết chịu nổi rồi, tha cho em đi. Ah .. Hah - Tiểu Vũ dùng chút sức lực cuối cùng để cầu xin Gia Minh dừng lại. Nhưng mặc kệ lời cầu xin của thiếu niên bên dưới, ở bên trên, Gia Minh tiếp tục làm việc một cách hăng say và không có ý định sẽ tha cho Tiểu Vũ.
- Bây giờ anh mới nhận thấy. Lúc nhìn em thế này, trông rất là quyến rũ đấy. Thật sự không muốn ngừng. - Gia Minh thở dốc, trên miệng nở nụ cười gian. Ra sức nói những câu khiến cho Tiểu Vũ cảm thấy xấu hổ mặt đỏ bừng bừng. Bị đạt đến cực điểm, thiếu niên bất giác bắn một chút dịch lỏng xuống tấm ga trải giường. " Lão già dâm đãng, sau lần này đừng hòng tôi nhìn mặt anh. Làm tôi đau muốn chết còn không chịu ra. Có mau dừng lại không hả ? " Tiểu Vũ vừa nghĩ vừa muốn xé Gia Minh ra làm trăm mảnh để thỏa cơn tức giận. Bên dưới Tiểu Vũ đang quấn chặt lấy Gia Minh, làm anh ta suýt nữa đã bắn vào bên trong cậu. Nhắc nhở bản thân phải kìm hãm, Gia Minh vẫn tiếp tục đẩy ra đẩy vào bên trong cậu. Làm cho căn phòng trở nên tràn ngập hương vị dâm dục. Đến đỉnh điểm, không thể chịu thêm nữa, Gia Minh mới chịu nói :
- Vũ Vũ, anh ra.
Gia Minh dùng hết lực đẩy vào sâu bên trong Tiểu Vũ, vật lạ co giật rồi bắn toàn bộ tinh hoa vào trong cơ thể cậu. Tiểu Vũ trong lúc chờ đợi Gia Minh vào bên trong mình đã không chịu nổi mà bắn ra mấy hồi. Một thứ gì đó ấm nóng đang chảy bên trong cậu, làm cậu xấu hổ đỏ mặt chỉ hận không thể đá Gia Minh sang một bên. Xong xuôi màn " tâm sự " Gia Minh bế cậu vào trong nhà tắm, vệ sinh thật sạch sẽ rồi mặc đồng phục cho cậu. Tiểu Vũ mặt ấm ức, không thể làm gì Gia Minh liền tức giận và đấm Gia Minh vài cái. Đều chỉ là đánh yêu. Gia Minh thấy Tiểu Vũ đáng yêu hết sức mà ôm trọn lấy cậu, hôn lên khóe môi đỏ hồng rồi lại xoa tóc cậu. " Đây chỉ là mua vui thôi sao ? Mặc dù đã nói yêu mình, nhưng chắc chắn anh ấy không thể quên anh hai mình nhanh thế được đâu. Nếu thực sự chỉ là để tiêu khiển, không phải mình đã bị anh ta làm cho hư hỏng rồi sao ? Thật đáng ghét ! Lão già biến thái, tôi ghét anh ! Rất rất ghét ".
- Em đang ghét anh lắm nhỉ ? - Gia Minh vừa nhìn âu yếm Tiểu Vũ vừa hỏi cậu một cách dịu dàng.
- Hả ?
Gia Minh vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của Tiểu Vũ, rồi lại nói :
- Không có gì, anh chỉ nghĩ một thiếu niên kém mình đến chục tuổi lại có thể nói ra hết suy nghĩ trong lòng mình như vậy. Cái này không biết có phải là rung động không nữa ?
" Sắc lang, đã xâm phạm cơ thể tôi. Làm tôi đau đến không nhấc mông lên nổi còn dám nói chỉ là rung động ? Đi mà ôm cái thứ gọi là rung động của anh đi ! " Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Gia Minh, xung quanh đầy sát khí.
- Mặc xác anh đấy, em không quan tâm.
Ngoài mặt nói vậy nhưng trong lòng Tiểu Vũ đang cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cậu cảm thấy cách mà Gia Minh bày tỏ tình cảm với cậu thật lạnh lùng nhưng cũng có phần nào nói lên được tình cảm của anh ta đối với cậu. Trong lòng cậu đang ngày một rối tung.
Gia Minh thấy phản ứng như vậy của Tiểu Vũ thì không nói gì thêm, chỉ cười cho qua.
- Được rồi, mau xuống dưới đợi anh. Anh sẽ đưa em đi học.
Tiểu Vũ không nói được gì, chỉ biết ôm mông mà ngoan ngoãn nghe lời lão công thôi.
" Gia Minh chết tiệt ! Hại mình đứng cũng không vững, để tôi xem lần sau anh có dám động vào người tôi nữa không " Tiểu Vũ bực bội vừa đi vừa xoa xoa mông, trong đầu không ngừng mắng mỏ Gia Minh. Mải nghĩ đến cái mông tội nghiệp của mình, Tiểu Vũ không may đã va vào một người lạ. Chưa kịp nói xin lỗi, cậu đã bắt gặp phải ánh nhìn sắc lạnh đến thấu da thấu thịt của đối phương.
- Tôi .. Tôi xin lỗi, anh không bị sao chứ ? - Tiểu Vũ cuống quýt.
- Cậu không có mắt sao ?
Dứt lời, người kia đứng dậy phủi tay vài cái rồi biến mất nhanh chóng. Tiểu Vũ chưa kịp quay lại xin lỗi anh ta lần nữa thì người kia đã biến mất. " Thật là, sáng sớm đã bị tên Gia Minh đáng ghét hành xác, bây giờ lại bị người không quen không biết mắng vào mặt. Dương Vũ ơi Dương Vũ, kiếp trước mày đã phạm phải sai lầm gì thế này ? " nghĩ vậy cậu lại tiếp tục ôm cái mông khốn khổ của mình, rảo bước đi trên tâm trạng khóc không ra khóc, cười cũng chẳng ra cười. Thật khổ tâm !
Ngồi trên chiếc xe sang trọng của Gia Minh, cậu thầm nghĩ những điều không nên nghĩ đến. Nhìn ra bên ngoài, cậu cảm thấy cảnh vật chắc chắn khác xa với lúc trước. Có lẽ vì tên nào đó mới sáng sớm đã đè cậu xuống giường, làm đủ trò khiến cậu không ngóc dậy nổi ? Hay vì tên nào đó mới sáng sớm đã nói những câu dâm loạn làm cậu muốn chui quách xuống cái lỗ nào đó đi cho xong ? Phải rồi, là tên đó. Là tên Tống Gia Minh đó, còn ai khác ngoài hắn nữa ? Nghĩ đến việc bị hành xác sáng sớm, Tiểu Vũ chỉ muốn đá văng cái tên lạnh lùng kiêu ngạo đấy ra khỏi quỹ đạo Trái Đất.
- Đủ rồi, để em xuống chỗ này.
- Còn xa nữa mới tới mà ? Sao lại dừng ở đây.
- Làm ơn, em không phải trẻ con. Em có thể tự đi vào trường được.
Gia Minh thấy Tiểu Vũ rất đáng yêu, hôn lên trán cậu hai cái.
- Này này, sáng nay chưa đủ với anh hay sao ? Muốn em đá văng anh ra xa không ?
Gia Minh không nói gì, chỉ cười tươi hơn. Hôn lên cánh môi hồng hồng như cánh hoa đào của Tiểu Vũ. Tiểu Vũ chống cự gay gắt nhưng cũng không thể đẩy Gia Minh ra xa. Anh ta to lớn như vậy, cậu thì bé nhỏ như một con mèo con. Con mèo con này làm cho ai nhìn thấy cũng phải yêu, âu yếm cho bằng được. Đến khi Tiểu Vũ cắn vào môi trên Gia Minh một cái, anh ta mới chịu buông tha cho Tiểu Vũ thở. Tiểu Vũ như sống lại, thở hổn hển, quay ngoắt sang lườm Gia Minh. Ánh mắt như muốn đấm cho anh ta vài cái.
- Đồ biến thái, anh không thể để em yên ổn một phút giây nào sao ?
Dứt lời, Tiểu Vũ bước ra ngoài. Đóng sập cửa xe. Gia Minh nhìn theo bóng Tiểu Vũ một đoạn dài rồi dần dần mờ nhạt dưới ánh mặt trời.
" - Em ấy thật đáng yêu. "
Riêng Tiểu Vũ thì vẫn cảm thấy phần nào cần được giải tỏa cơn ức chế tột cùng này.
- Vũ Vũ, đằng này.
Từ xa, có một giọng nói quen thuộc cất lên. Tiểu Vũ cảm thấy bao tức giận trở nên tán biến, chạy đến ôm chầm người kia.
- Thừa Nguyên, em nhớ anh quá. Anh không biết mấy tháng qua em đã trải qua chuyện đáng sợ gì đâu.
Tiểu Vũ vừa ôm Thừa Nguyên vừa mếu máo, cảnh tượng này thật giống với một đứa trẻ đang khóc lóc vì không được mua kẹo.
- Vũ Vũ, em sao thế ? Chúng ta vào lớp nói chuyện nhé ?
Thừa Nguyên dịu dàng xoa đầu Tiểu Vũ. Tiểu Vũ nghe vậy cũng gật gật đầu rồi đi theo Thừa Nguyên. Hai người bước vào lớp. Chưa kịp vào chỗ ngồi, Tiểu Vũ đã bị túm lấy.
- Ồ, ai thế này. Cậu ta có vẻ đáng yêu. Này Thừa Nguyên, bạn của cậu à ? Cho mình mượn chút được không ?
Là Thiếu Ân, một cậu ấm đa tài đang học tại trường Đại Học S.t. Ambridge này đây.
- Không được, người này thì không. Thiếu Ân, sao cậu không quay về chỗ và lo tiếp phần bài tập của mình đi ?
Thừa Nguyên giựt Tiểu Vũ từ tay Thừa Ân. Vẻ mặt trông có phần tức giận.
- Haha, tôi chỉ đùa với cậu chút thôi. Nhân tiện, cho hỏi vị này là ai vậy ?
- Đây là Tiểu Vũ, hậu bối của chúng ta.
Thiếu Ân quay sang nhìn Tiểu Vũ một lúc rồi đưa tay ra xoa xoa má cậu.
- Chà chà, đáng yêu ghê. Nhìn cậu ta giống một cái tiểu màn thầu nhỉ. Cậu bé, ngồi cạnh anh được không ?
Thừa Nguyên đẩy tay Thiếu Ân, nói lớn :
- Này, mau quay về chỗ ngồi của cậu đi. Đùa thế đủ rồi đấy. Vẻ mặt Tiểu Vũ trở nên bối rối trước khung cảnh này. Ngày đầu tiên của những ngày tháng Đại Học đây sao ? Rồi những ngày tiếp theo phải sống thế nào đây Dương Vũ ?
Cuối cùng, vị trí chỗ ngồi của Dương Vũ là do kéo, búa, bao quyết định. Và đương nhiên, phần thắng thuộc về Thừa Nguyên.
- Vũ Vũ, chúng ta về chỗ nào.
Thừa Nguyên nhanh chóng kéo tay Tiểu Vũ về chỗ ngồi.
" Cậu nghĩ có thể ngăn được tôi sao ? Thứ gì Thiếu Ân này muốn, nhất định phải có bằng được ".
Buổi học kết thúc với số lượng bài tập cao chất ngất, Thừa Nguyên ngỏ ý muốn Tiểu Vũ sang nhà mình để học, Tiểu Vũ đắn đo hồi lâu rồi nhất chí. Nhưng nào ngờ, ý nghĩ ngây thơ non nớt rằng sẽ được đồng ý chấp thuận với yêu cầu này lại chẳng bao giờ xảy ra.
- Vũ Vũ.
Bên kia đường, một người đàn ông với dáng vẻ quen thuộc đang đợi Tiểu Vũ thì bắt gặp bóng dáng người khác bên cạnh cậu.
- Em đã bảo không phải đến đón em mà. Sao anh cứng đầu thế ?
- Đây là người quen của em à Vũ Vũ ?
Chưa kịp nói gì, cánh tay nhỏ bé của Tiểu Vũ đã bị một bàn tay to lớn kéo vào trong xe rồi. Gia Minh khóa cửa xe. Quay sang người đối diện vứt cho một cái nhìn sắc bén đến ớn lạnh.
- Cậu là ai ? Cậu có ý gì với Vũ Vũ ?
Thừa Nguyên không nói gì, chỉ cười.
- Nếu có ý định tiếp cận em ấy thì không có cửa đâu.
Thừa Nguyên thở dài, nói tiếp :
- Tôi chỉ là đàn anh của Vũ Vũ. Chỉ muốn giúp cậu ấy thôi mà, nhưng tôi là người quen. Còn anh, anh là ai vậy ? À tôi nhớ ra rồi, khuôn mặt này hình như là Tống Gia Minh ?
Gia Minh nhìn Thừa Nguyên, nhếch khóe môi.
- Đúng, tôi là Tống Gia Minh. Con người tôi cơ bản dựa trên châm ngôn " Cái gì của mình là của mình. Những thứ khác, không quan tâm ". Nghe xong, cậu hiểu tôi muốn nói gì chứ ?
Tiểu Vũ bên trong xe bất lực nhòm ra ngoài cửa sổ, trong lòng chỉ muốn xé xác tên đáng ghét đang đứng ngoài kia nở nụ cười giả tạo. " Gia Minh háo sắc, Gia Minh giả tạo. Anh lấy đâu ra cái quyền cấm túc tôi hả ? " trong đầu Tiểu Vũ bây giờ đang nghĩ ra hàng nghìn, hàng triệu cách để tống khứ lão già Gia Minh đáng ghét ra khỏi thế giới này.
Một lúc sau, Tiểu Vũ mới thấy Gia Minh ngồi vào trong xe. Dáng vẻ thỏa mãn.
- Này, em cần sang nhà anh ấy để làm bài tập.
- Em sẽ không đi đâu hết, anh cũng có thể giúp em làm bài tập.
Gia Minh đáp lại bằng giọng điệu điềm tĩnh.
- Anh bị sao vậy hả ? Em nói là em muốn sang nhà anh ấy học.
Tiểu Vũ đã có phần tức giận, Gia Minh thấy phản ứng của Tiểu Vũ quyết liệt như vậy nhưng chỉ quay lại nhìn cậu một cái rồi mặc cho cậu cằn nhằn suốt chuyến đi, ý định vẫn không lay chuyển.
Về đến nhà, Tiểu Vũ còn chưa kịp cất tiếng, đã bị Gia Minh tháo cà vạt buộc chặt hai cổ tay bé nhỏ, đẩy cậu nằm gọn xuống ghế sofa.
- Gia Minh, thả em ra. Em không muốn đùa.
Gia Minh mặc kệ thiếu niên gào thét thế nào, có lôi cả gia phả Gia Minh ra mắng chửi cũng không một câu đáp lại. Để đến khi Tiểu Vũ đã thấm mệt, không còn chút sức lực để la mắng, Gia Minh mới bắt đầu " làm việc ". Gia Minh vuốt ve chiếc cằm nhỏ nhắn của Tiểu Vũ, miệng không ngớt lời nói cậu dễ thương. Tiểu Vũ không chịu được đành dùng chân đá Gia Minh sang một bên, ai ngờ lại bị Gia Minh trói nốt hai chân.
- Gia Minh ! Động vào em là em sẽ giết anh đấy.
Gia Minh thở dài một cái, hai tay chống xuống ghế. Mặt cận mặt. Dưới ánh sáng qua khe cửa, khuôn mặt điển trai của Gia Minh hiện ra với nét đẹp hoàn mỹ hơn tất thảy. Anh ta sở hữu một chiếc mũi cao, nếu người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ hiểu nhầm Gia Minh là một chàng trai quý tử có dòng máu lai. Đôi môi không thô như những người đàn ông khác, Gia Minh có một đôi môi rất quyến rũ, ai nhìn vào cũng muốn hôn anh ta một cái. Tiểu Vũ trong lòng rạo rực, lồng ngực như muốn vỡ ra. Gia Minh tiến lại gần tai Tiểu Vũ, thì thầm vài câu. Tiểu Vũ nghe xong sắc mặt hết tím tái lại chuyển sang màu đỏ, đỏ bừng như trái ớt được mùa. Gia Minh đang định tấn công trực diện vào đôi môi đỏ mọng của Tiểu Vũ thì chuông điện thoại reo lên, anh ta đành bất mãn mà để Tiểu Vũ loay hoay một mình với cả thân đang bị trói chặt nằm trên ghế sofa. Gia Minh tiến lại gần chiếc điện thoại.
- Xin lỗi, nhà văn Tống Gia Minh hiện giờ đang rất bận.
Vừa dứt lời, bên trong điện thoại phát ra giọng nói quen thuộc. Đó là anh trai Tiểu Vũ.
- Ồ, tớ không nhận ra là cậu đấy. Có chuyện gì thế ?
Gia Minh đáp trả giọng nói trong điện thoại bằng nụ cười ấm áp. Ai mà ngờ ở phía bên kia đang có một ai đó hận anh ta đến thấu xương thấu tủy. " Gì vậy ? Anh ta đối với anh hai dịu dàng vậy sao ? Còn mình thì sao đây, sáng cũng bị đè, trưa cũng bị đè đến tối cũng không có ngoại lệ " Tiểu Vũ ấm ức nhìn ra phía Gia Minh, khuôn mặt đáng thương đã rỉ ra chút nước mắt. Cười nói với Dương Khánh xong, Gia Minh mới quay lại cởi trói cho Tiểu Vũ.
- Em qua nhà Thừa Nguyên.
Tiểu Vũ mặt hờn dỗi quay lưng nhặt chiếc túi đựng sách vở.
- Đừng đi. Tối nay ở lại đây với anh.
Gia Minh nắm tay giữ Tiểu Vũ lại. Không khí trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết.
- Anh đi mà nói chuyện với anh hai em ấy !
Tiểu Vũ bất giác mà lỡ lời quát mắng Gia Minh. Đôi mắt to tròn không kìm nén nổi mà chảy ra hai dòng nước mắt ngắn, nước mắt dài.
- Đang ghen à ?
Gia Minh đưa bàn tay lạnh lẽo lên lau nước mắt cho Tiểu Vũ. Cậu gạt phắt bàn tay to lớn ấy ra, quay lưng lại nói :
- A .. Ai mà thèm ghen. Em chỉ bị hạt bụi rơi vào mắt thôi.
Tiểu Vũ đưa tay lên dụi dụi mắt, chưa gì đã bị người to lớn đằng sau ôm chầm lấy. Một giọng nói ấm đến lạ thường vang lên trong trí óc cậu.
- Anh yêu em, Vũ Vũ.
Tiểu Vũ tim đập thình thịch, kích thích đến tận thùy não. Cảm giác này là cảm giác gì ? Người mình thích nói yêu mình ? Cậu hạnh phúc, nhưng không nói ra.
- Bỏ ra, em không rảnh để chơi trò thế thân này đâu.
Gia Minh im lặng một lúc, bàn tay siết chặt Tiểu Vũ hơn.
- Vũ Vũ, em nói thế thân là sao ? Anh yêu em là thật lòng.
- Vậy, vậy phản ứng với Thừa Nguyên là..là ghen sao ?
Tiểu Vũ đỏ mặt quay về phía Gia Minh.
- Nếu phải thì sao ? Anh muốn Vũ Vũ là của anh, mãi mãi.
Nghe những lời sến sẩm của Gia Minh, Tiểu Vũ chỉ muốn chôn mình xuống đất, cậu lấy hai bàn tay bé nhỏ che đi khuôn mặt xấu hổ đang đỏ như mận. Gia Minh thấy phản ứng này của Tiểu Vũ thì không thể không hôn cậu một cái.
Đêm đó, đối với Tiểu Vũ lại là một đêm dài dằng dặc. Vì sao lại dài thì chắc mọi người biết cả, là do lão công đáng ghét của cậu gây ra chứ còn ai vào đây. Qua 4 tháng, đây mới chỉ là khởi đầu của mối tình không mời mà đến.
- HẾT CHƯƠNG 2 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro