3
3.
Lâm gọi điện cho bố mẹ khi hai đứa phóng xe về đến ngõ nhà Lâm trên phố Hai Bà Trưng. Căn nhà ba tầng trông chẳng khác gì so với ba tháng trước khi gia đình Lâm đi. Bây giờ trong nhà chỉ còn cô giúp việc, vẫn được trả lương hàng tháng chỉ để trông coi và lau chùi nhà cửa. Bố mẹ Lâm muốn giữ lại ngôi nhà này vì đây là căn nhà mà ông bà nội đã để lại.
Lâm kéo Du ngồi cạnh gốc bàng trước ngõ. Lá bàng giờ đã xanh non cả rồi.
- Mẹ à!!!! – Lâm ấp úng trong điện thoại.
- Con đang ở đâu? – Tiếng mẹ Lâm hốt hoảng, sốt ruột. – Con....
- Con đang ở trước nhà mình. Mẹ ơi, bố đâu.... bố giận lắm phải không ạ?
- Con còn hỏi nữa sao? Bố con đang tính gọi điện đặt vé máy bay về Hà Nội tìm con đấy. Con thật sự làm bố mẹ thất vọng quá.
- Mẹ... Mẹ nghe con nói đã.
- Bố đây.... Con còn có gì định nói sau khi đã làm một việc quá thiếu suy nghĩ như vậy.
- Bố... Con xin lỗi – Giọng Lâm thực sự hối lỗi – Nhưng con rất nhớ Hà Nội, con rất nhớ ngôi nhà cũ của mình. – Lâm nói giọng nghẹn ngào chực khóc.
- Được rồi. Ngày mai bố sẽ bay về Hà Nội đón con.
- Bố ơi. Bố đừng về. Con ở nhà còn có cô Hoa mà. Con chỉ ở chơi mấy ngày thôi. Con hứa sẽ vào Sài Gòn sớm. Bố mẹ đừng về.
- Con....
- Bố.... Bố tin con một lần thôi được không bố?
- ..........
- Bố.....
- Thôi được. Bố sẽ suy nghĩ. Giờ con vào nhà đi. Bố sẽ gọi cho cô Hoa.
- Vâng...
Lâm không hề cảm thấy mệt mỏi hay buồn bực vì những điều bố mẹ đã nói, vì nó cảm thấy hình như bố mẹ cũng không còn trách nó nhiều nữa. Nhưng điều quan trọng hơn khiến Lâm cảm thấy thực sự dễ chịu chính là được ngồi trước cổng nhà mình, hít thở không khí trong thành phố của mình. Cảm giác thân thuộc mà ba tháng nay nó loay hoay tìm kiếm.
- Thật tuyệt bà ạ.
Lâm và Du ngồi rất lâu, đến tận lúc này, sau một buổi chiều la cà, Lâm mới được ngắm cô bạn thân của nó thật kĩ. Ngắm cho thỏa thích thôi chứ thực ra chỉ có ba tháng thôi mà, Du vẫn như vậy thôi. Khuôn mặt hơi gầy và làn da rám nắng. Giầy thể thao đi ba năm chẳng thèm rách. Quần jeal và áo phông rộng kiểu nam. Nhìn Du và cách ăn mặc của Du chẳng ai nghĩ Du là con gái của một giám đốc ngân hàng giàu có.
Du không ưa bố. Lâm cũng vậy. Bố Du là một người đàn ông giỏi giang và có vị trí ngoài xã hội. Nhưng ông chỉ như một người khách qua đường ghé quán trọ trong chính gia đình của mình. Ngày Du năm tuổi bố dẫn về một đứa trẻ hai tuổi. Đứa trẻ có đôi mắt tròn xoe, bàn tay bé xíu. Đứa trẻ ấy là kết quả của một cuộc trao đổi mà chính mẹ Du cũng đồng ý. Dù mãi sau này Du mới biết điều đó nhưng ngay từ nhỏ Du đã rất yêu đứa em trai bé bỏng của mình. Đó cũng là người bạn đầu tiên của Du. Du yêu nó còn hơn chính bản thân mình.
Du và Lâm khác hẳn tính nhau, nhưng càng chơi lại càng không thể tách nhau ra được, cứ như có lực hút từ phía nhau vậy. Du là người duy nhất từ trước đến giờ có thể đem đến cho Lâm cảm giác tin tưởng tuyệt đối. Du dứt khoát và quyết liệt. Du chín chắn và mạnh mẽ. Du lạnh lùng nhưng ấm áp. Lâm cảm nhận rõ ràng điều đó từ Du. Ngay từ những ngày đầu vào lớp mười.
Cô giáo xếp hai đứa ngồi cạnh nhau. Buổi đầu tiên vì tự nhiên muốn mặc áo dài trắng bước trên phố nên Lâm đến trường khi chỉ còn mấy phút nữa là vào lớp. Đang nhốn nháo vì chưa tìm được chỗ ngồi thì thấy một cô bạn bàn thứ tư dãy trong cùng vẫy lại gần:
- Ê....
- Ấy gọi tớ à? – Lâm ngơ ngác nhìn cô bạn đang chóp chép nhai kẹo cao su. Trông cái vẻ xấc xược của cô bạn thật khó ưa – Lâm nghĩ.
- Ừa, chỗ của ấy ở đây này.
- Cô bạn cùng bàn cả ngày chẳng nói câu nào, chỉ chăm chú vào sách vở của mình khiến Lâm cảm thấy hơi ngại. “Cùng lớp mà không chịu cởi mở làm quen thì sao được... Chán quá”. Lâm quay sang rụt rè đụng tay cô bạn cùng bàn:
- Ấy tên gì?
- Du.
- Nhà ấy ở đâu?
- .....
- À,.......
- Tự nhiên Du bật cười. - Sao mà đỏ hết cả mặt lên vậy. Sợ tớ á?
- Không phải. Tớ thấy ấy.... ấy.... thấy ấy hơi khó bắt chuyện.
- Ha ha... Có gì mà phải bắt chuyện. Ra chơi xuồng căng tin ăn kem nhé.
- ....... Hử? À.... Ừm... Oki luôn.
Xong cuộc đàm phán đầu tiên, Du và Lâm đã ngay lập tức thân nhau. Du nói rất nhiều, nhưng lâu dần Lâm nhận ra rằng Du rất ít nhắc về gia đình mình. Nếu không phải có một lần Lâm tình cờ gặp Du và em trai trong một quán kem gần trường thì có lẽ Lâm sẽ không bao giờ biết được rằng Du có một cậu em trai.
Du cũng rất hiếm khi khóc trước mặt Lâm, ngay cả khi bị trượt trong cuộc thi vào đội tuyển học sinh giỏi đi thi vẽ tranh toàn thành phố. Là một mơ ước và phấn đầu rất lâu của Du, nhưng nó cũng chỉ ngồi im lặng. Du là như vậy.
- Bà muốn khóc thì cứ khóc chứ việc gì mà phải cố. – Lâm nắm chặt tay Du trong tay mình và nói.
- Không. Tôi thấy không có gì phải khóc cả.
- .........
Lần nào Du cũng nói như vậy nên Lâm lúc nào cũng trêu Du là “bà già khó tính”; “bà già sắt đá”. Vậy mà vừa hè năm lớp mười thôi, Lâm đã phải sững sờ khi nhìn thấy Du khóc nức nở như một đứa trẻ con khi Hoàng Anh bị ngộ độc thức ăn phải cấp cứu trong bệnh viện để rửa ruột. Du ở lại bệnh viện trông em, tay cứ nắm lấy tay Hoàng Anh lay lay rồi trò chuyện.
Đêm trong bệnh viện. Hai đứa ngồi ngoài hành lang nói chuyện trắng đêm. Một năm chơi với nhau, lần đầu tiên Du mới kể cho Lâm nghe về gia đình. Đêm Hà Nội hôm đó yên tĩnh chẳng khác gì đêm hôm nay khi hai đứa ngồi ngoãi ngõ nhà Lâm. Chỉ khác là hôm nay hai đứa ngồi im lặng nhiều hơn. Không phải vì Lâm mệt sau chuyến bay mà vì tự nhiên hai đứa lại cảm thấy trong không gian này, khi chúng ngồi cùng nhau ở Hà Nội thì như vậy đã là quá đủ rồi. Lời nói chỉ khiến cho cảm giác hạnh phúc nhạt bớt đi mà thôi.
- Này.... – Mãi sau Du mới lên tiếng – Lạnh không?
- Ôi.... cảm động chưa này. Bà biết quan tâm đến từng... chi.... tiết... nhỏ bé như vậy từ lúc nào thế? – lâm quay sang nhìn Du nói bằng một giọng trịnh trọng trêu chọc.
- Hứ.... Không muốn thì thôi. Tôi á... Tại tôi thường bà vừa làm một hành trình dài hai đầu đất nước nên hỏi thăm giả vờ tý thôi. Lời nói không mất tiền mua mà .....
- Tôi giận. – Lâm lại quay mặt đi làm bộ giận dỗi.
- Ê....giận thật á. Nói đùa mà. Trẻ con quá. Tôi sợ bà mệt thật.
- Vâng.... Biết rồi. – Lâm bữu môi nói.
Lâm nói rồi kéo Du đứng dậy. Giờ tôi với bà vào nhà đi ngủ. Chà chà.... Tôi muốn nằm trên cái giường của tôi và ngủ một giấc ngon lành đến sáng mai quá.
- Tôi về nhà đã. Mai viết giấy nghỉ học đi chơi với bà. À, sáng mai đi gặp anh bạn tôi nhá.
- Ai?
- Anh gia sư mà tôi nói với bà lúc chiều ấy.
- À... Ừa... nhớ rồi.
- Về đây.
- Khoan đã.
- Sao?
- Lâm không nói nữa mà quay ra ôm chặt lấy Du. – Tôi nhớ bà lắm.
- Bà đúng là mẹ của sến.
- Ha ha. Ừa.... Ừa.... thế mới là bạn của bà.
Đêm lác đác mưa. Lâm mở cổng bước vào nhà. Vừa nhìn thấy cô giúp việc Lâm đã chạy lại reo lên: - Cháu đã về nhà rồi đâyyyyyyy!!!!
Lâm chạy rồi nhảy chân sáo khắp các phòng trong ngôi nhà. Cảm giác gặp lại nơi thuộc về mình thật là thích.
Lâm kéo rèm cửa ra rồi nhảy ngay lên giường. Ngoài trời vẫn còn mưa. Mưa tháng tư lâm thâm, rả rích, và dịu dàng biết bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro