mười bốn.
( Xin lũi vì đã cắt mất khúc H của mấy bồ =))) cố lên rồi tui bù cho sau :v. )
***
Chờ trận làm tình này qua đi đã là hơn mười giờ tối, hắn ôm cậu tắm rửa rồi theo lệ thường mà bắt đầu quét dọn chiến trường.
Mà cậu lại đang ngay ngắn ngồi làm bài tập. Hắn chậm rãi ôm cậu từ phía sau.
Hắn lười biếng mở miệng: "Bảo bối, anh đói bụng. chúng ta ra ngoài ăn cơm được không?"
".... Bài tập còn một chút. Đợi tí đi."
Vừa nghe âm thanh của hắn, cậu liền nhớ tới hình ảnh vừa rồi. hiện tại đầu óc đã tỉnh táo, cậu cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống đất.
Mình sao lại có thể như vậy...
Hắn nhìn bộ dáng của cậu liền biết lại ngại, cứ làm như lần đầu làm chuyện đó vậy: "da mặt em của chúng ta sao lại mỏng thế nhỉ!"
Hắn thích cậu trên giường d*m, dưới giường thì suốt ngày mắc cỡ.
Đáng yêu không chịu được!!
Hắn lại nghiêng mặt của cậu qua, hướng về phía đôi môi có chút sưng đỏ mà hôn phớt lên môi cậu mấy cái.
Cậu tuy rằng thẹn thùng, nhưng cũng thuận theo.
Ai bảo hắn là Vũ Văn Thanh cơ chứ!
Trong chốc lát, cậu đã làm xong bài tập. nhìn trong cặp hắn không có mấy sách vở, do dự một chút vẫn là mở miệng hỏi: "Anh không làm bài tập sao?"
Hắn bị cậu hỏi cho sửng sốt, đại khái là hoàn toàn không nghĩ tới cậu sẽ hỏi vấn đề này, nhún vai trả lời: "Anh không cần làm bài tập. Học cấp ba xong sẽ ra nước ngoài, không cần làm mấy cái này." ( thật ra đây là suy nghĩ thật của tui bởi vì tui cũng sắp đi du học TvT). Nói xong, lại biểu tình nghiêm túc mà nhìn cậu nói: "Anh nhất định sẽ mang em đi cùng."
Cậu bị nghiêm túc trong mắt hắn cho làm kinh sợ: "... Anh cũng muốn ra nước ngoài sao?" Này cũng trùng hợp quá đi!
"Hửm?" hắn nghe có chút không thích hợp, tiến lại ôm eo cậu, nghi hoặc mở miệng: "Cũng?"
"Ừm." cậu đúng sự thật trả lời, "Xong cấp ba, ba mẹ em cũng chuẩn bị cho em đi nước ngoài."
Hắn bật cười: "Quá trùng hợp rồi."
"Đúng vậy." cậu cũng cao hứng không thôi. Này không phải là sẽ không bao giờ xa nhau sao.
Hắn nghĩ ngợi một chút, sắc mặt lại hơi lạnh, ngữ khí ổn ổn nói: "Vậy sao hôm nay mới nói cho anh?" chẳng lẽ là căn bản không tính toán cùng mình ở bên nhau thật lâu sao?
Cậu nhìn biểu hiện của hắn liền biết hắn hiểu lầm. Sợ hắn tức giận, cậu vội vàng giải thích: "Chúng ta mới... ở bên nhau mấy ngày, em chưa nghĩ xa như vậy. hơn nữa bây giờ nói cũng không muộn mà."
Hắn đối với cậu thật là yêu chiều quá mức, giận cũng mau mà nguôi cũng mau.
Nghe được lời giải thích, hắn lập tức lại nở nụ cười, giống một con chó đốm bự, thò người tới lại hôn chụt chụt mấy cái.
Cậu cũng chỉ có thể cười phối hợp mà nghiêng người qua.
Điều kiện của hai nhà hắn và cậu đều không tồi. Hai đứa nhỏ cũng rất có chủ kiến, đã sớm cùng cha mẹ thương lượng về tương lai. Xuất ngoại có bao nhiều điều tốt không cần nói cũng biết, hai nhà cũng có điều kiện, cho nên cớ sao mà lại không đồng ý được.
Nhưng trùng hợp nhà của hắn và cậu đều đi cùng một còn đường, cũng có thể nói là vận mệnh đã sắp đặt.
Hai người cùng nhau ra ngoài ăn đêm. Không bao lâu mẹ hắn lại đúng giờ mà gọi điện hối hắn về nhà.
Cậu bị bộ dạng ấm ức của hắn chọc cười: "Anh mau trở về đi. Ngày mai lên trường gặp lại."
"Được, buổi tối nhớ gọi video."
"Nhớ rồi."
--- 12h đêm, đúng giờ giới nghiêm mà về đến nhà.
Mới vừa đóng cửa, hắn nhìn thấy mẹ mình bưng chén canh đi từ trong bếp ra: "Mẹ à, khuya lắm rồi còn bắt con ăn nữa."
"Đây là nước tuyết lê, không mập. Mau tới uống."
Trước giờ Vũ Văn Thanh không từ chối mẹ mình điều gì, không sợ gì chỉ sợ mẹ, đi tới cầm chén, uống hai hớp.
Nhưng từ lúc hắn vào cửa. Mẹ hắn đã thấy được trên phù hiệu áo của hắn là một cái tên khác kèm theo trên cổ một cái dấu hôn đỏ ửng, do dự thử nói: "Gần đây con có người yêu sao?"
( ý của bồ nào kêu tui viết quên mất rr :v )
Hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng đúng sự thật trả lời: "Dạ có."
A! Con trai mình thật có tiền đồ, nhanh như thế đã tìm con dâu cho mình.
Mẹ hắn kìm nén kích động trong lòng: "Là cô gái thế nào? Là bạn học sao?"
"Là bạn học." hắn trả lời vẻ mặt nhẹ nhàng: "Nhưng không phải là con gái."
Mẹ hắn có chút nghi hoặc: "Không phải con gái sao?"
"Dạ." nghĩ đến cậu, hắn không tự giác được mà có chút dịu dàng: "Là một... Là con trai, vô cùng đáng yêu."
"Con trai?" nói không bất giờ là giả, rốt cuộc mẹ hắn chưa từng nghĩ tới con trai mình sẽ thích người cùng giới.
"Dạ, nhỏ hơn con một tuổi." hắn vẫn bình tĩnh như cũ. Hắn không cảm thấy điều này có gì không đúng.
Mẹ hắn dần dần bĩnh tĩnh trở lại. sóng to gió lớn gì bà cũng đều gặp qua rồi, chỉ chốc lát đã điều chỉnh tốt bản thân.
Hoàn hồn rồi, không khỏi thầm mắng chính mình, làm gì mà phản ứng lớn như vậy.
Con trai thích thì tốt rồi, bà làm mẹ là kích động cái gì.
Mẹ mở miệng: "Cùng lớp với con sao?" Giọng điệu giống như nói chuyện phiếm bình thường với bạn bè.
"Dạ, là lớp phó học tập đó."
Nhìn trên mặt con trai đắc ý cười ngây ngô, mẹ cũng chậm rãi mà lộ ra tươi cười.
"Vừa nghe đã biết người thật xuất chúng rồi."
Hắn đắc ý như cũ: "Người con coi trọng đương nhiên phải xuất chúng rồi, hơn nữa lớn lên cũng rất đẹp."
Mẹ hắn cười nhạo: "Mẹ còn lo lắng là con sẽ tự ti cơ đấy."
Hắn cạn lời giận dỗi với mẹ, chưa gặp mặt mà đã khen cậu hết lời, không biết sao này còn cái gì đau khổ hơn mà hắn phải đối mặt đây =))).
***
Đêm đó lúc gọi điện thoại với hắn, cậu bị tin tức này dọa đến sợ, nhưng trong lòng cũng âm thầm cảm phục thái độ của mẹ hắn.
Lại nghĩ đến lúc trước ở bên nhau, lúc hắn nhắc đến mẹ, cậu đã cảm thấy bà ấy nhất định là một người mẹ tốt, nhất định là vô cùng thương yêu hắn, cậu đã đúng bà rất đáng để nể phục.
Ngày hôm sau, mặt của hắn xị ra một đống, rầu rĩ không vui. Văn Toàn gọi mấy tiếng cũng không đáp lại.
Cậu bị thầy dạy Vật Lí gọi đi phụ đạo cho cuộc thi Vật Lí sắp tới, cho nên không có ở lớp học mà ở văn phòng của giáo viên làm đề cả một buổi sáng.
Mãi cho đến giữa trưa cậu mới được thả ra đi ăn cơm, đến chiều lại tiếp tục.
Cậu vừa ra khỏi văn phòng đã lập tức đến phòng học, nghĩ thầm không biết hắn có chờ mình hay không. Cả sáng nay chẳng được gặp người yêu, cũng có một chút nhớ.
Không đợi cậu đến được phòng học đã bị một người ôm chặt từ phía sau.
Cảm giác quen thuộc truyền đến, là hắn.
Vẻ mặt vô cùng đáng thương: "Bảo bối, anh nhớ em sắp chết rồi."
Mặt Lâm cậu đỏ lên, nhỏ giọng mở miệng: "Ừm, em cũng nhớ anh."
Hắn mỉm cười, vươn người lên hôn mấy cái lên khóe môi người thương.
"Đói không? Dẫn em ra ngoài ăn cơm trưa nhé?"
"Được."
Hắn dẫn cậu đi quán cơm lần trước. vừa vào phòng, hắn lại không thành thật như cũ, hai tay bắt đầu cởi quần áo cậu rồi sờ loạn.
Sắc mặt cậu đỏ bừng: "anh xong chưa..." sờ cũng nửa ngày rồi.
"Không đủ." hắn ấm ức, "Ba mẹ em hôm nay về rồi, mai mốt em còn bận cái cuộc thi vật lí kia nữa, chúng ta không còn một chút thời gian nào riêng tư luôn đó."
Nói đến đây trong lòng cậu cũng có chút trống trải. Trong khoảng thời gian này hai người thật sự là quá dính nhau. Hiện tại ba mẹ đã trở lại, hắn không tới nhà mình được, bản thân lại vội vội vàng vàng cho cuộc thi, tính ra đúng là không có thời gian ở chung.
Cậu an ủi, vùi đầu vào hõm cổ hắn, thì thầm : "Cuộc thi chỉ có một vòng thôi, sẽ rất nhanh."
"Ừm."
***
Khen t đi, gấp đôi chap trước đó :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro