Chương 2: Howl và bức họa của Elsie
Có ai đó gọi tên Ken. Cậu láng máng nghe thấy nhưng không để ý lắm. Chỉ khi nó vọng lên lần thứ ba, cậu mới bật dậy, đó là giọng của Airi. Hai cô nàng đã theo chân họ đến đây và vào bên trong nhà hát. Cậu chạy xuống và phóng ra khỏi cửa.
"Sao thế?" Idris ngạc nhiên. Ấn tượng lần đầu của anh về Ken là một kẻ kỳ lạ, và tới giờ thì vẫn vậy.
"Mấy cô bạn người thường của Ken, họ quen nhau từ khi cậu ta tới đây." Bà Olive nói như chưa hề tỏ ra tức giận. "Cậu cũng nên làm quen dần với họ đi." Bà ta đưa ngón tay trỏ lên miệng. "Và hãy giữ kín thân phận của mình."
Ken đi rồi, Idris cũng không có hứng ở lại, anh bước xuống và gặp ngay Elsie ở chân tháp. Cô bé đưa cho anh bộ quần áo mới: quần bò và chiếc áo thun xám.
Jolene và Airi đang ở trong nhà hát. Họ đang đứng ngay lối đi giữa hai hàng ghế đã mục nát. Ken bước ra từ căn hầm và đóng lại ngay, cậu tiến tới chỗ họ nhanh như chớp.
"Hai cậu làm gì ở đây?" Ken nói, vẻ không hài lòng. Jolene như reo lên "Ken! Mình và Airi không yên tâm lắm nên đi theo. Tên kia đâu rồi? Mình nghĩ hắn có vấn đề về thần kinh đấy."
Ken chậc lưỡi một cái, như không để ý tới lời của Jolene. "Hai cậu về đi. Nơi đây bỏ hoang mà cũng dám vào." Cậu đặt tay lên hai vai Jolene và đẩy cô ra phía cửa.
"Cậu dám thì sao mình không dám chứ?" Jolene nói, cô cau mày khi bị Ken đẩy đi.
Airi đang xem xét mấy thứ trên sân khấu. Cô ngước nhìn mấy bóng đèn vỡ treo lủng lẳng bên trên và lò dò đến chỗ cánh gà. Cô ngồi thụp xuống và mở cánh cửa của căn hầm.
"Lúc nãy cậu làm gì vậy, Ken?" Cô lên tiếng hỏi làm Ken giật mình. "Mình thấy cậu chui ra từ dưới này."
Ken hoảng hồn chạy vụt tới chỗ Airi. Đúng lúc đó, Idris từ dưới hầm thò đầu ra, lúc này anh đang mặc bộ đồ Elsie đưa cho. Airi bất ngờ hét toáng lên và ngã bật ra sau.
Ken tiến tới đỡ cô dậy, mặt hầm hầm nhìn Idris. Jolene lúc này cũng đã leo lên sân khấu. "Hai cậu làm gì dưới đó vậy? Trạm nghiên cứu bí mật hả?"
"Ừ đúng đó!" Ken đáp vội, "Rất bí mật. Các cậu không nên xuống thì hơn." Cậu kéo tay Airi và Jolene ra phía cửa. "Chúng ta nên về ngay thôi." Hai cô nàng dùng dằng không chịu đi, nhưng nhận thấy Idris lò dò đi theo sau thì thôi.
Airi ghé tai Ken hỏi nhỏ "Sao hắn ta đi theo chúng ta vậy?" Ken cười lòa xòa một lúc để tìm câu trả lời thỏa đáng, "Mình vừa kết bạn với hắn và biết được hắn là kẻ vô gia cư ấy mà."
"Và cậu muốn cho hắn ở cùng?" Jolene nói. "Sẽ điên theo đấy."
"Nghiên cứu cho thấy ở với người điên sẽ điên theo!" Airi chêm vào.
"Tôi nghe hết đấy!" Idris gằn giọng, anh lững thững bước theo họ từ đằng sau, không chịu nổi phải lên tiếng. Anh quay qua Ken, "Bà ấy bảo tôi phải ở chung với cậu sao?"
"Tôi cũng không muốn, nhưng phải chịu thôi." Ken nhún vai. "Nhà chung hết chỗ rồi, anh có thể thấy những căn phòng chật kín."
Họ trở về nhà Ken ngay sau đó. Ken không khỏi thất vọng khi thấy ngôi nhà vẫn còn bừa bộn y như cũ. Mùi chua lè ẩm mốc của đồ ăn để qua đêm bốc lên, những miếng pizza đã rơi xuống, để lại trên trần vệt sốt bẩn.
"Hai cậu thật là quá đáng lắm đấy!" Ken chống nạnh, cằn nhằn.
"Mình lo lắng thôi mà!" Jolene hối lỗi nói, cô đóng cửa lại sau khi họ đã bước vào nhà, "Bây giờ thì mình có thể bắt tay vào dọn dẹp." Cô cùng Airi lăng xăng chạy vào bếp và lấy ra cái máy hút bụi, bao tay, khẩu trang, khăn lau. Ken thở dài một tiếng. Cậu tưởng mình thoát được, ai ngờ gặp phải mấy cô nàng lười biếng y chang mình.
Idris rảo mắt nhìn khắp căn nhà, nhếch môi khi thấy Ken gom đống lon coca để vung vãi trên bàn, "Cậu làm gì thế?" Idris hỏi, cảm thấy thật kỳ quặc khi một phù thủy như cậu ta lại phải tốn công như vậy.
"Dọn dẹp." Ken đáp hờ hững, cho đống vỏ lon vào cái bao Jolene vừa đưa cho, chúng rơi xuống đáy bao, đập xuống nền nhà kêu lổn cổn.
Idris thở hắt ra ngao ngán, anh không ngập ngừng mà phẩy tay một cái, đốm sáng phép thuật bỗng lóe lên trong không gian, chúng bay vút quanh nhà thành một hàng dài như những con đom đóm. Cuối cùng, chúng quay về một cách nhanh chóng và tắt hẳn nơi cổ tay anh. Đống bừa bộn đột nhiên biến mất, căn nhà sạch như mới.
Cây chổi trên tay Jolene rớt xuống đất. Cô ngơ ngác nhìn chung quanh, rồi đưa mắt nhìn Idris. Airi ở sân sau chạy bình bịch vào nhà, kinh ngạc, "Chuyện gì vậy? Mình đang..." Cô chưa kịp dứt câu đã thấy Ken lao tới nắm lấy cổ áo Idris.
"Anh làm gì vậy hả? Sao lại dùng phép thuật bừa bãi thế kia?" Ken rít lên, trừng mắt nhìn Idris, rồi đưa mắt nhìn vẻ kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt hai cô bạn thân.
"Giúp cậu dọn dẹp." Idris nhún vai trả lời như không nhận ra sự nghiêm trọng trong hành động và lời nói của Ken.
"Anh không hiểu gì sao?" Ken lại nói, lần này giận dữ hơn, "Phải giữ kín thân phận!"
"Tôi không nghĩ là mình cần phải làm thế." Idris đáp. Anh nhớ tới những giờ lịch sử. Cái thời mà phù thủy, pháp sư bị loài người rẻ rúng, họ thét khan cổ trên lò thiêu trong sự hả hê của bọn người ngu dốt. Cái lý do chính mà những người như anh phải mò xuống lòng đất để tìm lấy sự sống. Bây giờ thời đại đã khác, anh không nghĩ người thường còn đủ ngu dốt để cố gắng chôn vùi nó.
"Đó là luật!" Ken vừa dứt lời, cậu đã giáng cho Idris một quả đấm. Idris chới với ra đằng sau, điên tiết. "Hai lần rồi đấy," Anh tức tối đưa tay vờn một bên má ửng đỏ, "và lần này thì đừng mong tôi bỏ qua." Cả hai xông vào nhau, và hai cô gái của chúng ta cũng nhào tới kéo họ ra.
"Bốp!" Airi ngã lăn quay. Cô cố sức giằng Idris ra, không để ý tới bản thân đang lui vào vị trí nắm đấm tiếp theo của Ken. Khi đó, cuộc ẩu đả mới kết thúc, Ken ào tới xin lỗi rối rít.
"Buồn cười!" Idris nói, anh sửa lại vết nhăn trên cổ áo rồi nắm chặt lòng bàn tay mình với lực mạnh tới phát đau. "Luật đó dành cho hội Phù Thủy, và tôi không phải thành viên!"
"Đồ cứng đầu!" Ken định sấn tới chỗ Idris và cho anh ta ăn thêm mấy đấm nữa, nếu không có Airi nắm áo kéo lại.
"Chuyện này là thế nào?" Cô nói to. "Các cậu đang nói gì thế? Hội Phù Thủy? Thân phận? Và cái gì đó vừa nãy. Hãy giải thích đi!"
Ken quay qua trấn an, "Không có gì đâu, bọn mình đang tranh cãi về tập truyện fantasy mà Idris cosplay ấy mà."
"Đồ nói láo!" Idris nói lớn, điều này làm Ken nổi nóng. Idris lại nói tiếp, chậc lưỡi mỉa mai, "Làm bạn thân bao nhiêu lâu mà lại nói dối nhau, trắng trợn thật!"
"Cậu nói dối bọn mình?" Jolene cau mày nhìn chằm chặp vào mắt Ken.
"Khô..." Ken bối rối đưa mắt nhìn Jolene.
"Hẳn hai cô phải biết thật sự cậu ấy là ai."
"Im đi!" Ken nói như gầm lên. Vốn là người nóng tánh, Ken vo tay thành nắm đấm, tưởng như có thể lao tới Idris bất kỳ lúc nào.
"Cậu ta là phù thủy. Hai cô biết đấy, phù thủy với những món phép, giống như việc tôi vừa làm để dọn đống bừa bộn trong căn nhà này đi vậy." Idris vẫn không ngừng lại.
Ken hẳn sẽ lao vào đấm Idris cho thỏa giận nếu không có sự xuất hiện của một vị khách lạ. Một chú quạ đen bay đến đậu ngay bậu cửa sổ mở gần đó từ lúc họ bước vào nhà, nó giương to mắt quan sát mọi vật. Cùng lúc Ken định nhào tới Idris, nó nhảy vào trong, vươn mình, cơ thể dâng cao như to lớn dần lên, cơ thể đầy lông lá đen sì với cái mỏ nhọn khổng lồ.
"Ken..." Jolene nhìn thấy nó trước tiên, cô sợ hãi bước lùi ra sau và đụng phải Airi. Đó là một sinh vật lai tạp giữa người và quạ, Jolene có thể thấy mảng da cổ trắng với cái yết hầu của người, hai bên xương quai xanh và mang tai có những nhúm lông tơ đen. Cái mỏ to kềnh che lấp cả gương mặt nhưng vẫn lộ rõ những đường nét của con người.
Đúng lúc đó, Ken và Idris mới như bị đánh thức, mọi người đổ dồn mắt về phía con vật, kinh hãi.
Nó lao nhanh như chớp về phía Idris. Anh phóng đi và nhảy phóc lên cái bàn cạnh sô pha, con vật chồm tới, mổ một cú thật mạnh. Idris nhanh nhẹn né đòn, cái bàn bị tét làm hai. Idris làm một cú xoay người sau khi rời khỏi bàn, anh vung tay về phía con vật, từ lòng bàn tay phóng ra những tia lửa nóng rát, con vật lùi ra sau, lửa bắt trên những đám lông bẩn thỉu. Không nề hà gì, nó lại lao tới.
Airi ngã phịch xuống khi con vật sượt ngang mình và để lại cảm giác nóng ran hôi hám làm cơn buồn nôn dâng lên tận cổ họng. Cô bất ngờ thảng thốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những tia lửa bắn ra từ lòng bàn tay Idris, cô nheo mắt khó hiểu, cô ngẩm mình bị ảo giác như đêm hôm qua, nhưng cảm giác bỏng rát của những làn lửa tuôn ra khiến cô sững sờ.
Jolene đã bò tới cạnh Airi, cô vớ lấy cây gậy bóng chày đêm qua bị Airi vứt lăn lóc cạnh đó để tự vệ. Tuy nhiên, dường như mục tiêu của nó là Idris, nó bám theo dai dẳng khiến anh ta phải phát bực. Anh bắn phép liên hồi, lông trên người nó tung tóe vẩn mùi hôi thối như xác chết để lộ những mảng da thịt trắng hếu.
Con vật rú lên kinh người, nó há mỏ để lộ hàm răng lổm chổm sắc lẹm như răng cá mập, vồ tới Idris nhanh tới khó tin. Anh ta né không kịp, con vật cắm răng vào cánh tay Idris, anh gầm lên đau đớn. Họ đang dính vào nhau, và lúc này Idris lại ra đòn, khoảng cách cực gần khiến con vật lãnh trọn, cả người nó bốc cháy như ngọn lửa thiêng. Idris cung chân đá mạnh vào bụng, nó ngã nhoài ra sau. Anh nghiến răng kết liễu nó bằng một màn hỏa táng.
Cánh tay Idris lổm chổm đầy những vết răng nhọn, thêm vài cái răng gãy còn cắm trên đấy. Idris buông một tiếng chữi thề, anh rứt nó ra và chọi vào ngọn lửa đang bùng lên nghi ngút. Khói cũng bắt đầu tràn ngập căn phòng. Anh vén vạt áo lên chùi vệt máu đang nhễ nhại mà không để ý đến một vị khách nữa đang chui vào nhà. Lại con vật đó, nhưng to hơn và gớm ghiếc hơn.
Nó nhảy vào nhà và tiến lại gần hai cô gái. Hai hốc mắt nó là hai cái lỗ sâu hoắm đựng hai viên bi đen lay láy, dường như không có con ngươi mà chỉ là một màu đen thuần túy. Mặt nó chi chít đầy vết sẹo, nó há miệng và lăm lăm tiến về phía họ. Airi buồn nôn, cô tưởng mình sẽ nôn ngay lúc này đây khi cái mùi hôi hám đó xộc thẳng vào mũi.
"Ken..." Jolene sợ hãi gọi, cô nắm chặt cây gậy và đưa ra trước. Nếu con vật lao tới, cô nghĩ mình không còn sức lực và can đảm để tự vệ nữa, đôi chân cô bỗng chốc run rẩy, cả người như mềm nhũn ra.
Ken đang đứng gần đó, cậu nhảy ra trước mũi cô. Con vật rú lên, tiếng quang quác nghe chói tai. Nó bắt đầu xông tới, đôi cánh dang rộng ra như cánh dù. Ken mím chặt môi, cậu vung tay ra trước và lầm bầm đọc thần chú. Từ bàn tay đeo chiếc nhẫn to bản phóng hàng loạt mũi tên hướng về phía con vật, mũi tên phóng đi nhanh như chớp, đâm ngay vào vầng ngực lông lá, nó ré lên đau đớn. Idris đứng ở gần đó, anh nhìn Ken và hét gì đó, nhưng tiếng tru tréo đã át đi.
Con vật lao nhanh về phía Ken, làm đổ tung mọi thứ trên đường đi của nó. Cậu tiếp tục phản kháng, nhưng tất cả đều là vô ích, cái mỏ nhọn hoắt và cứng như thép mổ một cái như trời giáng vào bả vai Ken. Máu phụt ra vung vãi, Ken mất đà ngã ra sau và đáp trên người Jolene và Airi đang run rẩy. Idris lao tới, tấn công con vật bằng những làn lửa nóng. Đôi cánh cáu bẩn bị bắt lửa, nó lùi ra sau.
Jolene bỗng nhiên bật khóc vì quá sợ hãi, cô cùng Airi đỡ Ken dậy. Cậu đau đớn, rên rỉ, máu cậu dây vào người họ. Cậu chống tay đứng dậy và lại tấn công con vật. Chiếc nhẫn to bản màu tím than trên tay cậu sáng lên, từ đó, những lá bùa chú vẽ nguệch ngoạc bằng mực đen tuôn ra như nước đổ, quấn chặt lấy thân người con vật.
Nó vùng vẫy mạnh khủng khiếp, đập cánh phần phật, những đợt gió chướng hăng nồng gầm rú như cơn lốc khiến Jolene xây xẩm mặt mày. Airi cũng không khá hơn, cô kéo bạn trú vào sau ghế sô pha. Jolene ho lên sằng sặc, điều đó đã lôi kéo sự chú ý của con vật. Mắt nó bỗng lóe lên một tia sáng, nó quật ngã Ken và ào tới chỗ sô pha. Airi thét lên, cô giật cây gậy từ tay Jolene và ra sức đập vào thân hình to phè của nó. Con vật lại tru lên, hai bên khóe mỏ sủi bọt, rồi nó đớp lấy Jolene, giữ cô bằng hàm răng chi chít. Nó quay người tiến về phía cửa sổ, đập cánh, tung người bay lên trời.
"Jolene!" Airi hét khan cổ. Cô bất thần chạy ra phía cửa nhưng bị Ken chặn lại.
"Cậu ở yên đây đi!" Ken nói, vừa dứt lời lao nhanh ra cửa với một bên vai đẫm máu. Idris cũng đã phóng thẳng ra khỏi nhà từ lúc nào.
Ken và Idris nhằm hướng con vật mà chạy theo. Cơ thể to lớn của nó vẫy cánh bay vút qua ngọn cây xanh rờn, hướng về phía thành phố. Jolene vùng vẫy một hồi rồi xịu xuống, cô nằm yên bất động. Ken thấy lòng như lửa đốt. Họ theo dấu con vật được một quãng, bỗng có tiếng bước chân dồn dập phía sau. Là Airi, cô ấy đã chạy theo họ từ lúc nào.
"Airi!" Ken cáu mặt, giận dữ nói trong hơi thở đứt quãng. "Mình đã nói gì hả? Quay về mau!"
"Cậu không phải mẹ mình!" Airi bốp chát đáp.
Qua khỏi vùng ngoại ô, những tòa nhà cao tầng hiện lên nhiều như nấm sau mưa. Người đông nghịt trên phố, qua lại sầm uất, thế nhưng chẳng ai nhận ra một con vật gớm ghiếc đang cắp một cô gái bay là là trên đầu. Họ len lỏi qua dòng người chen kín, bóng dáng con vật ẩn hiện sau những tòa nhà và mất hút sau một ngã tư. Ken đã thấm mệt, cậu quay đầu tìm kiếm. Con vật tưởng như tan biến vào hư vô.
"Nó đâu rồi?" Idris nghiến răng. Anh khum người, chống hai tay lên đầu gối thở dốc. Trên cánh tay, những vệt máu đã khô đen lại trên mảng da tím bầm. Ken bất ngờ lao tới, nắm rịch cổ áo anh ta
"Thấy chưa?" Cậu nói như gầm lên, mắt trợn ngược. "Hậu quả đó! Đã thấy chưa hả?"
"Tôi..." Idris ngước nhìn Ken, anh muốn nói gì đó nhưng bị nghẹn lại. Anh ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Airi nhăn mặt muốn khóc. Mọi việc xảy ra quá bất ngờ khiến cô không thể thích ứng kịp. Sự nghi ngờ khỏa lấp gương mặt cô, cảm giác như những thứ quái dị từ trong những cơn ác mộng lao ra đời thực. Miệng cô có vị gì đó đăng đắng, mùi máu tanh nồng thoảng qua, cô cúi xuống, áo cô lem luốc những vệt đỏ đen, là máu của Ken.
Cô liếc mắt nhìn Ken, rồi bất ngờ tiến tới đấm vào ngực cậu ta khiến cậu sém ngã chúi ra sau.
"Giải thích đi!" Airi cao giọng như mắng vào mặt cậu, "Đừng giấu mình! Chuyện gì đang xảy ra thế hả?" Cô không thể kiềm chế được mình. "Đó là cái gì?"
"Howl," Idris lên tiếng, "Tay sai của Người Dẹp Loạn." Cậu nói mà không màng đến việc Airi có biết hay không. "Đó là những phù thủy bị chúng nguyền rủa, và chúng sử dụng họ cho những âm mưu xảo trá."
Airi đứng trơ như tượng đá. Cô ngó qua Ken, chờ đợi lời giải thích thỏa đáng hơn.
"Airi..." Ken bối rối, cậu đưa tay lên bả vai, máu vẫn còn túa ra không ngớt. Airi phát bực.
"Cậu đừng nói thêm bất cứ lời dối trá nào nữa nhé!" Airi xồng xộc xông tới, "Cậu là phù thủy sao? Cái màn bắn tên đó," Cô vung tay diễn lại hành động của cậu với sự mỉa mai hiện rõ. "Rồi cái con quái vật đó nữa? Cậu giải thích đi! Còn Jolene..." Tới đây, cô hơi mếu, đôi mắt cô sa sầm vì lo lắng. Cô sẽ khóc òa lên mất nếu xung quanh không phải là chốn thành thị, mọi người đang đổ dồn mắt về phía họ.
"Mình xin lỗi." Ken ôm chầm lấy Airi, vỗ nhẹ vào lưng cô. Airi đẩy cậu ra ngay, cô không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn cậu qua đôi mắt nâu giận dữ. Cô cảm thấy chênh vênh, muốn Ken giải thích cho cô ngay những điều lạ lùng vừa mới xảy ra, và về Idris, một con người kỳ lạ.
"Mình sẽ kể cho cậu nghe sau." Ken nói, môi cậu bỗng tái nhợt. "Giờ thì mình có việc phải làm, cậu về nhà nhé."
"Không!" Airi nạt ngay. "Đừng đánh trống lãng!"
"Mình nói thật!" Ken lên giọng, đôi mày cậu chau hẳn lại. "Đó là vì sự an toàn của cậu. Cậu đã thấy con vật đó nguy hiểm như thế nào rồi chứ?"
"Vì vậy mình phải biết mọi chuyện! Jolene bị bắt rồi. Mình không muốn chui rúc an toàn trong xó xỉnh nào đó! Với lại... " Airi ngập ngừng, một nỗi cay đắng chen vào giọng nói. "Cậu biết mình không thể về nhà mà."
Ken mím môi thành một đường kẻ mảnh, cậu đứng ngồi không yên. Trong cậu gợn lên một nỗi mâu thuẫn khó giải quyết, nó to dần lên và đè nặng lên vai. Cậu không ngờ chuyện này lại xảy ra.
"Được rồi." Cậu cuối cùng cũng chịu thua. "Mình sẽ nói cho cậu sau. Giờ chúng ta phải quay về."
Ngọn lửa của Idris tưởng đã tắt hẳn, không ngờ nó bén sang những món nội thất gần đó, cháy hừng hực, khói từ trong nhà bốc lên nghi ngút, tràn ra ngoài theo lối cửa sổ. Họ vội vã trở về sau đó nhưng không kịp, cả ngôi nhà ngập trong đám khói đen sì.
"Ken, nhà cậu..." Airi hoảng hốt, không tin nổi vào mắt mình. Cô và Ken định chạy đến và làm gì đó để cứu vãn tình hình, nhưng bị Idris chặn lại.
"Đừng đến đó," Anh đưa tay chặn ngang ngực Ken, mắt trừng trừng nhìn lên những hàng cây to cạnh nhà. "Howl, bọn chúng ở đây."
Những đốm đen đậu đầy trên mấy nhánh cây với khoảng chục con là ít. Chúng ngó nghiêng cái đầu hói trụi, nhìn mọi thứ qua đôi mắt đen vô cảm. Airi sửng sốt, cô có thể lần tìm trong mùi cháy khét cái sự hôi hám của chúng, nó như in dấu vào từng vân mũi cô, không thể nào lầm được.
"Bọn chúng là Howl hết ư?" Airi hỏi để chắc chắn. "Chẳng lẽ tất cả quạ trong thành phố đều là Howl sao?"
"Có thể là vậy, cũng có thể là đa số thôi." Idris gật đầu, anh nhún vai. "Quạ là một con vật kinh tởm, và Howl thì cũng vậy. Chúng cũng không khác nhau là mấy đâu."
"Chẳng phải anh nói đó là những phù thủy bị nguyền rủa sao? Sao lại nói thế?" Airi bất bình. Đó có phải một sự sỉ nhục mà Idris dành cho đồng loại của mình không? Cô nghĩ dù gì thì họ cũng là một con người.
"Họ không còn là họ nữa đâu, Airi." Ken nói, đôi mắt hiện rõ sự lo lắng. Cậu ngưng một chút, rồi quay qua cô. "Bây giờ cậu nên về nhà." Airi chau mày, không để cô phản ứng, Ken lại nói tiếp. "Mình biết hồi nãy mình nói gì, mình biết cậu lo cho Jolene, nhưng mình hứa sẽ đưa cô ấy về cho cậu."
Mặt Airi xịu xuống, cô hơi dỗi. Ken không nói gì nữa, cậu cùng Idris rời khỏi đó và tiến về phía nhà hát cũ. Lại có tiếng bước chân phía sau, lại là Airi.
"Đừng nói gì nữa, mắng thì kệ cậu. Mình đã quyết rồi!" Airi khoanh tay trước ngực, bướng bỉnh nói, "Cậu nói cậu sẽ đưa Jolene về chứ gì? Vậy thì mình cùng đưa cô ấy về. Mà này," Cô sấn tới trước mặt Ken. "Cậu còn nợ mình một lời giải thích. Đừng tưởng đuổi mình về là có thể thoát."
Ken chậc lưỡi không hài lòng. Cậu ngó qua Idris, mong anh ta sẽ nói giúp gì đó.
"Vậy thì chúng ta đi nào." Idris hào hứng nói, vô tình bác bỏ hy vọng của Ken làm cậu ta thở một hơi dài thườn thượt.
Họ trở về nhà hát ngay sau đó. Airi, y hệt Idris trong lần đầu bước xuống căn hầm tối, cô trố mắt nhìn hết thảy xung quanh khi họ tiến vào Sảnh chính.
"Sao cậu đưa mình tới chỗ này?" Airi vừa ngó nghiêng vừa hỏi.
"Những phù thủy sống ở đây." Ken đáp. "Chúng ta cần phải báo chuyện này với một người."
"Vậy mà cậu nói đây là Trạm nghiên cứu bí mật." Airi nói mỉa. Cô bỗng mường tượng tới những bà phù thủy già ác độc với da mặt nhăn nheo đầy mụn cóc, cái mũi hoắm to oành khoác áo choàng đen hay dụ dỗ các cô gái. Cô bỗng rùng mình. "Vậy cậu đúng là phù thủy? Như trong game?"
"Ừ."
Ken nhìn biểu cảm trên mặt Airi. Có chút bất ngờ, chút kinh ngạc, chút tò mò hào hứng. Cô chưa bao giờ nghĩ là có phù thủy hay những thứ quái dị như Howl xuất hiện trong đời thực, đằng này bạn thân của cô, Ken, lại là một phù thủy. Cô thấy mình như bị lừa.
"Cậu đã nói dối mình và Jolene bao lâu nay." Airi bặm môi.
"Xin lỗi, vì bất đắc dĩ thôi. Mình không cố ý." Ken hối lỗi, "Tất cả đều tại tên pháp sư lỗ mãng này!" Ken nói, chỉ vào Idris đang cao hứng lẩm nhẩm một điệu nhạc nào đó. Anh ta không để ý đến Ken đang nói xấu mình.
"Mình nghĩ pháp sư và phù thủy là một loại chứ?"
"Khác đấy!" Và lúc này Idris mới tỉnh dậy và bắt đầu để ý xung quanh. "Pháp sư là những người sinh ra đã có sẵn năng lực điều khiển các thành tố. Còn phù thủy chỉ là một đám nhãi nhép với chút mưu mẹo, học thuộc một vài câu thần chú và đeo trên người một món phép nào đó." Cậu có để ý tới thái độ của Ken, Ken bắt đầu nổi nóng, nhưng chủ đích của anh là chọc cho cậu ta nổi sùng.
Ken nhìn Idris trừng trừng, nhưng cố hạ hỏa. Idris nói với vẻ kiêu căng trịch thượng khiến ai nghe thấy cũng phải giận dữ, nhưng thật ra, anh ta nói đúng. Một phù thủy có hơn hai mươi năm luyện tập cũng không thể thành thạo phép thuật bằng một đứa trẻ pháp sư lên mười. Vì thế, nhiều kẻ ngẫm mình là nhất và tự cho mình cái quyền khinh thường người khác.
Sảnh chính trống không. Elsie không còn ở đó nữa, họ trở lại nhà kính để tìm bà Olive nhưng bà ta đã đi khỏi. Thật may, một phù thủy trẻ đang tỉa cây ở gần đó, chị ta nói rằng bà Olive đang ở thư viện.
Họ băng qua hành lang rộng, hai bên là những cánh cửa thông vào các căn phòng khác nhau trông như bệnh xá, bên trong chứa giường ngủ, tủ và những thứ đồ dùng cho sinh hoạt hàng ngày. Lác đác có mấy người ngồi dọc theo vách tường, bàn chuyện rôm rả.
"Họ là phù thủy sao?" Airi hỏi, cô đi sát vào người Ken, cảm thấy gương mặt họ rất quen, cô nhớ mang máng mình đã gặp họ vài lần.
"Đúng vậy." Ken đáp. "Họ sống ở khu tập thể này, có vài người thì chuyển ra ngoài sống như mình, nhưng đôi khi trở lại khi có công việc."
Idris quan sát họ, cậu ngẫm nghĩ gì đó. Ban sáng cậu có đi qua đây nhưng hầu như chẳng có ai cả.
"Họ làm việc như... cậu biết đấy, như người thường à?"
"Ừ. Họ che giấu thân phận bằng cách đó, chen lẫn vào cộng đồng người thường."
Càng về cuối hành lang, ánh sáng càng yếu dần và tắt hẳn. Không gian bị bóng tối bao trùm chỉ le lói chút ánh sáng từ khe cửa của căn phòng phía trước. Đó là thư viện.
Ken vặn nắm đấm cửa, cậu mở ra, ánh nến xộc thẳng ra ngoài khiến Airi díu mắt. Nền thư viện được lát bằng gỗ gụ đã sờn, ánh sáng làm chúng bóng lên như đá quý bị xỉn màu. Airi bất ngờ không kể xiết, trần nhà cao vút lên như tòa tháp, và sách, sách đầy ụ trên các giá cao ngỡ như chạm tới trần. Khoảnh tường đối diện cửa ra vào được sách bao bọc dường như không có một chỗ trống nào, và trên mỗi tầng của giá sách khổng lồ có thang lắp bánh xe để tiện lấy sách.
Giữa phòng có đặt một cái bàn gỗ màu đỏ sờn màu to như cái trong Sảnh chính, xung quanh cũng đặt những cái ghế lưng tựa. Nến đặt khắp trên các vách tường khiến không gian nhuốm màu vàng nhạt ấm cúng lạ thường. Airi ngơ ngẩn người, cô ít khi nào bước chân vào thư viện thành phố, điều đó khiến nơi này ghi dấu ấn đậm nét hơn trong cô, một không gian mang nét rất trung cổ.
Bà Olive đang ngồi ở gần đó, trên cái ghế lót nhung to bự cạnh lò sưởi bên trái phòng. Bây giờ đang đầu thu, cái lạnh vẫn chưa đến mà lửa trong lò đã nghi ngút. Airi muốn đổ mồ môi khi thấy bà quấn trên người những thứ đồ hầm hơi như một lão già bói toán quái dị. Elsie đang đứng kế bên và lẩm nhẩm đọc cuốn sách bản dày cho bà ta nghe. Airi có thể trông thấy mồ hôi chảy dài trên gương mặt đáng yêu của nó, mái tóc vàng óng như nắng mai bết dính vào cổ. Thế nhưng, Elsie vẫn tỏ ra bình thường, giọng đọc vẫn trong trẻo đều đều.
"Bà Olive." Ken tiến tới chỗ bà Olive, Idris và Airi cũng bước theo. Elsie không đọc nữa, nó đưa mắt ra khỏi cuốn sách đang mở hờ trên tay và nhìn họ, vẫn là đôi mắt lạnh lùng không cảm xúc mà Idris ngỡ phía sau bức màn trong veo ấy không tồn tại bất cứ thứ gì, kể cả linh hồn. Cô bé như một cái xác biết nói.
Bà Olive đang nhắm nghiền mắt, thả mình theo giọng đọc của Elsie, nghe tiếng gọi thì mở choàng mắt. Ánh mắt bà lướt qua họ một lượt rồi dừng ngay chỗ Airi. Bà Olive nhìn cô với góc bốn mươi lăm độ, từ góc nhìn này, sóng mũi bà ta cao hơn, đường nét khuôn mặt diễm lệ hơn rất nhiều. Mái tóc hoa râm búi tròn phía sau lấp ló mấy mảng ren tím cùng màu với trang phục. Nếp nhăn nơi khóe miệng, mấy đốm đồi mồi trên mặt, nếu bỏ chúng ra, hẳn bà ta sẽ đẹp hơn nhiều. Airi cố hình dung ra hình ảnh bà thời xuân sắc rồi trở nên thơ thẩn lúc nào không biết.
"Cô gái này..." Bà hỏi.
"Là bạn cháu," Ken trả lời. "Một trong hai cô bạn mà cháu nói với bà."
Bà Olive ngập ngừng trong vài giây, trong đầu lóe lên một chút suy tư, sự nghi ngờ khỏa lấp tâm trí.
"Cháu đem người thường vào đây ư?" Bà Olive nói lãnh đạm, Ken có thể nhận ra sự thất vọng và giận dữ thấp thoáng trong giọng nói.
"Có một chuyện...". Ken chưa nói dứt câu, bà ta đã chặn ngay, lần này là nghiêm trọng hơn, kéo độ to của giọng nói và sự trầm trọng của sự việc lên cao. "Đừng nói với ta là cháu đột xuất quên mất quy định của hội, Ken."
Ken bối rối, cậu muốn chen ngay vào để giải thích cho bà Olive hiểu, nhưng cậu không biết mình có nên làm thế không. Đúng lúc, Airi lên tiếng.
"Howl," Cô nói to, điều này đã thu hút sự chú ý của bà ta. "Jolene bạn cháu đã bị chúng bắt."
Bà Olive nhíu mày, biểu cảm trên mặt bà ta bỗng đứng yên lại như bị đóng băng. Airi sẽ phá lên cười ngay vì khoảnh khắc quá ư buồn cười ấy nếu cô không phải chật vật trong cơn lo lắng này.
"Howl ư?" Bà ta nhăn trán, vầng trán xô lại thành những đường kẻ vắt ngang.
"Tại vì tên này!" Ken bỗng trở nên bất bình, cậu chỉ vào Idris. "Cậu ta sử dụng phép thuật tùy tiện làm bọn chúng chú ý."
Tất cả con mắt trong phòng đều dồn về phía Idris, anh bỗng trở nên ngượng nghịu, đưa tay gãi gãi đầu. "Lúc đó tôi không nghĩ bọn chúng đang ở gần đó." Thực ra anh đã quên bẵng đi việc bọn Người Dẹp Loạn có tay sai ở đây, điều mà anh đã nói ra chỉ trong vòng nửa tiếng trở lại.
Bà Olive hừ một tiếng rõ to, rồi khuôn mặt bỗng trở nên lơ đãng, bà đưa tay vuốt con chuột bạch trên tay. Idris nhìn bà ta qua một bên mắt, anh thán phục bà bởi sự thay đổi cảm xúc nhanh đến bất ngờ
"Ta không nghĩ Howl lại bắt người thường, đó không phải là việc bọn chúng nên làm. Chúng hiểu rõ luật hơn ai hết, với lại, chúng chả có lý do gì để bắt cô gái ấy.
"Trừ phi chúng nghĩ rằng Jolene là phù thuỷ." Ken nói. "Nhưng đích ngắm của chúng là Idris."
Bà Olive dồn mắt vào Idris, bà ta phì cười, "Bọn chúng chắc chưa thể yên tâm khi quẳng cậu ta tới đây, huống hồ cậu đã đọc nội dung bức thư rồi nhỉ, Idris?" Idris không nói gì, anh gác hai tay sau lưng ra chiều nghe ngóng, làm một khán giả.
"Vậy là cháu có thể yên tâm về cô bạn, sau khi biết cô ấy là người thường, chúng sẽ thả ra ngay." Bà Olive quay qua Airi. Cô đang suy nghĩ gì đấy, "Có thật không ạ?" Airi hoài nghi. "Cháu không nghĩ là dễ dàng thế đâu."
"Mọi chuyện cứ để chúng ta lo." Bà Olive nói, rồi quay sang Elsie. "Lấy bộ đồ khác và cho cô ấy ở cùng cháu, Elsie. Ta lo bọn Howl đã biết mặt Airi và tìm cách gây phiền nhiễu."
Elsie gật đầu, nó bước đi trước ra hiệu dẫn đường cho Airi. Airi nghe nói thì nhẹ nhõm phần nào, tuy nhiên vẫn còn hồ nghi chút ít. Cô ngó qua Ken, cậu ấy bớt căng thẳng hơn đã khiến cô gạt đi ý nghĩ rằng bà ta đang nói giảm và cố lừa gạt để đá cô ra khỏi chuyện này.
Airi còn ngập ngừng không bước, nơi này quá lạ lẫm. Cô ngoảnh mặt nhìn Ken, cậu đang mỉm cười khích lệ với nụ cười méo mó kèm theo câu xin lỗi thoảng qua trên khóe miệng. Còn Idris, anh ta vẫn trố mắt nhìn cô như thể bảo cô rằng: Sao còn không đi đi?
Airi lầm bầm một câu vô nghĩa để trút cơn khó chịu trong người, rồi quay qua Elsie đang đứng đợi ở gần đó. Họ ra khỏi phòng, bóng dáng dần mờ đi và mất hút trong bóng tối phía hành lang rộng.
Elsie dẫn Airi trở lại khu tập thể. Con bé rẽ qua một hành lang nhỏ rồi từ đó đi sâu vào, cô nheo mắt, ánh sáng mờ ảo nơi cuối con đường phát ra leo lét như ngọn đèn đường trong mưa. Đó là một khung cửa sổ vuông vức nhỏ chỉ bằng bàn tay, và thứ ánh sáng yếu ớt ấy là ánh mặt trời. Họ đã đến cuối đường, Airi ghé sát mắt vào khung cửa sổ, bất ngờ, bên ngoài là dãy hàng rào gai với đầy những bọc rác thải vắt ngang, có vẻ như họ không còn ở căn hầm bên dưới nhà hát nữa.
Elsie lần tìm gì đó ở vách tường, là một nút bấm, nó ấn nhẹ, khoảnh tường đột nhiên xuất hiện ngăn cách họ với phần còn lại của hành lang. Mặt đất như rung chuyển, Airi có thể cảm nhận được sự rung động dưới chân mình. Đây... là thang máy sao? Airi chạm tay vào vách tường, cô không ngờ nơi này lại có một thứ như thế.
Thang máy bắt đầu đi lên với tốc độ nhanh. Cảnh vật phía dưới dần huốt tầm mắt, Airi cố lưu luyến nhìn mãi nơi dãy hàng rào thấp khi nãy họ phóng qua mà không được. Cô đưa mắt lên cao, những tòa nhà chọc trời phía xa nhòa đi bởi ánh nắng gay gắt buổi ban trưa, cứ như chúng bị làm mờ đi bởi những mảng khói nhờ nhờ dơ bẩn. Cô chưa bao giờ nhìn phố Tây ở góc độ này, thế nên bây giờ mới thấy nó có chút gì đó vừa lạ lẫm vừa thân quen.
Cách xa thành phố một tý về bên phải là vùng ngoại ô thành phố, chỗ đám khói đang bùng lên lãng đãng là nhà của Ken. Có vẻ như đã có ai đó phát hiện đám cháy và dập đi. Airi bỗng thấy lòng chùn xuống. Một giây phút nào đó, cô đã quên đi sự nghiêm trọng trong chuỗi sự việc vừa mới xảy ra, và cô trách mình vì điều ấy. Những chuyện quá ư kỳ lạ, thậm chí là quái dị liên tiếp xảy ra trước con mắt ngơ ngác của cô, hiện giờ cô vẫn chưa hiểu được nhiều. Cô muốn được giải thích ngay.
Airi ngó qua bên cạnh, bỗng chợn người. Elsie lặng lẽ quá khiến cô có cảm giác sợ hãi, con bé như một bóng ma hiện hữu bên cạnh.
"Em tên gì?" Airi mào đầu, cố làm gì đó để xua đi sự im lặng đến rợn người này.
"Elsie." Cô bé nhìn lên Airi, nó thấp hơn cô khoảng một cái đầu, bên hông đeo một cái túi vải với chi chít họa tiết Baroque. "Chị là Airi Dorothea?"
Airi bỗng rùng mình. Thật kỳ lạ. Cô nhớ mình chưa từng tiết lộ tên họ với ai, đằng này một con bé lạ lùng không quen biết, thậm chí là chưa từng gặp, lại biết đích danh mình. Một ý nghĩ thoáng qua tâm trí, nó rối bù, nhưng đủ để Airi hơi run sợ.
Airi chưa kịp đáp lại, cửa thang máy đã mở xoạch ra hai bên. Elsie bước ra trước và lững thững đi thẳng tới. Không gian tối mịt, Airi cau mày, tại sao nơi này không để đèn hay nến như thư viện chứ? Cô cằn nhằn gì đó về sự tiết kiệm thái quá mà không quên bước theo tiếng bước chân Elsie vọng nhè nhẹ trên hành lang tối.
Có tiếng khô khốc vọng lên, kèm theo tiếng gỗ đập vào sàn đá cứng. Là Elsie, con bé đứng lên một cái ghế đặt sẵn gần đó, vươn tay lên trần và kéo một cái thang gỗ từ trần xuống. Airi nheo mắt nhìn, bây giờ thì mắt cô đã quen dần với bóng tối, có thể thấy được chút ít những gì đang xảy ra nhờ ánh sáng từ các khung cửa sổ nhỏ xíu ở gần đó.
Elsie bắt đầu leo lên trên và ra hiệu Airi làm theo. Lúc cô leo lên tới là lúc Elsie đã thắp được vài ngọn nến, cô thở phào vui sướng, cuối cùng cũng có chút sáng sủa.
Đó là một căn phòng gác mái. Sàn gỗ, trần gỗ, mọi thứ đều bằng gỗ. Airi bước vài bước, tiếng giày nện từng tiếng trên sàn nghe dễ chịu. Cô luôn thích một không gian đầy gỗ như thế này, rất ấm cúng, rất cổ điển và mang đến cho cô sự thân thuộc lạ thường. Nội thất không có gì nhiều, chỉ có chiếc giường đơn, tủ đầu giường, một cái tủ ở góc, chỉ vậy.
Giường của Elsie đặt bên phải phòng, tấm ga giường màu vàng cát cũ kỹ đầy những họa tiết Baroque như túi của nó, bên trên đặt mấy sấp giấy màu vàng đục đã sử dụng. Elsie tiến tới cái tủ bên góc, lấy ra một bộ đồ đưa cho Airi rồi lặng lẽ leo xuống phòng. Con bé luôn chuẩn bị sẵn đồ cho những phù thủy mới tới.
Cánh cửa khẽ đóng lại, Airi nghĩ gì đó, rồi nhìn xuống mình. Cô quên khuấy bộ đồ bẩn thỉu trên người, và bộ dạng cô nữa, chắc hẳn là nó tệ lắm.
Airi ngồi thụp xuống, gõ cốc cốc vào cửa báo hiệu đã xong. Elsie leo lên ngay. Bây giờ cô trông ổn hơn nhiều với áo thun trắng cùng quần bò ngang gối. Mái tóc màu đỏ táo được quấn thành búi cao. Cô tiến tới chỗ cửa sổ, khung cửa sổ to và không có bất kỳ khung sắt nào ngăn cách với bên ngoài, rèm bằng vải thô nhám che kín, Airi định mở nó ra.
"Đừng!" Elsie nói lớn khiến Airi giật mình. Lần đầu tiên cô trông thấy con bé như vậy, khác hẳn với những gì cô nghĩ. "Đừng mở!"
Airi lùi ra sau mấy bước, căng mắt nhìn con bé lạ lùng. "Chị chỉ có thể nhìn xuyên qua mà không được mở ra." Elsie hạ giọng xuống, giải thích. "Bọn Howl có thể trông thấy chị."
Airi ngẩn người một tý, rồi không nói gì, cô làm theo. Cô vén rèm bằng một ngón tay tạo lỗ hổng nhỏ chỉ để vừa một con mắt, cô nhìn xuyên ra ngoài. Phố Tây rộng lớn vẫn ở đó, Airi ngỡ mình như đang ở tầng hai mươi của một cao ốc. Cô có thể trông thấy sân thượng của những tòa nhà gần xa, thấy những chú chim chao liệng bên dưới với góc nhìn cực đẹp.
Thỏa mãn với thú tò mò một lát, Airi quay đầu vào trong, "Chúng ta còn ở bên dưới nhà hát chứ?" Cô hỏi câu hỏi đã gợn lên trong đầu từ lúc mới bước chân vào đây, rồi lại đưa mắt ra ngoài. Airi mém bật ra sau khi cố ghé mắt nhìn xuống để tìm dãy hàng rào thấp. Không gian bên dưới như biến mất vào hư vô, chỉ để lại một khoảng không với những làn tối luân chuyển như cuộn sóng làm cô hoa mắt. Cô lùi ra sau.
"Không." Elsie trả lời, con bé ngồi phịch xuống giường, sắp xếp lại sấp giấy. "Nơi này chỉ là ảo ảnh. Một không gian khác."
"??"
"Bà Olive đã tạo nên chiều không gian này, nó cho phép chúng ta đi lại và sinh sống mà không bị cản trở bởi bất kỳ điều gì. Chị có thể nhìn ra thế giới bên ngoài từ bên trong, nhưng bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một khoảng không gian trống bên trên nhà hát." Elsie không nhìn Airi, con bé vừa nói vừa mở chiếc túi vải bên hông và lấy ra vài miếng giấy nữa. "Dù là vậy, nhưng nếu chị mở nó ra, như cách chị mở cửa sổ, thì bên ngoài sẽ thấy. Cho nên chị không bao giờ được mở bất cứ gì trong nhà chung để phòng ngừa bọn Howl. Chúng có mặt ở mọi nơi và sẵn sàng gây rối."
Airi gật gù, cô đi chân đất tới chỗ Elsie và ngồi xuống cạnh con bé. "Bà Olive, bà ta là gì trong nhà chung này?" Cô hỏi. Ken có vẻ ngoan ngoãn với bà ta, Idris cũng kiên nhường. Với Airi, cô có một cảm giác rất lạ, nhất là cách bà ta nhìn cô, rất khó diễn tả.
"Bà ấy là chủ." Elsie trả lời. "Đứng đầu hội Phù Thủy, và là thầy của đa số phù thủy trong hội."
"Hội Phù Thủy?"
"Là tập hợp của những phù thủy bị trục xuất từ thành phố Sương Mù."
Airi không bất ngờ lắm. Cô ngã người ra sau, đáp trên tấm ga giường ươm bụi. Cô cần nó, cô đã quá mệt sau những gì xảy ra. Cô nghĩ tới Idris, và còn nhiều điều mới mẻ khác.
"Thành phố Sương Mù là nơi nào, Elsie?" Cô gác hai tay ra sau gáy và ngửa mặt nhìn con bé, cầu mong nó sẽ giải thích hết mọi điều cô cần.
Elsie nhìn cô trong vài giây. Dường như lúc nào cũng vậy, sau lớp màn trong veo màu xanh biếc ấy không tồn tại bất cứ cảm xúc nào. Airi căng mắt nhìn dáng Elsie nghiêng người qua cái tủ đầu giường, lấy ra một cuốn sách. Con bé làm cô nhớ tới con búp bê cũng có mái tóc màu vàng óng thuở xưa của mình.
Nó đứng dậy, bước tới giữa phòng rồi đặt quyển sách xuống nền gỗ. Airi bật dậy để quan sát cho rõ. Elsie mở một trang sách bất kỳ, làn ánh sáng xanh ngọc bỗng phát ra như người ta bật đèn pin, con bé trở lại chỗ Airi.
Làn sáng có vẻ được cấu thành từ hàng ngàn chấm sáng như đom đóm, chúng luân chuyển, cuộn xoáy, xoay vòng rồi tụ lại thành một hình cầu lơ lửng tại một vị trí cố định trong không khí. Ánh sáng bắt đầu yếu dần, Airi có thể trông thấy rõ hơn những gì nó thể hiện. Quả cầu co rút lại, bề mặt không còn nhẵn tròn nữa mà một vài chỗ hõm xuống, chỗ khác thì nâng lên.
"Đây là... Trái Đất?" Airi ngập ngừng. Cô có thể trông thấy những lục địa và đại dương hiện rõ trên đấy, như một quả địa cầu, cô liếc nhìn Elsie, chờ câu khẳng định. Elsie gật đầu. Con bé lẩm nhẩm đọc một đoạn thần chú ngắn, đưa bàn tay vẽ nguệch ngoạc gì đó vào không khí. Airi nheo mắt, trên bàn tay nó đeo một chiếc nhẫn đính viên đá to bản hình tròn màu trắng. Nó sáng lên giống như nhẫn của Ken khi cậu làm phép tấn công bọn Howl, nhưng của cậu là hình vuông và có màu tím than.
Quả cầu bỗng tách ra làm hai, một nửa vẫn lơ lửng tại chỗ, còn phần tách ra tan biến vào không gian. Giống như Trái Đất, Airi có thể trông thấy phần lõi sáng rực ở tâm quả cầu, các lớp bao vây lõi và lớp vỏ ngoài, chúng được phân biệt rạch ròi bằng sự chênh lệch lẫn nhau về độ cao. Điều khiến Airi chú ý nhất, đó là lớp trung gian giữa vỏ và lớp bao bọc tâm, nó trống rỗng.
"Thành phố Sương Mù nằm ở phía sau lớp vỏ địa chất." Elsie nói, chỉ tay vào khoảng trống. "Ở chỗ này."
"Chẳng phải Trái Đất đặc sao?" Airi hỏi. Cô hơi mù mờ về vấn đề này, nhưng cô biết người ta đã chứng minh Trái Đất gồm các lớp khác nhau, chúng co cụm lại nhờ lực hấp dẫn ở lõi, và đặc biệt là nó không rỗng. Bất kỳ hành tinh nào có khoảng trống bên trong, điều đó hoàn toàn không giúp nó có sự vững chắc để tồn tại, nó sẽ sụp đổ ngay.
"Không," Elsie lại nói. "Nó không hoàn toàn là đặc. Chị nghĩ với bề dày như thế, không có gì tồn tại bên trong nó sao?"
Airi lặng thinh. So với những điều lạ kỳ cô vừa chứng kiến, thì điều này không thể làm cô kinh ngạc nữa. Cô bỗng nghĩ tới Alice, trong bộ truyện Alice in Wonderland, cô nhớ mình đã ít nhất một lần mơ tới thế giới trong lòng đất, nhưng tất cả cũng chỉ là hư cấu. Thật sự là có một thế giới như vậy sao? Cô còn hồ nghi lắm.
"Đây là thế giới do pháp sư và phù thủy dựng nên?" Airi hỏi sau một hồi trầm ngâm. "Cũng ở một chiều không gian khác?"
"Đúng. Khi Mặt Đất không còn chỗ cho họ nữa, họ đành phải tạo một thế giới khác cho riêng mình."
Airi nhớ tới một trang sách mà mình đã đọc từ hồi nào đó, ở thời trung cổ, pháp sư và phù thủy - những người bị xem là quỷ dữ kết thúc đời mình trên giàn thiêu đỏ lửa. Airi chợt rùng mình. Bên tai bỗng vẳng lên tiếng la thét thảm thiết của những người vô tội, tiếng lửa cháy lùng bùng lôi linh hồn họ đi vào bầu ánh sáng vĩ đại*.
"Nhưng các pháp sư không thể tạo ra một thế giới hoàn chỉnh như trên Mặt Đất." Elsie nói tiếp. "Mặt trời của họ là những phiến đá quý trên cao, chúng phát sáng nhờ lớp lân tinh phía trong, thế nên ở thành phố Sương Mù không có ngày đêm. Ánh sáng mặt trời hay của lõi nóng không có mặt, chúng chỉ giúp ít cho sự tồn tại ở đó bằng nhiệt năng truyền trong đất. Họ dùng nước ngầm để sinh hoạt, và trồng những thứ cây cối đặc biệt thích nghi với môi trường trong lòng đất."
Một thế giới song song, nhưng ở chiều không gian khác, và đầy những con người có phép thuật. Thành phố Than Hồng thứ hai ư? Cô luôn tin rằng thế giới hiện thời là độc nhất, thế mà thực tế lại vượt ra ngoài sức tưởng tượng, cô thấy mình thật nhỏ bé. Cô bỗng thấy hãi, nhưng lại có chút tò mò hào hứng. Với cô, những điều ảo diệu và mơ hồ đều khiến cô thấy thích thú, mặc dù cô biết nó chẳng an toàn chút nào.
"Còn Idris?" Airi hỏi. "Anh ta là pháp sư, thì tại sao lại ở đây?"
"Anh ta bị trục xuất như phù thủy, bởi hội pháp sư mạnh nhất ở thành phố, Người Dẹp Loạn. Chúng là những kẻ tàn nhẫn."
Airi nhíu mày. Cô nhớ đến đêm qua, nhớ đến mình mẩy đầy máu me và tiếng rên rỉ của anh ta ở sau nhà, và đổ mồ hôi hột khi nghĩ đến lúc anh ta biết cô đã đánh anh mất ba cú đến bất tỉnh.
Airi không hỏi nữa, tâm trí dường như đã chất đầy những điều kỳ lạ, cô không nghĩ đầu mình còn chỗ chứa thêm. Cô lại ngã ra sau, hít vài hơi bụi từ tấm ga rồi đưa mắt nhìn lên trần suy tư. Elsie cảm thấy mình không có nghĩa vụ trả lời thêm, con bé tiến tới đóng sách lại và trả nó về chỗ cũ.
Có sự yên lặng len vào giữa họ. Elsie là người mở lời tiếp theo.
"Em có thể xem ngực chị chứ?"
Airi ngồi thẳng dậy, trố mắt nhìn con bé, cô tưởng mình nghe nhầm, "Gì cơ?", lông mày cô cong lại thành một dấu ngã. Elsie lặp lại yêu cầu, và lúc này Airi mới thu mình lại, ngượng nghịu, một yêu cầu quá sức nhạy cảm và kỳ lạ. Một thoáng, cô nghĩ con bé là một đứa đồng tính.
Airi ậm ừ, cô hết sức bối rối, nhưng điều này khiến Elsie nghĩ là cô đồng ý. Con bé nhào tới chộp lấy cổ áo Airi rồi nghểnh cổ nhìn vào trong. Airi bất ngờ hét lên oai oái, nó thả áo cô ra ngay.
"Sao... Sao em tùy tiện vậy?" Airi cáu mặt, dù cùng là con gái nhưng hành động vồ vập đó quá sức sỗ sàng với cô. Cô lầm bầm gì đó cho thỏa cơn giận. Elsie dường như không để ý đến, gương mặt đăm chiêu, đôi mắt bỗng dưng tối sầm lại khiến Airi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên con bé thể hiện cảm xúc.
Không gian lại trở nên im bặt. Airi không giấu được ngượng ngùng, nhưng nó vụt qua nhanh đến không ngờ. Cô nghĩ nó thật vớ vẩn để khiến cô và Elsie căng thẳng.
Elsie vẫn còn đăm chiêu. Airi muốn nói gì đó, cô nhìn xuống tay con bé, nó đang cầm những bức vẽ dù nhìn theo góc độ nào cũng tuyệt đẹp. "Cái này... " Cô chần chừ một chút rồi luồn tay vào sấp giấy vàng đục Elsie vừa lấy ra từ túi vải, cô rút ra một tờ đã sử dụng. Elsie nhìn theo tay cô.
Đó là bức vẽ một cô gái bằng chì màu, Airi kinh ngạc, đó là hình ảnh cô chừng mười phút trước. Bộ dạng bẩn thỉu với cái váy bết máu, đôi sneaker lem luốc bụi đất cùng mái tóc màu đỏ táo xổ ra bờ vai, mặt mũi cô cũng không khá hơn là mấy, dính vài vệt bụi xam xám trên gò má. Airi ngẩn người. Mọi chi tiết trên bức vẽ đều đẹp, màu sắc hài hòa và độ chân thực rất cao. Cô có thể nhìn thấy từng chỗ tóc xen lẫn vào nhau rối bù, từng giọt mồ hôi tứa ra ở chân tóc và cảm nhận sự bất ngờ cùng lo âu trong đôi mắt lơ đãng. Nếu là một họa sĩ, Elsie hẳn sẽ được chú ý rất nhiều.
"Cái này...?" Airi ngập ngừng hỏi. "Là chị?"
Elsie gật đầu.
"Em vẽ từ lúc nào?" Cô hỏi thêm. Từ lúc cô bước vào đây đến tận bây giờ, cô luôn bám sát con bé mà.
"Lúc chị chưa đến đây."
Thật kỳ lạ. Airi chớp chớp mắt, khóe miệng vểnh lên khó hiểu. Cô ngó qua sấp giấy lần nữa và rút ra một tờ khác. Đó là bức vẽ Ken và Idris. Ken với quần bò và áo thun dài tay như lúc sáng, còn Idris thì ở trần, trên vầng ngực lem nhem những vệt máu khô và để lộ ấn ký ở ngực trái. Đó là hình ảnh của họ vào ban sáng. Cô liếc mắt nhìn Elsie ra chiều yêu cầu con bé giải thích.
"Đây là lúc họ bước chân vào đây sáng nay." Elsie nói.
"Và lúc em vẽ cái này là..." Airi hỏi, kéo dài những chữ cuối cùng, cô muốn con bé kết thúc nó.
"Tối qua." Elsie đáp.
Airi ngạc nhiên, cô thừ người ra. "Em có thể nhìn thấy tương lai?"
"Đại loại là thế." Elsie nói. "Em có thể nhìn thấy những gì sắp sửa xảy ra, nó choán lấy tâm trí em và em buộc phải vẽ nó."
Airi lặng thinh. Cô tự hỏi có phải đó là lý do khiến đôi mắt con bé lúc nào cũng vô hồn nhìn xoáy vào một chỗ trong không gian? Elsie không nói nữa, nó không biết nên diễn tả bằng cách nào. Những hình ảnh bỗng dưng vọng về như thác nước cuồn cuộn chảy, ào tới quấn chặt lấy tâm trí như con rắn dữ quấn chặt miếng mồi, làm lu mờ đi những hình ảnh trước mắt mà nó không thể nào xóa đi được, nhiều lúc nó làm con bé phải lao đao. Đó là thức quà mà Đấng sáng tạo ban cho, hay là một kiểu khiếm khuyết đặc biệt? Elsie không biết, nó chỉ biết nên nhận lấy như một kiểu lịch sự của kẻ được tặng quà.
Airi nhìn hai bức vẽ một lần nữa, trầm ngâm. Cô chợt nhận ra một nét vẽ kỳ lạ ở ngực trái mình, một vòng tròn màu đen được vẽ đè trên lớp váy lem luốc với họa tiết lạ lùng bên trong như hình xăm của Idris. Có vẻ Elsie đã vẽ nó vào lúc cuối, cùng với một dấu chấm hỏi kế bên. Airi hơi mím môi, hình xăm đó chỉ được Elsie thể hiện ở ngực Idris và ngực cô, còn của Ken thì không.
"Cái này là gì?" Airi hỏi, cô chỉ tay vào hình xăm. Nó khá đẹp, một kiểu họa tiết Baroque pha với chút Gothic, nó khiến cô nghĩ tới sự huyền bí ẩn trong các nhà thờ cổ.
"Ấn ký của pháp sư." Elsie đáp.
"Ấn ký?"
"Pháp sư khi sinh ra không có dấu Ấn ký, vì vậy rất dễ lẫn lộn với phù thủy và người thường. Với niềm tự hào đến trịch thượng về dòng máu cao quý, có kẻ đã nảy ra ý định phân biệt chủng tộc. Từ đó, mỗi pháp sư khi sinh ra đến khi tròn một tuổi sẽ được đánh dấu bằng Ấn ký này."
"Nhưng..." Airi mắt không rời Elsie. "Chị không..."
"Chị không có dấu Ấn ký," Elsie nói thay, "Và chị không phải là pháp sư."
Con bé bỗng lặng thinh, suy xét lại những suy luận chen kín trong óc mình. Hình ảnh đó rất rõ ràng mà không hề cáu bẩn, nó luôn vẽ hết tất cả những gì mình trông thấy, không thiếu, không thừa. Elsie lục lại tâm trí mình, dấu Ấn ký sáng lên nơi ngực trái Airi như ngôi Arcturus trên bầu trời phương bắc, không thể nào lầm được, mà tại sao, sự thực lại không đúng như trong bức họa tiên tri này?
Dấu chấm hỏi vẫn còn đó mà nó vẫn chưa hiểu được những gì đôi tay đã thể hiện.
"Có thể là em nhầm." Airi nói, cô bỗng cười xòa. "Chị chỉ là một người thường, làm gì có Ấn ký của pháp sư chứ?"
"Em chưa bao giờ nhầm!" Elsie lên giọng. Chưa bao giờ, có thể là không bao giờ, con bé chắc chắn về điều ấy. Những bức vẽ chất chồng bị nó nhồi nhét xuống gầm giường đầy bụi, tất cả đều tiên tri về việc gì đó, và chúng đều đã xảy ra một cách chính xác.
Elsie bỗng quay ngoắt xuống cửa phòng. Vài giây sau, có tiếng gõ lốc cốc vọng lên.
"Elsie, là anh, Ken đây. Bảo Airi là anh có chuyện cần gặp cô ấy."
Elsie không đáp, nó ngoảnh mặt nhìn Airi. Cô đứng dậy và leo xuống hành lang. Ken đứng ở gần đó, trên tay là cái đèn dầu.
"Chuyện gì vậy?" Airi hỏi. Có gì đó hẳn nghiêm trọng lắm đã bóp méo mọi đường nét trên gương mặt cậu ấy. Cô chưa kịp chạm chân xuống nền đá, Ken đã lên tiếng, nói trong vội vã.
"Cô Manna vừa gọi cho mình. Cô ấy bảo cậu về ngay, bác Henry đang nguy kịch!"
"Gì cơ?" Airi thất thần, "Ba mình đang nguy kịch? Cậu không lừa mình chứ?"
Không đợi Ken đáp, cô định leo trở lên thì Elsie đã ở đầu thang, ném đôi sneaker còn bẩn xuống cho Airi. Cô mang nó vào và phăm phăm trở lại thang máy. Lòng lo lắng không thôi. Tức thì, Ken phóng theo.
"Để mình đi với cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro