Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

42. Đỗ Thành là chó ngao Tây Tạng?

Góc nhìn của Đỗ Thành.

Cục xuống kiểm tra, nơi đến chính là đơn vị của Thẩm Dực.

Tôi không nói trước cho cậu ấy, tôi muốn nhìn dáng vẻ làm việc của cậu ấy.

Thấy phòng cậu ấy đóng cửa, tôi vừa định bước vào thì nghe thấy một giọng nói: "Đợi chút, em đổi tư thế khác."

Đối tượng của tôi nói: "Cũng được, như vậy mọi người đều tiện."

Làm cái gì thế. Tại sao nghe có vẻ kỳ kỳ.

Đối tượng của tôi lại nói: "Cậu thả lỏng một chút, đừng căng thẳng. Rất nhanh sẽ được."

Giọng nói kia đáp lại: "Lâu như vậy em rất mệt. Ngày nào anh cũng bảo em làm cái này, eo đau chân mỏi lắm đó."

Tôi cảm thấy trên đỉnh đầu có chút không ổn lắm, sao tôi lại nghe thấy tiếng kêu của trâu bò nhỉ.

Sau đó tôi nghe thấy đối tượng của tôi kêu lên một tiếng, kêu đau.

Tên nhóc này làm cái quái gì thế.

Tôi đạp cửa xông vào, nhìn thấy tên nhóc đó ngơ ngơ ngác ngác và một thanh niên xa lạ đang ở cùng nhau, người kia còn đang kéo tay cậu ấy.

Tôi nói hai người làm cái gì thế, ban ngày ban mặt thế này.

Sau đó tôi bước đến tách tay hai người ra, nhìn chằm chằm đối tượng của tôi.

Tôi rất tức giận. Tôi hỏi vừa rồi hai người đang làm gì, cái gì mà tư thế với mệt mỏi.

Đối tượng của tôi kéo tôi qua một bên, nói rằng đó là đồ đệ Viên Lãng của em, tháng trước mới nhậm chức. Hôm nay em gọi cậu ấy đến làm người mẫu, em dạy cậu ấy phác thảo, vừa rồi tụi em đang nghiên cứu góc độ phác thảo thích hợp nhất.

Tôi liếc bảng vẽ một cái, bên trên quả thực là góc nghiêng của thanh niên kia.

Thực ra tôi hơi mềm lòng rồi, nhưng tôi vẫn giả bộ rất tức giận, nói rằng vậy cậu ta kéo tay em làm gì, anh có mỗi cuối tuần là có thể gặp em, bình thường muốn kéo cũng không kéo được, vậy mà cậu ta lại kéo tay em.

Đối tượng của tôi tiến đến cọ cổ tôi, nói rằng nhưng ca ca không chỉ được sờ mỗi tay em mà.

Tôi ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, không thiệt.

Sau đó đối tượng của tôi giơ tay lên, nói ca ca, đau.

Tôi thấy tay cậu ấy bị rách da, một vết thương nhỏ, máu rỉ ra từ bên trong.

Tôi quay đầu thấy tiểu tử kia đang cầm băng cá nhân, ngây ngốc đứng đó.

Tôi nói rằng cậu làm gì thế, đừng ngẩn ra nữa, không thấy sư phụ của cậu bị rách da à.

Viên Lãng vội vàng chạy đến xin lỗi đối tượng của tôi, nói rằng lần sau nhất định sẽ cất dao rọc giấy cẩn thận.

Sau này đối tượng của tôi nói với tôi, hôm đó Viên Lãng đã dính cậu ấy cả ngày để hỏi về quan hệ giữa tôi và cậu ấy.

Tôi nói vậy tiểu tử đó đã nói gì?

Đối tượng của tôi nói, Viên Lãng nhận xét tôi giống một con chó ngao Tây Tạng, vừa hung dữ vừa to lớn vừa bảo vệ chủ.

Ừm. Cũng không phải không có lý. Chó thì chó. Biết Thẩm Dực là người của tôi là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro