Chương 261: Chỉ một mình Rosa sao?
Bạch Tinh Tinh khựng lại, "Chỉ một mình Rosa sao? Vậy độc này từ đâu ra?"
Tu nhìn Bạch Tinh Tinh cười cười, ánh mắt sắp tan rã nhìn về phía Kha Đế Tư, lại chuyển sang người Parker, còn liếc mắt nhìn Moore một cái, "Bảo vệ thật tốt nàng.... đừng rời khỏi nàng..."
"Đừng nói nữa, anh sẽ không sao!" Bạch Tinh Tinh chấp nhất nói, tiếp tục xoa bóp cho hắn.
Viên vương mang theo người khoan thai tới muộn, nhìn mặt đất đầy phần chân tay bị xé rách của hổ thú, đi về phía đám người Bạch Tinh Tinh: "Đã xảy ra việc gì?"
Bạch Tinh Tinh giống như không nghe thấy viên vương nói, nửa quỳ trên mặt đất mà xoa xoa cho Tu, nước mắt không ngừng rơi trên lồng ngực của hắn.
Tình huống của Tu không có chút nào tốt hơn, há to miệng, lại không thể nào cung cấp đủ oxy cho cơ thể, mở to đôi mắt lại giống như không thấy được gì. Chỉ có bàn tay gắt gao túm chặt Bạch Tinh Tinh thể hiện ý chí kiên định của hắn.
Parker nhìn bộ dáng của Bạch Tinh Tinh, lại không đành lòng, cũng ngồi xổm xuống, "Để ta."
"Vậy anh nhẹ chút." Bạch Tinh Tinh nức nở nói.
Có thú nhân đi qua nói lại cho viên vương việc vừa rồi, viên vương tức giận hừ một tiếng, nói: "Những hổ thú đó chết rất đáng, dám giết hại giống cái!"
Viên vương đi đến bên người Bạch Tinh Tinh, nhìn tình huống của Tu, khổ sở nói: "Ngươi đừng đau lòng, hắn vì ngươi chết là vinh hạnh của hắn, lúc này hắn nhất định rất hạnh phúc."
Bạch Tinh Tinh hai mắt đẫm lệ nhìn về phía viên vương, không muốn nói thêm bất cứ lời nào, chỉ nói: "Ngươi mau cứu anh ấy!"
Viên vương thở dài thật sâu một tiếng, "Không còn kịp nữa."
Lang vương nhìn nhãi con của mình trên mặt đất, bi thương trên mặt không giống như ngụy trang, lại cũng không nói gì.
Người sáng suốt đều hiểu được, lang thú này không cứu được nữa.
Bạch Tinh Tinh thấy viên vương không muốn hỗ trợ, liền không nhìn hắn nữa, tiếp tục xoa ấn cơ thể của Tu, ôn nhu hỏi: "Anh thế nào rồi? Nghe được em nói sao?"
Tu hơi mỉm cười, há miệng thở dốc như muốn nói chuyện, đột nhiên nghẹn lại một cái, miệng há to như cá nhảy lên bờ, gian nan mà dồn dập thở dốc.
Bạch Tinh Tinh hoảng sợ: "Anh sao vậy?"
Trong cổ họng của Tu phát ra tiếng nghẹn, thở không được một hơi, thân thể cứng lại, biến về hình thú.
Bạch Tinh Tinh ngơ ngẩn mà nhìn Tu trong chốc lát, run rẩy sờ lên lồng ngực của hắn, sau đó cơ thể thoát lực mềm xuống, che miệng khóc lên.
"Tu thích ngươi, thi thể của hắn giao cho các ngươi xử lý vậy." Lang vương giọng trầm thấp nói.
Bạch Tinh Tinh nhìn về phía lang vương giống Tu tới năm phần, đôi mắt ngập nước nhắm lại, "Được."
Thấy Tu đã chết, sự kiên nhẫn của Kha Đế Tư cũng cạn, một tay kéo Bạch Tinh Tinh, nói với Parker: "Ngươi đi xử lý."
"Em cũng đi!" Bạch Tinh Tinh khóc lóc nói, cánh tay đang ôm lấy Kha Đế Tư nắm thật chặt, lộ ra ý tứ không cho phản kháng.
"Anh ấy là chết thay em... ô ô ô...." Bạch Tinh Tinh nói xong còn khóc lợi hại hơn.
Sức lực trên tay của Kha Đế Tư càng nặng hơn, giống như muốn ôm Bạch Tinh Tinh nhập vào trong thân thể mình, làm cho nàng không còn nhận bất cứ thương tổn nào. Bạch Tinh Tinh cũng không nháo nữa, thút tha thút thít mà khóc.
Một lúc lâu sau, Kha Đế Tư rốt cuộc cũng buông nàng ra, môi mỏng mím chặt, đáy mắt đầy sát khí: "Có một số người, cần phải xử lý."
Bạch Tinh Tinh cũng không quản Kha Đế Tư muốn làm cái gì, ngơ ngác mà để Parker ôm, Moore mang theo con sói đen, đoàn người đi ra khỏi vạn thú thành.
Bọn họ chôn Tu ở trên một sườn núi phong cảnh hữu tình, không chậm trễ bao nhiêu thời gian, nhưng khi quay về, hổ vương bảo đã hoàn toàn rối loạn.
******************************************
17.10.2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro