Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quá tình thích ứng ( bảy ) +(tám)


Chương 17: Quá tình thích ứng ( bảy ) . . .

Ningya thấy Dilin quay lại nhìn mình, mặt hơi hồng hồng, mất tự nhiên nói: "Chúng ta ra sau cây kia nói đi." Từ nơi này đi đến chỗ cái cây chỉ có năm sáu bước, cậu chính là muốn mượn năm sáu bước này để hoãn lại sự khẩn trương trong lòng mình.

Dilin yên lặng theo sát cậu đến bên lão hòe thụ rợp bóng.

Trong rừng, gió lặng lẽ vờn quanh hai người.

Ningya thu hết dũng khí ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực lóe ra hào quang mong chờ, "Ta hi vọng ngươi có thể giúp ta một việc gấp."

Dilin nghi hoặc nói: "Việc gấp gì?"

Ningya nói: "Ta nghe nói, gia tộc Ba Saike có một chi ma pháp sư quân đoàn của riêng mình."

Tuy rằng từ khi St Paders ma pháp học viện được sáng tạo tới nay, trên Mộng đại lục đã xuất hiện thêm một tục lệ mới là các quốc giađua nhau xây dựng các trường học ma pháp, nhưng dù vậy thì số lượng ma pháp sư chân chính cũng vẫn không tăng thêm. Trên thực tế, bởi vì này bán dũng thủy đích dong sư lầm đạo, rất nhiều có thể trở thành ma pháp sư đích học đồ đều bị không công lãng phí .

Cho nên, một bá tước mà có được một chi ma pháp quân đoàn của riêng mình là một việc phi thường hiếm hoi.

Dilin hạ mắt. Cậu vốn cũng đã đoán được, việc này hẳn là sẽ có liên quan đến gia tộc mình.

Ningya thấy cậu không trả lời, tâm tình nguyên bản đã không yên lại càng thêm bất an, "Ta thật sự rất cần sự trợ giúp của ngươi."

Dilin nói: "Có thể nói cụ thể hơn cho ta được không?"

Ningya hít sâu một hơi nói: "Ta có thể nhờ ngươi mang chi ma pháp quân đoàn này cho ta mượn không?"

Dilin ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cậu.

"Không nên hỏi ta nguyên nhân." Ningya thì thào nói, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định như trước.

Dilin hơi hơi nhíu mi, "Có thể nói cho ta biết lý do không?"

Ningya cắn môi dưới, ánh mắt gian nan tràn đầy do dự, sau một lúc lâu, cậu vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu.

Dilin giận dữ nói: "Bằng vào những lời này, phụ thân ta chắc chắn không có khả năng đáp ứng cho ta điều hành ma pháp sư quân đoàn." Cậu nói câu này cũng không phải để thoái thác. Mà quả thật là, cha của cậu, vị công tước đại nhân tiếng tăm lừng lẫy của Sa Mạn Lí cho tới bây giờ cũng chưa từng là một người từ phụ mù quáng sủng ái nhi tử.

Ningya cắn răng nói: "Dùng ta để gán nợ có được không?"

Dilin lại là ngẩn ra.

Dưới cái nhìn chằm chằm của cậu, khuôn mặt Ningya càng ngày càng hồng, hơn nữa còn có dấu hiệu lan tràn không kiểm soát xuống sâu trong cổ áo, " Ta có thể đáp ứng ngươi làm một chuyện bất kì, cho dù là chuyện thân mật cũng không sao." Ningya gian nan mà nói, mái đầu xám trắng càng ngày càng thấp xuống, cơ hồ chạm đến đầu gối luôn rồi.

Dilin rốt cục mở miệng, khó khăn nói, "Ý của ngươi là. . . . . ."

Ningya nội tâm mãnh liệt đấu tranh, đột nhiên dùng sức keó mạnh thắt lưng, áo khoác nhất thời mở rộng, lộ ra da thịt trắng noãn trơn bóng. Cậu lại đưa hai tay ra sau,nhẹ nhàng kéo ống tay áo xuống, áo khoác nhất thời rơi xuống mặt đất. Cậu lại rất nhanh tiếp tục giải khai quần, tùy ý để nó rơi trên mặt đất.

Dilin nhìn cậu xích lõa đứng đó, yết hầu cứng lại, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên vòng eo nhỏ nhắn tinh tế.

Dung mạo của Ningya có lẽ cũng chỉ có thể tính là thanh tú, nhưng thân thể của cậu thì tuyệt đối có thể xưng là kiệt tác của thần thánh, nhất là vòng eo mảnh khảnh như được tạo ra từ bạch ngọc tinh tế trắng noãn, độ cong hoàn mỹ đến không thể nào hoàn mỹ hơn.

Ningya thân thể hơi run rẩy, thật cẩn thận giẫm lên quần bước lên hai bước.

Dilin vân như cũ bất động, nhưng là tầm mắt lại không tự chủ vẫn dán tại vòng eo mảnh khảnh kia.

"Ta không ngại ngươi sau này sẽ thành thân cùng người khác." Ningya liếm liếm môi. Nếu là trước đây, cậu tuyệt đối không thể tưởng được chính mình thế nhưng cũng có ngày nói ra những lời lớn mật đến thế. Nhưng giờ đây khi đã tới bước đường cùng, cậu không thể không đem rụt rè và tôn nghiêm của mình buông xuống." Ta có thể vĩnh viễn ở cạnh ngươi, cho dù cả đời không thể trở lại Lãng Tán." Bởi vì ngượng ngùng cùng hổ thẹn, Từng lời cậu nói như dính vào nhau, ôn nhu mềm mại

Dilin đột nhiên xoay người, ấn vào vị trí trái tim, hít vào một hơi thật sâu nói: "Ta có kể với ngươi về mẫu thân của ta chưa?"

Lần này đến phiên Ningya sửng sốt.

Dilin tăng nhanh gấp đôi tỷ suất truyền ngữ, "Mẫu thân của ta cùng Soso đều từng là mỹ nhân nổi tiếng của Đủ Lan, năm đó xe ngựa đến cầu thân đến trước cửa nhà nàng ngày đêm không dứt. Mẫu thân của ta có một cái biệt danh vô cùng êm tai là Little Pricess. Nàng nổi tiếng là một người có vòng eo vô cùng tinh tế. "

Trong mắt Ningya hiện lên một mạt khiếp sợ, da gà chậm rãi nổi lên.

Dilin cũng không có nhìn đến biến hóa trên người cậu, tiếp tục nói:" Khi ta bốn tuổi thì nàng bất hạnh bị bệnh qua đời, ấn tượng của ta đối với nàng không sâu, duy nhất có thể nhớ kĩ cũng chỉ có vòng eo tinh tế xinh đẹp đó. Cũng bởi vậy, ta bình thường rất hay để ý xem eo người khác. Ách, có lẽ đây là một loại tình tự hoài cựu? Cũng có thể là ham mê quái dị? Ai biết được. Ta chỉ muốn chia sẻ cùng ngươi một số bí mật nội tâm thôi, dù sao thì chúng ta cũng là bằng hữu, không phải sao?" cậu nói xong, chậm rãi quay lại nhìn Ningya.

Ningya im lặng mà nhìn cậu, đôi mắt đen như mực phủ đầy u ám, thâm trầm nặng nề đến nhìn không ra cảm xúc.

Dilin khẩn trương nắm chặt bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, "Nếu ngươi nguyện ý nói cho ta biết nguyên nhân, có lẽ ta có thể. . . . . ."

"Ta nói cho ngươi, ngươi có thể cam đoan giúp ta bảo vệ bí mật, không hề nói cho những người khác sao?" Ningya đờ đẫn hỏi.

Dilin há miệng thở dốc, cuối cùng chậm rãi lắc lắc đầu. Muốn điều khiển ma pháp sư quân đoàn, nhất định phải thuyết phục được phụ thân. Mà muốn thuyết phục phụ thân, nhất định cũng phải xuất ra lý do đủ để khiến ông tin phục. cậu không biết lý do là gì, cho nên cậu cũng không thể cam đoan cái gì.

Ningya khóe miệng hơi hơi gợi lên, giống như đang tự giễu.

Dilin cảm thấy thật khó thở, tình tự tích trong lồng ngực nặng nề lưu chuyển.

"Hư. . . . . ."

Là tiếng huýt sáo độc đáo của Soso, vĩnh viễn vang lên một cách hữu khí vô lực.

Dilin khẩn trương xoay người chắn trước Ningya.

Ningya cũng đều cuống cuồng mặc lại quần áo.

Nhưng mặc quần áo hiển nhiên so với cởi quần áo tốn thời gian hơn nhiều. Ít nhất cho tới thời điểm Hydeine đi tới, còn có thể nhìn mảng lớn da thịt tuyết trắng trước ngực chưa kịp che khuất.

"Ngô. Giống như đã quấy rầy rồi." Hydeine ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Ningya cùng Dilin.

Trải qua đả kích vừa rồi, Ningya cũng đã bình tĩnh trở lại. Cậu lặng lẽ xoay người nhặt lên đai lưng, thắt lại gọn gàng.

Dilin xấu hổ giải thích: "Vừa rồi có cái gì đó rơi vào trong quần áo của hắn."

Hydeine tựa tiếu phi tiếu nói: "Tayngươi?"

Dilin: ". . . . . ." Cậu không thể không thừa nhận, Ningya đã đúng, trong trường hợp này loại này im lặng mới là vàng.

Soso rón ra rón rén đi vào, hướng Dilin chớp chớp mắt nói: "Có tác dụng sao?"

Dilin đương nhiên biết cậu là đang hỏi về nhiệm vụ thuýt sáo cảnh báo, liền mỉm cười gật đầu.

Soso hân hoan nói: "Vậy là tốt rồi."

Hydeine quay đầu lại, nhìn Soso mỉm cười nói: "Lại nói tiếp, ta quả thật hiếu kì ngươi vì cái gì lại gọi riêng ta vào xem một màn này chứ? Ta nhớ không nhầm chúng ta cũng chưa có giao tình cùng nhau rình coi bao giờ. "

Dilin khiếp sợ kêu lên trước khi Soso kịp giải thích: "Hắn gọi ngươi tiến vào?"

Hydeine gật đầu nói: "Ân. Ta chỉ là đi qua bên ngoài cánh rừng thôi, là hắn thở dài một tiếng, gọi ta đi vào."

Dilin không nói gì mà nhìn về phía Soso.

Soso ủy khuất nói: "Không phải là theo quy củ cũ sao? Ngươi đi trốn, ta canh chừng. Có động tĩnh liền huýt sáo sao?"

Hydeine vô tình cố ý mà liếc Ningya một cái, nhướng mày nói: " Chơi trốn tìm?"

Săc mặt của Ningya vốn đã tái nhợt nay lại càng thêm khó coi. Ánh mắt như bị ghim tại vị trí cách mũi chân chừng hai mươi li, đầu cũng không quay lại mà bước ra ngoài.

Dilin mở miệng muốn gọi, nhưng tầm mắt đảo qua Hydeine đang cười đến thập phần hưng trí, chung quy vẫn là đem lời nói nuốt trở về, tùy ý để Ningya chậm rãi rời đi, chậm rãi rời khỏi tầm mắt của chính mình.

Hydeine nói: "Xem ra, trò chơi trốn tìm của ngươi không được hoan nghênh rồi."

Nếu nói trước kia bởi vì Hydeine giúp cậu giấu diếm việc ban đêm xông vào đồ thư quán mà khiến cho cậu sinh ra một tia cảm tình, vậy thì hiện tại, tia hảo cảm nho nhỏ này đã hoàn toàn biến thành ác cảm, nhưng là lại tăng lên gấp trăm lần.

Soso thấy Dilin sắc mặt đã muốn chuyển sang đen tuyền, không nói nổi một lời mà lôi kéo chính mình rời đi, không khỏi lo lắng quay đầu lại nhìn nhìn Hydeine.

Hydeine đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng bọn họ, cười đến thập phần. . . . . . Ý vị thâm trường.

Chương 18: Quá trình thích ứng ( tám ) . . .

Gió nhẹ len lỏi trong rừng, ngẫu nhiên lướt qua hai gò má Dilin, lại không thể nào xua đi phiền não nồng đậm trong mắt cậu.

Soso nắm chặt tay cậu, vừa đi vừa rụt rè đánh giá sắc mặt cậu.

Dilin thả tay ra, ấn nhẹ lên đầu cậu, chậm rãi bước lên trước, "Nhìn đường đi."

Soso nghe lời đem cổ cố định nhìn về phía trước, nhưng tròng mắt lại linh hoạt quét về phía cậu, "Ngươi cùng Ningya cãi nhau sao?"

Cãi nhau?

Dilin cười khổ. Chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn cãi nhau gấp cả trăm lần.

Cậu thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác giận dữ cùng bị sỉ nhục trong lòng Ningya giờ phút này. Nếu đổi lại là mình, đã có thể không tiếc trả giá đại giới dùng thân thể để hấp dẫn đối phương mà đổi lại kết cục như vậy...... Chỉ sợ mình sẽ giết đối phương để diệt khẩu.

Soso đột nhiên cầm lấy tay của cậu nhẹ nhàng quơ lên.

"Làm sao vậy?" Dilin khó hiểu nhìn cậu.

Soso nghiêng đầu, miệng nhỏ nỗ lực ra dấu .

Dilin theo hướng cậu chỉ nhìn lại, chỉ thấy Hydeine đang khoan thai theo sát sau họ, nhìn thấy cậu quay đầu lại thì hơi giơ khóe miệng lên.

Khi một người nhìn thế giới qua lăng kính màu vàng, thế giới trong mắt hắn đều là màu vàng. Còn khi nhìn thế giới qua lăng kính màu đỏ, thế giới sẽ lại biến thành màu đỏ. Trước mắt Dilin hiện giờ cũng có một lăng kính như thế. Bởi vậy nụ cười mang ý nghĩa chào hỏi thuần túy trong mắt Soso, thì dưới cái nhìn của Dilin lại chỉ có ý nghĩa trào phúng đến chói mắt.

Cậu dừng cước bộ, chờ Hydeine thong thả lại gần.

Dilin nói: "Hy. . . . . . Đạo sư." Ba chữ Hydeine suốt ngày gọi sau lưng đến quen mồm, thiếu chút nữa thì lại bật ra.

Hydeine nhướng nói: "Ta sao lại không biết nguyên lai mình họ Hy đâu nhỉ?"

Dilin trấn định nói: "Ta vừa rồi nói là, hi, đạo sư."

"Nga?" Khóe miệng Hydeine lại thong thả giương lên như cánh buồm.

Khi đối mặt với Hydeine, Dilin chưa bao giờ dám thả lỏng. Cậu cố gắng thu hồi tất cả những cảm xúc bất ổn của mình, "Đạo sư ngài cũng muốn đến địa doanh?"

"Rất nhanh sẽ công bố thành tích cùng danh sách đệ tử được lưu lại." đôi mắt lam nhạt của Hydeine lóe ra quang mang trêu tức, "Bất quá, đối với ngươi mà nói, có lẽ kiểm tra gì đó ở trong quần áo lại càng thêm trọng yếu chăng?"

Mặt nạ ngụy trang trên mặt Dilin thiếu chút nữa vỡ tan, "Ngài cứ đùa."

Hydeine nói: "Muốn biết kết quả cuộc thi không?"

Dilin trong lòng căng thẳng, khẩn trương nhìn chằm chằm hắn nói: "Kết quả ra sao?"

"Ân." Hydeine vừa lòng khi thấy Dilin đột nhiên trợn to ánh mắt, khoan thai nói, "Hẳn là có rồi. Mikris bảo ta đến nhà ngươi để nghe kết quả."

Dilin ngẩn người, "Nhà của ta?"

Hydeine nói: "Chính là nơi ngươi vừa nói. . . . . . địa doanh đó."

Dilin tim đập nhanh hơn. Cuộc thi học thuộc lòng này quan hệ rất lớn tới chú ngữ trên người Soso. Tuy rằng cậu ở trước mặt Soso vẫn luôn ra sức trấn an, nhưng trên thực tế, một chút tin tưởng cậu đều không có.

"Ngươi sợ?" Hydeine không chút che dấu cảm giác vui sướng khi người gặp họa.

Dilin lén lút hít vào một hơi, thản nhiên nói: "Ta đã cố hết sức rồi."

Hydeine tựa tiếu phi tiếu, "Những kẻ thất bại đều thích dùng những lời này để an ủi chính mình."

Dilin không để ý tới sự khiêu khích của hắn, lôi kéo Soso, lùi một bên, "Đạo sư thỉnh."

"Ngô. Đây là thể hiện sự tôn trọng của ngươi với đạo sư sao? Vẫn là lo lắng ta đi phía sau ngươi?'' Hydeine nheo mắt đánh giá cậu.

Dilin chung quy nhịn không được, phản kích nói: "Đạo sư chẳng lẽ không muốn được tôn trọng sao?"

"Chờ sau khi ta chính thức thu nhận ngươi thì hãy đến tôn trọng ta." Hydeine khinh phiêu phiêu nói, ngẩng đầu hướng địa doanh đi tới.

Soso chờ hắn đi được năm sáu thước, mới nhỏ giọng nói: "Hắn giống như thực thích ngươi."

Dilin thiếu chút nữa bị nước miếng chính mình làm sặc chết, "Như thế nào có thể?"

Soso còn thật sự đáp: "Vừa rồi hắn vẫn luôn nhìn ngươi, từ đầu tới đuôi đều không có liếc mắt nhìn ta lấy một cái nha."

Dilin cao giọng nói: "Đó là bởi vì ta luôn cùng hắn nói chuyện."

Soso nghiêng đầu suy nghĩ nói: "Không chỉ là bởi vì nói chuyện, thật giống như trong mắt hắn chỉ thấy một mình ngươi." Cậu vừa mới rõ ràng nghĩ muốn chen vào nói, lại một chữ cũng đều chen không lọt.

Dilin đối với sức tưởng tượng của cậu thật hết cách, vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: "Đi thôi."

Trở lại địa doanh, tất cả các đệ tử đều đã nhất tề sắp xếp đội ngũ.

Mikris đứng phía trước đội ngũ, hơn mười ma đạo sư đứng chỉnh tề sau lưng hắn, thật giống như hai đội quân đang giằng co nhau, nghiêm túc mà nhìn các đệ tử toát ra vẻ mặt hoặc khẩn trương hoặc sợ hãi hoặc chờ mong. Hydeine cùng hai bên đều duy trì một khoảng cách nhất định, như là kẻ thứ ba thờ ơ đứng đó.

Dilin cùng Soso lén lút chạy vào hàng cuối cùng đứng.

Dilin còn dùng ánh mắt tìm tòi một vòng, tìm Ningya, đáng tiếc là không hề có thu hoạch.

Mikris giống như vô tình cố ý mà liếc hai người một cái, thanh thanh cổ họng nói: "Hiện tại sẽ công bố kết quả cuộc thi học thuộc lòng."

Dilin cả đám ngưng thần tĩnh khí mà theo dõi hắn.

Mikris chậm rãi nói: "Mọi người đều biết, nguyên nhân tổ chức cuộc thi học thuộc lòng là. . . . . ."

Thần thái long lanh trong ánh mắt cả đám theo âm điệu thao thao bất tuyệt của hắn mà ảm đạm dần. Ngay tại thời điểm đại đa số đệ tử mí mắt đều đã sụp xuống thì bỗng nghe được Mikris xướng lên: "Số một, Kevin, số hai, Dilin, số ba, Michel. . . . . ."

Dilin đầu óc oanh một tiếng, ước chừng ba giây sau mới kịp phản ứng lại, bọn họ thua rồi, từ lúc bắt đầu thì đã thua rồi. Cậu theo bản năng mà nhìn sang Soso. Sắc mặt tuy rằng hơi tái nhợt, nhưng lại thực trấn định.

Mikris vẫn đang tiếp tục tuyên bố "Số mười hai, Kim, số mười ba, Jack, số mười bốn, Soso. . . . . ."

Bàn tay đang siết chặt ngón tay Dilin của Soso ngay khi nghe thấy tên mình thì liền nhẹ nhàng mà rụt lại.

Dilin phản thủ cầm lấy tay cậu, muốn đem lực lượng truyền sang cho Soso. Tuy rằng chính cậu cũng thật không biết phải làm sao bây giờ.

"Số năm mươi, Thunder, " Mikris xướng xong, còn cố ý liếc nhìn Dilin một cái, trong mắt ẩn ẩn cất giấu cổ vũ cùng khen ngợi. Trừ bỏ Ciro căn bản không có dự thi ra, thì lần này sáu gã quý tộc miễn thí sinh tất cả đều đạt được giải cần cù.

"Đệ tử đạt được giải cần cù sẽ được quyền ưu tiên chọn ký túc xá."

Mikris tuyên bố giải thưởng cũng không tạọ thành bất cứ gợn sóng nào. Trên thực tế, đại đa số mọi người đều biết đặc tính của cuộc thi học thuộc lòng, cũng không hề ôm chờ mong nào đối với giải thưởng của cuộc thi này.

"Như vậy kế tiếp, ta sẽ tuyên bố danh sách học viên đủ tư cách thông qua khảo nghiệm." Mikris chậm rãi nói.

Những lời này mới chính thức khiến cho tâm tình của chúng đệ tử trở lên sôi trào.

"Dilin, Soso, Ningya. . . . . ." Bảy vị quý tộc miễn thí sinh nghiễm nhiên trở thành bảy vị đệ tử thông qua danh sách đầu tiên. Nhưng Dilin trong lòng cũng không hề cảm thấy hưng phấn. bọn họ có thể ở lại thánh viện vốn đã là một việc không thể nghi ngờ. Bằng vào hiệp nghị mà thánh viện kí kết với các quốc gia, cho dù bọn họ vốn không có thiên phú học tập ma pháp thì cũng vẫn sẽ được giữ lại. Nhưng là cậu lại không rõ lưu lại như vậy liệu có lợi cho Soso không. Cá cược cùng Hydeine thì đã thua rồi, chú ngữ trên người Soso vẫn như trước là một cái nan đề.Đúng như Hydeine từng nói, đệ tử mà không thể học tập ma pháp thì còn có thể làm gì?

Tốc độ sướng tên của Mikris cũng không chậm, nhưng những đệ tử còn chưa được nghe thấy tên mình thì quả thật chỉ hận không thể banh miệng hắn ra rộng thêm chút nữa.

"Antonio, tổng cộng là sáu mươi sáu người." Mikris ngẩng đầu lên từ trong danh sách.

Địa doanh một mảnh tĩnh lặng.

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn hắn.

Ngay cả tiếng kim rơi cũng đều trở lên chói tai.

. . . . . .

Một trăm tám mươi mốt vị đệ tử tuyển vào St Pades học viện lần này cư nhiên chỉ lấy có sáu mươi sáu người?

Mikris đem danh sách thả lại vào túi không gian, ánh mắt tùy ý nhìn về một góc địa doanh, tận lực không va chạm với ánh mắt thương tâm thất vọng của những đệ tử bị đào thải, "Các ngươi có thời gian ba ngày để chuẩn bị rời đi, nếu như cần người nhà tới đón, có thể liên hệ cùng ta. Ta sẽ hỗ trợ an bài."

Rời đi hai chữ rốt cục đạp nát mặt nạ ngụy trang của những người bị đào thải kiên cường.

Tiếng khóc rất nhỏ rất nhanh vang lên, như vẽ vòng tròn trong chén nước, chậm rãi lan tràn rồi bao phủ lấy mọi người.

Hốc mắt Soso cũng bắt đầu đỏ lên.

Dilin thấy cậu so vai nhỏ giọng khóc nức nở , nhịn không được ôm lấy cậu an ủi: "Không sao đâu. Chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp khác. Trong học viện có nhiều đạo sư như vậy, nhất định sẽ có người nguyện ý giúp chúng ta mà."

Soso nức nở nói: "Ta khóc không phải vì thế."

"Vậy ngươi khóc vì cái gì?"

"Không biết." Soso cố gắng hấp hấp nước mũi, "Tất cả mọi người đều khóc mà."

Dilin: ". . . . . ."

Hydeine đi đến bên người Mikris, thản nhiên nói: "Ta chỉ thu một cái."

Nguyên bản đang bởi tiếng khóc mà nhức đầu, Mikris lập tức đề cao âm lượng nói: "Ngươi nói cái gì?"

Hydeine không hề ngại ngùng mà nhìn cô, "Ta nói rồi, ta không phải là ngay cả rác rưởi cũng thu dụng, đệ tử của ta phải do chính ta tuyển."

Mikris tận lực làm biểu tình của mình nhìn qua không quá dữ tợn, "Nhưng lúc trước ngươi đã đáp ứng tiếp nhận rồi!"

"Ta chỉ là cho bọn họ cơ hội khảo nghiệm." Hydeine liếc cô, "Ngươi không phải cũng chỉ tuyển sáu mươi sáu cái sao?"

. . . . . .

Nói thì đúng là như vậy. Nhưng đệ tử của hắn cả sáu gã đều là quý tộc nha, tình huống bất đồng.

Mikris liếm liếm môi nói: "Chuyện này là học viện trưởng phân phó." Thời khắc mấu chốt, chỉ có thể nâng viện trưởng ra làm khiên đỡ tạm. Nội tâm của hắn cũng hơi hơi cảm thấy khổ sở hổ thẹn.

"Ta không có chính tai nghe hắn nói quá." Hydeine nhướng mày, "Hoặc là, ngươi có thể gọi hắn đến tự mình nói với ta."

Mikris trầm ngâm, "Chúng ta vẫn là suy nghĩ phương án giải quyết khác đi."

Tuy rằng còn chưa có thử qua, nhưng trực giác mẫn tuệ của hắn lại sâu sắc cảnh báo rằng, Orosey viện trưởng tuyệt đối sẽ không đồng ý cùng Hydeine trực tiếp nói chuyện—— về cơ bản nếu hắn mà là viện trưởng, thì nhất định cũng sẽ lựa chọn như thế. Cùng Hydeine giao tiếp, tuyệt đối là một việc nếu có thể tránh thì bất cứ ai cũng sẽ cố hết sức để mà tránh.

Có lẽ thế nhân vĩnh viễn sẽ không biết, viện trưởng đời tiếp theo của St Paders ma pháp học viện chính là vào giờ phúp này nhen nhóm quyết tâm đi lên ngai vàng viện trưởng.

Có đôi khi, nhân sinh chính là tại một cái nháy mắt vô thường như vậy mà vĩnh viễn thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammie