Thanh Xuân
Đột nhiên gió thoảng, nhung nhớ trở về
Nhớ về hồi ức của tuổi trẻ
Khi còn mơ về thứ tình không có thực
Nhưng buồn cười nó làm tôi u mê.
Vì tuổi trẻ tôi không biết hạnh phúc là gì
Tình cha tình mẹ đều vơi đi một tí
Họ vẫn yêu tôi hết mực
Chỉ là số phận làm nó không trọn vẹn mà thôi.
Tôi nhớ về tuổi trẻ không hạnh phúc
Một con ngốc chỉ có nụ cười trên môi
Lẽo đẽo chạy theo chúng bạn quậy phá
Chỉ vì sợ bị bỏ lại một mình thôi.
Cả tuổi trẻ tôi chỉ biết cười
Nhưng trong tim sao lại đau nhói
Tôi chỉ mong một cái tình trọn vẹn
Nhưng tình yêu tình bạn đều bẻn lẻn bỏ đi
Ngay cả tình thân cũng thiếu đi một nửa
Ngay cả bản thân còn ghét,
Thì chừng nào tìm được cái tình thương?
Nhưng ôi thôi sao ai hiểu?
Trong kí ức họ, tôi chỉ là con nhỏ loi nhoi
Trên môi luôn nở nụ cười
Họ ghét tôi vì tôi ngu quá
ừ thì tôi ngu thế cũng chỉ mong họ cười
Mong họ chấp nhận cái tình mà tôi cố trao cho.
Con chó mực theo tôi cũng gần bảy,
Nhưng không phải nó làm tôi đổ máu nơi tim
Tôi không trách con người vô tâm quá,
Tôi trách tôi vì đã quá vô tư
Tôi tin họ sẽ trao tôi cái chân thành
Nhưng tin chi rồi lại thất vọng
Thất vọng nhận ra tôi chỉ là đồ chơi thôi.
Chân thành trao tôi chẳng được mấy người
Tôi vẫn biết ơn, lưu họ xuống đáy tim,
Tôi không trách sao bạc tình với tôi thế
Ngay tôi còn bạc với chính tôi mà.
Con chó mực này cũng không tự dưng mà có
Có chăng cũng vì những vết thương nơi tim
Những vết thương không đóng mài, vẫn rỉ máu
Cũng là chính tôi tự khắc lấy thương đau
Để nhớ từng đau, để không mắc sai lầm.
Tuổi trẻ của tôi chẳng ai hiểu
Tôi cũng chẳng mong họ hiểu tôi
Nhưng sao loài người cứ thích phán xét
Thấy tôi đi Mỹ, sướng quá hóa điên
Mày giàu thế than khổ chi nữa
Tao thế này còn chẳng than đây
Xin vâng tôi sẽ chẳng nói một lời
Vì khổ của bạn chẳng giống khổ của tôi
Tôi mệt mỏi vì phải giải thích, tranh luận
Cuối cùng cũng chẳng ai hiểu cho tôi,
Họ có hiểu cũng cố gắng không hiểu
Thế nên dừng lại ở đây thôi.
Năm tháng đi qua
Gió thoảng mây trôi,
Con chó mực vẫn lẽo đẽo chẳng tha tôi
Bước qua nửa thanh xuân tăm tối
Chẳng có gì đổi chỉ là tôi khép mình hơn thôi.
Tôi nơi đây vẫn sống trong bóng tối
Một con ngốc chỉ biết cười
Nhưng mục nát từ bên trong.
Bước qua nửa thanh xuân tăm tối
Cũng chỉ khao khát cái tình mà thôi,
Tình gì cũng được miễn là có
Có cái tình cho tôi hy vọng,
Hy vọng một tia nắng sưởi ấm tôi.
Qua nửa thanh xuân nơi đây vẫn tăm tối
Vẫn là con ngốc chỉ có nụ cười trên môi
Tôi mệt rồi, tôi cần một nơi để khóc
Nhưng không nơi nào chào đón tôi,
Nước mắt trôi ngược, tôi lại nở nụ cười
Cho đi hy vọng, cố làm người hạnh phúc
Nhưng trong lòng lại đang chống chọi sự cô đơn
Đến cuối cùng cũng chẳng ai khác
Ngoài con chó mực lặng lẽ đến bên tôi,
Nó nói "muốn khóc thì cứ khóc thôi,
Muốn khóc thì dựa vào tôi mà khóc,
Không có ai bên bạn thì vẫn còn tôi,"
Chợt nhận ra con chó này cũng đáng yêu phết
Nó đáng ghét nhưng có vẻ nó thương tôi.
Nửa thanh xuân vẫn đang đi tìm hạnh phúc
Con chó mực vẫn lẽo đẽo theo sau tôi
Nửa thanh xuân chỉ mong một sự chân thành
Một chút tình cho đời này thảnh thơi
Mong mỏi một nơi bình để tựa
Nhưng chẳng có ai ngoại trừ tôi
À, may mắn thay tôi còn con chó mực
Tôi ghét nó nhưng nó lại thương tôi
Chợt nhận ra nửa thanh xuân,
Chẳng có lấy một người bạn đúng nghĩa
Chỉ có nó là thành thật bên tôi,
Thôi thì tao tập làm quen với mày nhé
Để dễ cho tao và dễ cho mày hơn.
Bước qua nửa thanh xuân vẫn tăm tối
Ít nhất cũng tìm được đứa bạn thân bên tôi.
~Aniversary 7 năm với con chó mực~
1/1/2018
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro