Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thanh Phong Thiếu Nữ - Minh Hiểu Khê

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Dịch: bichvancac

Chap 1

"Nàng cư nhiên còn dám xuất hiện!"

"Còn biết xấu hổ hay không a, nếu ta là nàng, thì đã đập đầu chết đi cho rồi!"

"A, nàng tới kìa!"

"Nghìn vạn lần đừng tới chổ của ta!"

"Sợ nàng làm gì! Nàng nếu còn dám tới, ta liền một cước đá bay nàng!"

Ngày xuân tươi sáng, một nhóm đệ tử mặc đồng phục màu trắng của Toàn Thắng Đạo Quán tụ tập lại một chổ tám chuyện, cái nhìn tràn ngập khinh bỉ nhìn cô gái mười bốn tuổi đang đi tới.

1. Các đạo quán trong cố sự đều là hư cấu, nếu như có thật, chỉ là sự trùng hợp.

Nàng sẽ đến, nàng không có làm việc gì sai cả, vì sao nàng lại không dám tới ?! Nếu nàng hôm nay không tới, liền chứng minh nàng chột dạ, và người khác sẽ cho rằng nàng làm sai.

Nhưng mà nàng không có làm sai!

Bách Thảo mím môi, tự tin bước vào bên trong đạo quán, hai đấm tay của nàng siết lại thật chặt, phàm là nghe được kẻ nào lên tiếng chửi nàng, nàng liền lập tức trừng mắt nhìn kẻ đó, cho tới khi kẻ đó bị nàng dọa cho im mới thôi.

Lặng ngắt như tờ.

Nàng ngẩng đầu thật cao, cho tới một hồi lâu, các đệ tử chung quanh đã tránh nàng thật xa, khiến cho nàng như một hồn ma cô đơn đứng giữa trời đất.

"Thích Bách Thảo! Mi cho là mọi người đều sợ mi sao ?!"

(Thích Bách Thảo: trăm hoa ưu sầu)

Một giọng nữ sắc bén vang lên.

Bách Thảo nhíu mày nhìn lại, là Quang Nhã ngày thường vẫn luôn nhìn nàng không vừa mắt. Mặt mày Quang Nhã đỏ lên, từ trong nhóm người bước ra, đứng ở trước mặt nàng, phẫn nộ quát to:

"Mi rốt cuộc là hạng người gì vậy? Mi đã làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, mà lại cứ cho là mình đã làm rất đúng. Mi dựa vào cái gì? Mi có biết ở chổ này, không có một ai chào đón ngươi sao ?!"

"Ta không có làm ra chuyện gì đáng xấu hổ cả."

Bách Thảo nắm chặt đấm tay, ngửa đầu nói.

"Mi... mi..." Quang Nhã tức giận, nói không thành lời. "...Là ai nuôi lớn mi! Là ai cho tiền để mi đến trường! Mi ở chổ nào, ăn ở chổ nào! Nhưng mà, mi lại..."

"Ta lại làm sao? Chẳng lẽ nói dối mới là đúng? Chẳng lẽ phải gạt người khác mới là phải? Sư phụ từng nói, làm người, dù ở bất cứ tình huống nào, cũng phải biết phân biệt phải trái. Chẳng lẽ vì một trận đánh, mà chúng ta có thể đi khắp nơi nối dối gạt người sao ?!" Nàng dùng sức hít vào một hơi, bất cứ là chuyện gì, đúng chính là đúng, còn sai chính là sai.

"Mi... Mi... Oa..."

Quang Nhã tức giận đến mức khóc òa lên, khuôn mặt tinh xảo vương đầy nước mắt, tựa như một đứa bé vừa mới bị ức hiếp. Các đệ tử khác rốt cuộc đã không nhịn được, tất cả đều căm tức nhìn nàng, không biết là tiếng ai hô:

"Đánh nàng! Đánh chết nàng!"

--------------------------------------------------------------------------------

Chap 2

Tác giả: Minh Hiểu Khê

"Đánh nàng! Đánh chết nàng!"

Lập tức có vài tên đệ tử xông về phía nàng!

Trước đá!

Sau đá!

Dưới giạng chân!

Trên tung cước!

Khắp nơi đều là tiếng gió, một đôi bàn chân giống như tia chớp hé ra lúc trời mưa đạp tới nàng! Giống như hình ảnh trong tranh biếm họa, nàng quật cường đứng thẳng lưng, như một hồn ma cô ngạo đứng giữa biển sát khí bén nhọn.

"Ai da!"

"Ai ui!"

"Ô..."

Nhóm thiếu niên bừa bộn rơi xuống đất, cả đám cùng nhau kêu la đau đớn, trên mặt mỗi người đều có dấu chân, mà chủ nhân của dấu chân đó vẫn đứng quật cường như trước, cố gắng ngưỡng đầu thật cao.

Nàng không có làm sai!

"Thích Bách Thảo!"

Ba vị nam nhân trung nhiên mặc đồng phục màu trắng, đai đen vừa mới đi tới, trong đó có một nam nhân mặt mày đỏ ké, nhìn thấy vài tên đệ tử bị ném xuống đất, trong đáy mắt hiện ra vẻ lo lắng, lại nhìn về hướng cô gái đang đứng thẳng tắp giữa đình viện, nói.

"Là ngươi đánh ngã bọn họ?"

"Phải."

Bách Thảo cúi đầu.

Ba nam nhân nhìn nhau, vẫn là vị nam nhân mặt mày đỏ ké cười không ra cười nói. "Xem ra sư đệ nói không sai, ngươi quả nhiên là thiên tài luyện võ."

Bách Thảo trầm mặc không nói.

"Công phu của ngươi hiện tại lợi hại như thế, đạo quán nho nhỏ này đã không còn gì để dạy ngươi nữa." Nam nhân mặt mày đỏ ké cười gượng vài tiếng. "Chi bằng ngươi sang võ quán khác tiếp tục học võ, tương lai nếu có trở thành quán quân ở giải quốc gia, chỉ cần ngươi nhớ nói với phóng viên rằng mình học bài tập vỡ lòng tại Toàn Thắng đạo quán, liền không uổng phí một hồi quen biết."

Bách Thảo giật mình ngẩng đầu.

Gì chứ? Cái gì mà chi bằng đi tới võ quán khác tiếp tục hộc tập?

"Đồ đạc của ngươi có người đã dọn dẹp tốt rồi, đang đợi ở ngoài cổng lớn đấy." Nam nhân mặt mày đỏ ké không để ý tới nàng nữa, quay đầu nói với các đệ tử khác. "Được rồi, mọi người tập hợp lại, vì lần khiêu chiến kế tiếp vào tháng năm, tất cả mọi người hãy nên cố gắng, huấn luyện gấp đôi!"

Bách Thảo mím môi, cùng với các đệ tử khác đứng lên, xếp vào hàng ngũ, giả vờ như khinh bỉ mọi người, không thèm liếc mắt nhìn ai cả.

"Thích Bách Thảo, ngươi không nghe lời nói của ta sao?"

Nam nhân mặt mày đỏ ké nhìn chằm chằm nàng đang đứng ở giữa hàng ngũ, nói.

"Nếu như ngươi không nghe rõ lời nói của ta, vậy thì ta đây lặp lại một lần nữa. Mời ngươi tới đạo quán khác, hoặc muốn đi đâu thì tùy ngươi, nhưng Toàn Thắng đạo quán của bọn ta không cung phụng nổi vị Đại Phật nhà ngươi."

--------------------------------------------------------------------------------

Chap 3

Tác giả: Minh Hiểu Khê

"Trịnh sư bá!"

Bách Thảo không tin đây là sự thật, hô lên, cả người dần dần lạnh như khối băng, thật sự phải đuổi nàng sao, chỉ vì chuyện ngày hôm qua, mà đuổi nàng đi sao?

"Không nên gọi ta là sư bá, ta không có cái phúc làm sư bá của ngươi." Trịnh Uyên Hải ngay cả liếc nhìn nàng cũng cảm thấy lười biếng. "Mời ngươi ra ngoài cho!"

"Liễu sư bá! Đặng sư bá!"

Nàng có hơi hoảng sợ, cố gắng bình tĩnh nhìn các vị sư bá khác. Thế nhưng, sắc mặt của Liễu sư bá so với Trịnh sư bá còn muốn khó coi hơn nữa, còn Đặng sư bá thì né tránh ánh mắt của nàng. Quyết định này, hình như ba người bọn họ đã thương lượng từ sớm.

"Kêu cái gì? Còn không mau đi, có phải để ta cho người đuổi ngươi ra ngoài, ngươi mới chịu đi hay không ?!"

Trịnh Uyên Hải trừng mắt quát.

"Ta không đi."

Bách Thảo liều mạng kiềm nén sự sỡ hãi trong đáy lòng, quật cường nói:

"Ta không có làm sai chuyện gì cả, ta không có sai, ta không đi."

"Ngươi không làm sai sao?" Trịnh Uyên Hải tức giận cười. "Vào một tháng trước ở lôi đài đạo quán khiêu chiến, trong lúc uy danh của Toàn Thắng đạo quán đang lâm vào thời khắc mấu chốt, ngươi cư nhiên lại làm ra chuyện đó, ngươi đặt Toàn Phong đạo quán ở đâu? Toàn Thắng đạo quán hiện tại đã muốn trở thành chuyện cho tất cả đạo quan khác chê cười!"

Ngực của nàng đập mạnh vài cái, nắm chặt hai tay nói:

"Từ nhỏ đến lớn, sư phụ vẫn luôn dạy ta, người luyện võ phải có tinh thần võ đạo, phải biết liêm sỉ, phải nhận biết thị phi, không thể bởi vì một cá nhân nào, hay vì lợi ích cùng hư vinh mà trợn to mắt để gạt người, đó là chuyện không nên, là làm trái lại với tinh thần võ đạo."

Nét mặt của Trịnh Hải Uyên từ hồng chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang đỏ, hung hăng quát.

"Phải, là ngươi đúng, người sai chính là ta! Ngươi hài lòng chưa! Ta chính là quán chủ của đạo quán này, ta có quyền không cho ngươi tiếp tục luyện tập ở đây, ta cũng có quyền không cho ngươi tiếp tục sống ở chổ này! Cho nên, ngươi hiện tại liền cút đi cho ta!"

"Ta ..."

Bách Thảo có hơi bối rối.

"Ta không đi, ta... ta muốn chờ sư phụ trở về... sư phụ sẽ không đuổi ta đi..."

"Ha ha, chỉ bằng Khúc Hướng Nam? Hắn ở tại Toàn Thắng đạo quán, có tư cách gì can thiệp vào quyết định của ta ?! Thích Bách Thảo, ngươi biết điều thì hãy nên tự mình rời khỏi đi, nếu không chớ trách ta gọi người đuổi ngươi ra ngoài! Sao hả, con không mau cút ?"

Trịnh Uyên Hải hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét về phía các đệ tử đang kinh ngạc tới ngây cả người, nói:

"Từ nay về sau, nàng không còn là người của Toàn Thắng đạo quán nữa, nàng cùng các ngươi đã không còn bất cứ quan hệ gì, hiện tại các ngươi đem nàng đuổi khỏi đây đi!"

Ánh nắng của buổi xuân thật chói mắt.

Trước mặt giống như có vô số con đơm đớm đang lượn vòng, Bách Thảo có hơi hoảng hốt, nàng dần dần không nhìn rõ biểu tình thống hận cùng chán ghét trên mặt của bọn họ nữa, là nàng đã sai sao, chẳng lẽ việc nàng làm thật sự đã sai rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro