Chương 346: Khẩn cầu của Moore
Moore nắm chặt hai tay, trong lòng nổi giông bão, suy nghĩ muốn mạnh lên chưa bao giờ mãnh liệt như thế này.
Thật muốn giết hết bọn họ!
Chỉ cần bọn họ chết hết, hắn có thể ở bên cạnh Bạch Tinh Tinh cả đời, hắn sẽ mang theo nàng mãi mãi rời xa thế nhân, trải nghiệm cuộc sống gắn bó bên nhau mà sống.
Nhưng tất cả điều đó đều dựa trên cơ sở hắn đủ mạnh mẽ.
A? Sao không nói lời nào? Bị nàng đả kích rồi à?
Bạch Tinh Tinh nhìn vào trong nước, lại thấy ảnh ngược của Moore phía sau mình, không biết có phải dựa vào gần quá hay không, tim nàng đập lỡ một nhịp.
Nguy hiểm!
Chân Bạch Tinh Tinh theo quán tính đi về phía trước một bước, chớp mắt cơ thể đã bị cánh tay rắn chắc kéo lại, dựa vào một bờ ngực rộng lớn cứng rắn như đá.
"Moore! Anh làm gì vậy!" Bạch Tinh Tinh giật mình hét lớn.
Moore cong eo lên, đặt cằm mình lên đỉnh đầu nàng, giọng nói trầm thấp lộ ra sự đau xót.
"Đừng bỏ rơi ta!" Cọ cọ đỉnh đầu Bạch Tinh Tinh, Moore nhắm mắt lại, "Ta yêu nàng! Ta không thể không có nàng..."
Cơ thể Bạch Tinh Tinh căng cứng lai, bị ôm đến có chút đau, trong lòng cũng có chút nhói nhói.
Hung hăng nhắm mắt lại, không được không được không được, tuyệt đối không được!
Nàng và Vinson còn chưa rõ ràng, lại thêm một Moore....
Bạch Tinh Tinh vừa sợ vừa gấp, trong lòng thầm thề, không bao giờ tiếp xúc giống đực độc thân khác nữa, nàng thật sự không làm gì được!
"Không được, em nói rồi, em chỉ cần Kha Đế Tư và Parker!" Bạch Tinh Tinh khẽ cắn môi nói.
Moore ôm Bạch Tinh Tinh càng chặt, hôn hôn lên đỉnh đầu nàng, nói: "Để ta ở bên cạnh nàng là được được không? Ta chỉ muốn giao phối với nàng một lần, trở thành bạn lữ của nàng, có thể luôn bảo vệ nàng."
"Ta không cần con, không cần nàng yêu ta, cái gì ta cũng không cần, chỉ là thêm một giống đực bảo vệ nàng thôi, được không?" Moore nói xong lời cuối cùng, ngữ khí đã mang theo khẩn cầu.
Bạch Tinh Tinh giật mình, cúi đầu không nói tiếng nào.
Chết rồi chết rồi! Đã nói không làm gì được, quả nhiên không phải là nàng đang tự coi nhẹ mình.
Moore mất mát buông Bạch Tinh Tinh ra, Bạch Tinh Tinh vừa được thả lập tức chạy về phía trước.
"Cẩn thận!"
"Bùm bùm!" vang lên tiếng nước, Bạch Tinh Tinh đã chìm xuống dưới nước.
Moore vội nhảy xuống nước, vừa chìm xuống lại giống bọt biển nổi lên trên.
Đáng chết, hóa thành hình người hắn cũng không thể lặn xuống nước. Hệ hô hấp mạnh mẽ và lông chim tạo thành lực cản hắn xuống nước.
Moore thở hết không khí trong lồng ngực hắn ra, đang chuẩn bị lặn xuống lần nữa, mặt nước phía trước đã nổi lên bong bóng, đầu Bạch Tinh Tinh nổi lên.
"Phốc!" Bạch Tinh Tinh ngửa đầu phun ra một ngụm nước, há miệng thở dốc: "Làm em sợ muốn chết, nước sao lại sâu như thế a?"
Moore thở phào nhẹ nhõm, vung cánh tay cường tráng bơi về phía Bạch Tinh Tinh, "Lúc nãy ta ôm nàng là lo nàng sẽ rơi vào trong nước, không nghĩ tới nàng vẫn sẽ rơi xuống."
Bạch Tinh Tinh phất phất tay nói: "Không sao, em biết bơi."
Trước kia kỹ năng bơi lội của nàng đã không tồi, sau khi quen Kha Đế Tư càng tiến bộ vượt bậc.
Bạch Tinh Tinh nói, giọng nói đột nhiên ngắt ngang, đôi mắt linh động trợn tròn.
"Làm sao vậy?" Moore khẩn trương bơi nhanh qua.
Bạch Tinh Tinh lo lắng đưa tay lên "Suỵt" một cái, âm thanh nhẹ như trong cổ họng nhét bông, "Có có có... có rắn..."
"Ân?" Moore nhìn nhìn xung quanh, lại nhìn về phía Bạch Tinh inh, ánh mắt dừng ở cơ thể trong nước của nàng.
"Ở trên người của nàng?"
************************
8.2.2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro