Chương 315: Trời mưa
Nếu tạo ra hiện tượng cộng hưởng, vậy thì chẳng sợ trên trời là một khối băng, kết hợp với địa hình đặc thù, cũng có thể chấn động đến vỡ đi.
Không có gió to, bọn họ chờ một hồi lâu, tầng mây mới từ từ đi tới như rùa bò.
Tất cả đều chuẩn bị tốt, bầu trời bắt đầu chuyển tối, Bạch Tinh Tinh cảm nhận được hô hấp của thú nhân ở đây đều dừng lại rồi, an tĩnh đến phảng phất như nghe thấy tiếng tầng mây di chuyển.
Bạch Tinh Tinh đang ngồi trên một ngọn núi nhỏ cũng không cầm lòng được mà đứng lên, Parker và Kha Đế Tư phân biệt đứng hai bên người nàng.
Vinson nhìn sang phía nàng, Bạch Tinh Tinh cho hắn một ánh mắt khẳng định.
"Nghe mệnh lệnh của ta." Vinson giơ tay lên.
Tầng mây mới chỉ tiến vào trên không của địa hình một chút, nhưng thú nhân đã không nhẫn nại được. Sôi nổi mà cào vuốt, nuốt nước miếng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hổ vương thân thể cường tráng đến hoàn mỹ.
Lúc này, Vinson chính là hi vọng duy nhất trong mắt thú nhân, không thú nhân nào biết người vì hắn bày mưu tính kế lại là một giống cái yếu ớt mảnh mai.
Hít sâu một hơi, Vinson hạ tay xuống.
"Rống!"
Một trận tiếng rống bỗng nhiên nổ tung, mỗi tiếng rống của một thú nhân đều có thể chấn động màng tai của người, tiếng vạn thú đồng thời gào thét phảng phất như chấn động đến cả đất. Không tự mình trải qua, khó có thể tưởng tượng được tiếng động này to đến cỡ nào.
Chỉ là khí thế, cũng đủ để dọa bất cứ một con cự thú nào rút lui. Thực vật khắp núi đồi dưới tác động của sóng âm đều run rẩy, sóng âm lần lượt quét qua khắp núi đồi, cuối cùng thẳng phóng lên không trung.
Bạch Tinh Tinh "A" một tiếng lui lại phía sau, dùng tay bịt kín lỗ tay, cả người lập tức được Kha Đế Tư đỡ lấy, Parker cũng quan tâm nhìn về phía nàng.
Rống liên tục mấy giây, quyết đoán dừng lại. Thú nhân nhanh chóng bình phục hô hấp, Vinson lại lần nữa phất tay, tiếng gầm lại lần nữa vang lên.
Parker lấy cơ thể chắn cho Bạch Tinh Tinh, nói: "Sợ sao? Ta mang nàng ra ngoài."
Bạch Tinh Tinh lắc lắc đầu, nàng chỉ là bị tiếng gầm làm cho hoảng sợ, sau khi che lại lỗ tay thì đã bị trận thế của thú nhân chấn động.
Nếu không phải đã sống với bọn họ một năm, nàng thế nào cũng cho rằng đây là một đội quân nhân được huấn luyện có tổ chức. Vinson thật sự rất có phong phạm lãnh đạo, động tác biểu tình đều rất giống như một huấn luyện viên, quả thực là một nhà lãnh đạo trời sinh.
Chỉ là, nghe tiếng rống không phân người thú kia, lại thấy đàn thú, Bạch Tinh Tinh vẫn không nhịn được run run.
Hình ảnh này nếu đổi thành một đám dã thú, chấn động còn có thể mang theo chút buồn cười a.
Bạch Tinh Tinh ngửa đầu nhìn trời, theo từng tiếng rống, tâm nàng càng lo lắng.
Sẽ thành công sao?
Sẽ thành công đi, không có lý do gì không thể thành công a.
Nhưng đó đều là lý luận của nàng, còn chưa bao giờ thực hành, lỡ như thất bại thì phải làm sao?
Thời gian theo cảm quan của nàng dần bị thả chậm, mỗi một tiếng rống của đàn thú đều thong thả mà trầm thấp, phảng phất như đập từng tiếng vào ngực nàng.
Nhưng trên thực tế, các thú nhân chỉ mới rống bốn năm tiếng.
Đột nhiên, "Rầm" một tiếng, giống như tiếng giật của túi da bị phóng đại, làm cho tất cả thú nhân giật mình nhìn qua. Bao gồm cả Bạch Tinh Tinh, Kha Đế Tư và Parker.
Một mảnh đất bên kia bị nước thấm ướt thành màu nâu thẫm, lại "Rầm" thêm một tiếng vang lên, dừng một chút, lại có một tiếng "Rầm".
Các thú nhân gầm mấy tiếng, thanh âm vang lên bấy nhiêu lần, sau đó hoàn toàn dừng lại.
Bạch Tinh Tinh rốt cuộc cũng tìm về giọng nói của mình, khiếp sợ mà bưng kín miệng, "Trời mưa...."
********************************
8.4.2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro