Chương 238: Kha Đế Tư ăn người
Nếu hắn rời đi, sẽ không bảo đảm an toàn của ấu xà.
Nhưng Vinson cũng không hỏi nữa, phủi phủi tay, lại tiếp tục đi gõ cọc gỗ.
Sau khi làm xong hàng rào, Parker treo ít dây mây rậm rạp lên, đoản cánh điểu bay không cao, hắn tháo dây trói của chúng nó ra, bỏ chúng nó vào trong hàng rào cho chúng tự do hoạt động.
Mấy ngày kế tiếp, Bạch Tinh Tinh đếm đếm, tuy biết mùa lạnh dài không chính xác ba tháng, nhưng trước mắt thấy ba tháng sắp qua, nàng vẫn nhịn không được mà kích động một chút.
Rốt cuộc cũng có thể gặp được mấy con rắn nhỏ!
Vào một đêm nọ, tiếng kêu thê thảm của đoản cánh điểu cắt qua bầy trời đêm, cả Bạch Tinh Tinh cũng có thể nghe được tiếng đập cánh.
Lại tới nữa! Không chán sao?
Bạch Tinh Tinh lập tức đứng dậy, lần này động tĩnh quá lớn, Parker cũng không cứng rắn bắt nàng ngủ lại, giúp nàng mặc kín quần áo liền cùng nhau ra ngoài.
Vinson đã sớm đi ra, đang bắt ấu tể ở cạnh hàng rào.
Ba cái mặt trăng chiếu sáng, cạnh hàng rào là một mảnh hỗn độn, đoản cánh điểu chạy tứ tung, trên mặt đất nằm mấy con đã chết.
Lúc này chúng nó không phải là lặng lẽ trốn ăn vụng, mà là quang minh chính đại mà gây rối. Sói con có bốn đứa, Vinson ngậm một đứa trong miệng, dưới chân dẫm một con, còn có hai con đang điên cuồng mà chụp đoản cánh điểu.
Bạch Tinh Tinh vừa thấy liền tức đến khóc, vừa khóc vừa mơ hồ mà mắng một câu: "Mẹ nó!"
Parker đỡ hai vai nàng, đang chuẩn bị nhào tới bắt sói con, đột nhiên có một bóng đen xẹt qua.
"Phanh!"
Hàng rào trong nháy mắt bị đè một mảng lớn, thanh âm còn chưa phát ra, một con sói con đã không thấy bóng dáng nữa. Bóng đen đã dừng lại, hiện rõ màu da đen đỏ đan xen.
Bạch Tinh Tinh há hốc miệng, "Kha Đế Tư...."
Một đôi mắt màu đỏ nhìn về phía Bạch Tinh Tinh, trong miệng tựa như vẫn còn một cái chân sói đang cựa quậy, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu. Bóng dáng của hắn "đứng" dậy, một cái đầu rắn liền hiện rõ lên.
"Ngao ô ô!"
Ba con sói con còn lại bắt đầu hoảng sợ mà kêu to, Vinson như đang ngây người, để cho con sói con trong miệng chạy thoát.
Thân ảnh của Kha Đế Tư lại lần nữa phóng đi, tiếng kêu của sói con lại mất đi một đứa.
Bạch Tinh Tinh ngây cười ra, biểu tình cũng cứng đờ, rắn, rắn, rắn.... tham ăn sao?
Tiếng kêu chói tai của sói con dừng lại, Kha Đế Tư còn đang bò trên mặt đất, ăn từng con đoản cánh điểu đã chết.
Bạch Tinh Tinh rốt cuộc cũng hoàn hồn, run rẩy nói: "Có thể nhổ ra sao?"
Xà thú hóa thành nửa hình thú, giọng nói bình tĩnh như thường: "Loài rắn sẽ không nhả đồ ăn ngược lại."
Bạch Tinh Tinh nhìn cái bụng xẹp lép của hắn, biểu tình có chút nứt vỡ: Mẹ nó, đồ ăn cũng bị ép nát vụn đi!
Kha Đế Tư lại nhẹ vung đuôi rắn, nhìn như thong thả, lại trong phút chốc mà tới trước mặt nàng, ngón tay lạnh lẽo chạm đến mặt Bạch Tinh Tinh, biểu tình cũng có chút ấm áp hơn.
"Béo." Trên mặt Kha Đế Tư lộ ra chút cười nhạt, giọng nói của hắn có chút khàn khàn, nhưng ngữ khí vẫn như quá khứ, dường như chưa có cuộc chia ly nào, đôi mắt lưu ly mang theo sắc đỏ tràn đầy nhu tình.
"Đó không phải là sói hoang, đó là tiểu thú nhân a!" Bạch Tinh Tinh hoảng muốn hỏng rồi.
Kha Đế Tư bình tĩnh nói: "Ta biết."
Bạch Tinh Tinh: "..."
Parker và Vinson liếc nhau, cũng chưa lên tiếng.
"Lần trước ta nhớ kỹ tiếng bước chân của chúng nó, ấu tể của giống cái hổ tộc." Kha Đế Tư cười lạnh, trong nụ cười còn mang theo sát ý dọa người: "Giống cái của ta làm sao để nàng ta khi dễ."
Tuy là rất cảm động, nhưng Bạch Tinh Tinh cũng không thể bình tĩnh nổi, trong lòng phát hoảng: Mẹ nó, Kha Đế Tư ăn người!
********************************
5.9.2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro