Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Có cảm giác

 - Alo. Hứa đại ca à. Tôi là Đại Vũ.

  Bên kia truyền đến giọng nói của người còn chưa tỉnh ngủ:

 - Ai là Đại Vũ?

 - A! Anh trai à, anh định không giữ lời đấy à? Hôm qua ai là người thu nhận tôi về làm việc hả?

  Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi lại nghiêm túc nói:

  - Thật ngại quá. Cậu đang ở đâu?

 - Tôi đang ở quán cơm Khải Kí a.

 - Được. Tôi đến đón cậu.

  Bên kia tắt máy, Đại Vũ liền đắc ý cười:

 - Thế nào? Cậu tin chưa?

  An Khiếu ngưỡng mộ nhìn Đại Vuc gác một chân lên ghế.

 - Oa. Quả thật là quí nhân a. Vừa đồng ý trả lương cao, lại còn đưa rước cậu. Ây da, cái loại đãi ngộ này... Cậu cũng quá tốt số đi.

 - Còn phải nói.

  Ngưng một chút, Đại Vũ lại tiếp:

 - Nè. Cả ngày hôm qua cậu bị bệnh gì mà lại nghỉ vậy?

  An Khiếu chột dạ lắp bắp trả lời:

 - Chỉ là... chỉ là bệnh cảm thông thường. Có gì quan trọng sao?

  Đại Vũ đứng dậy đem bát đĩa vào trong rồi mới qua lại trả lời:

 - Cũng không rõ. Có người tìm cậu.

 - Tìm tôi a? - An Khiếu chỉ tay vào mình.

 - Anh ta đến kìa.

  Đại Vũ hất cằm về hướng cửa quán. Lôi Hàn cũng Vương Thanh bước vào. An Khiếu run rẩy quay đầu nhìn. Sau ngày hôm đó, cậu cảm thấy rất xấu hổ. Mặc dù chỉ là hiểu lầm nhưng cậu vẫn không can đảm gặp mặt Lôi Hàn. An Khiếu nói vội với Đại Vũ rồi bước vội vào trong;

 - Đại Vũ giữ quán giúp tôi. Tôi, tôi đi WC.

  Lôi Hàn biết An Khiếu tránh mặt mình, liền vội vã đuổi theo.

  Đại Vũ đi đến bàn của Vương Thanh, môi lại háo thắng cười châm chọc:

 - Sao a? Hôm nay lại đến. Lại có hứng thú thử vị mới?

  Vương Thanh không trả lời. Trực tiếp đem đôi đũa đang cầm trên tay trực tiếp bẻ gãy. Đại Vũ kinh hãi, nhưng nhanh chóng ổn định.

 - Dọa tôi à? Tôi đương nhiên không sợ anh. Tôi có thể đấu tay đôi với anh nữa kìa.

 - Vậy sao?

  Vương Thanh dứt khoát dùng tay nắm áo Đại Vũ kéo về phía mình. Khóe môi tà ác khẻ vươn, đưa ánh mắt lạnh bằng nhìn Đại Vũ.

  Đại Vũ toát mồ hôi lưng. Ở khoảng cánh gần như vậy, cậu thật sự rất sợ a. Bất quá, bản tính ương ngạnh đã ăn sâu vào trong máu. Cậu bên ngoài bình tĩnh giương đôi mắt nhìn thẳng vào anh.

 - Thế nào?

  Lần này, là Vương Thanh sửng người. Anh bị cuốn vào mị lực của đôi mắt kia. Đôi mắt đen láy, ba quan lưu động như muốn xoáy vào trong tâm trí anh. Bằng con ngươi nhỏ nhắn kia, một phát đã xuyên đến tâm anh. Vương Thanh có chút loạn.

  Lần đầu tiên có người dám nhìn thẳng vào anh. Những người khác vừa bị anh liếc một cái, liền thục mạng bỏ chạy. Huống chi, Đại Vũ lại có đôi mắt hữu thần như vậy. Cái lạnh trong mắt Vương Thanh giảm dần.

 - Đại Vũ.

  Hứa Khải Hoàng vừa vào cửa đã gọi cậu. Cũng do vị trí Vương Thanh cũng xa cửa, nên Hứa Khải Hoàng không chứng kiến được cảnh này.

  Đại Vũ đưa tay mạnh mẽ gỡ tay Vương Thanh, chỉnh lại cổ áo rồi rời đi.

 - Hứa đại ca.

  Đại Vũ cười tươi đi đến chỗ Hứa Khải Hoàng đang đứng.

 - Đại Vũ. Hôm trước không biết tên cậu, nên lúc sáng có hơi thất lễ, cậu đừng để tâm.

  Đại Vũ vỗ vỗ cánh tay của Hứa Khải Hoàng:

 - Đừng khách sáo như vậy. Anh hiện tại là ông chủ của tôi.

  Hứa Khải Hoàng cũng mỉm cười:

 - À. Cậu đang trong giờ làm thì phải. Nếu vậy, cậu...?

  Hiểu được ý của nam nhân trước mặt, cậu với lấy ba lô đeo lên vai, trả lời:

 - Không sao. Vì để có thời gian đến chỗ anh, tôi đổi ca với đồng nghiệp rồi. Đi thôi.

  Đại Vũ cùng Hứa Khải Hoàng bước ra ngoài.

 "Vì để có thời gian đến chỗ anh...

 vì để có thời gian đến chỗ anh..."

  Nhìn Đại Vũ có thể đối nam nhân kia cười sáng lạn, anh có chút ghen tị. Giây phút khi Đại Vũ đưa mắt rời khỏi anh, khi không nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt xinh đẹp kia nữa, anh thật sự cảm thấy mất mát.

  Vì sao lại như vậy, chính bản thân Vương Thanh cũng không rõ.

-------------------------------------------

 - An Khiếu. Cậu muốn tránh mặt tôi tới bao giờ?

  Cổ tay bị Lôi Hằn giữ chặc, An Khiếu lúng túng cố gắng thoát ra.

 - An Khiếu!!

  Thấy An Khiếu vẫn cứ tránh né mình, Lôi Hàn rời cổ tay cậu, nắm lấy vai cậu lắc nhẹ một cái, nhưng vẫn đủ cho An Khiếu biết mình đang nghiêm túc.

 - Chuyện hôm trước... Được. Là tôi sai. Tôi xin lỗi, cậu đừng như vậy nữa, có được không?

  An Khiếu sững người. Là Lôi Hàn vừa xin lỗi cậu sao? Nhận thức Lôi Hàn lâu như vậy, việc hắn hạ mình với người khác cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

 - Tôi..tôi...

 - Cậu vẫn còn trách tôi?

 - A! Không phải, không phải.

  Lôi Hàn cười:

 - Vậy tốt rồi, An Khiếu.

  An Khiếu ngước mặt nhìn Lôi Hàn. Hai ánh mắt giao nhau, hai quả đầu cũng từ từ nhích lại gần nhau hơn.

 - CUT.

  Vương Thanh khoanh tay trước ngực ánh mắt kinh bỉ nhìn hai con người trước mặt. ( ăn không được nên thấy người ta ăn sinh ra phá hoại)

  An Khiếu xấu hổ rời đi. Lôi Hàn tức giận:

 - Cut cái đầu cậu. Không biết lựa lúc à?

 - Được. Lần sau đợi hai người đang cuồng nhiệt tôi mới xen vào.

 - Cậu...

 - Đừng nhiều lời. Đi về.

  Lôi Hàn ăn đủ khổ, mặt bánh bao:

 - Còn chưa ăn.

  Vương Thanh quay đầu lại, mặt không còn chút độ ấm nào. Cờ hồ bán 3m xung quanh cũng muốn đông lạnh.

 - Được được, về về.

------------Nhà Hứa Khải Hoàng---------

  Đại Vũ bước vào, gương mặt lộ rõ vẻ hâm mộ, cậu không ngừng cảm thán khen ngợi.

  Đây là một căn nhà gỗ, vô cùng rộng rãi và thoáng mát. Xung quanh vườn cây cối bao quanh căn nhà, đem lại cảm giác yên bình đến kì lạ.

  Hứa Khải Hoàng nhìn Đại Vũ như đưa nhóc, mặt lộ vẻ cười.

  Sau khi tham quan căn nhà xong, Đại Vũ ngồi lên chiếc ghế mây, hỏi:

 - Hứa đại ca, công việc của tôi thế nào?

  Hứa Khải Hoàng đưa cho Đại Vũ ly nước, ngồi xuống nói:

 - Mỗi ngày cậu đến đây, chăm sóc ăn uống cho Pluggy.

 - Chỉ có vậy?

 - Chỉ có vậy.

 - Còn tắm rửa, vệ sinh cho nó thì sao?

 - Đã có người lo.

  Đại Vũ trợn mắt hỏi:

 - Anh trả tôi nhiều tiền như vậy, chỉ muốn tôi mỗi ngày cho chó của anh ăn sáng?

 - Còn nữa. - Hứa Khải Hoàng đặc ly nước xuống, tiếp tục. - Làm bạn với tôi.

 - Anh..

  Đại Vũ thật muốn mắng tên này một trận, cho hắn biết nên xài tiền như thế nào. Nhưng nghĩ lại mình đang cần tiền, dù sao cũng là ăn không ngồi rồi lại được nhận lương, cậu đành nuốt lại lời đinh nói.

  Hứa Khải Hoàng gọi một tiếng, một chú chó nhỏ nhanh nhẹ chạy ra. Nó thuộc giống chó phốc sóc. Cả người được cắt tỉa lông rất gọn gàng. Nó vốn béo tròn, vừa nhìn thấy Đại Vũ liền ục ịch chạy tới, làm cho Đại Vũ cười không ngớt.

  Nhìn Pluggy có vẻ yêu thích Đại Vũ, Hứa Khải Hoàng vô cùng hài lòng. Bỗng thấy mình thật thông minh, vừa tìm được bạn cho Pluggy, còn tìm được bảo bối cho mình, không tự chủ lại cười. (==')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: