Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Khỉ thật. Tôi nghĩ. Im đi nào.
Gã White trưng ra bộ mặt của một chú cún con đang buồn phiền. "Quái vật ư?" Hắn nói.
"Thật đau lòng. Mày đang nói về tao đấy à, mày biết chứ! Tao và tất cả người của tao ở đây, trước khi bọn tao tiến hóa. Tuy thế, tao sẽ cố không để bụng sự xúc phạm của mày. Giai đoạn thiếu niên hiếm khi hấp dẫn, dù là giống loài nào đi nữa." Hắn vỗ mạnh hai bàn tay, làm tôi giật bắn mình.
"Bây giờ, thẳng vào việc!"
Hắn soi mói chúng tôi bằng cái nhìn chằm chằm chậm rãi, giá lạnh, như thể tìm điểm yếu trong hàng ngũ chúng tôi. Ai trong chúng tôi sẽ gục ngã đầu tiên? Rốt cuộc ai sẽ cho hắn biết sự thật về việc cô Peregrine đang ở đâu?Gã White nhắm vào Horace. Cậu ta đã hồi lại sau khi ngất xỉu nhưng vẫn nằm dưới sàn, co quắp và run bâng bật. Hắn bước một bước dứt khoát về phía cậu ta. Horace thu người lại trước tiếng ủng của hắn.
"Đứng dậy, nhóc."
Horace không nhúc nhích.
"Ai đó nâng thằng nhóc dậy."
Một gã lúng cọc cằn nắm lấy cánh tay lôi Horace đứng lên. Horace co ro trước mặt gã White, mắt nhìn xuống sàn.
"Tên mày là gì, nhóc?"
"Hơ...hơ...Horace... "
"Được, Hơ - Horace, mày có vẻ là đứa biết điều. Thế nên tao sẽ cho mày lựa chọn."
Horace hơi ngẩng đầu lên. "Lựa chọn?"
Gã White rút dao ra khỏi thắt lưng và chĩa nó về phía mấy người Digan. "Chọn xem ai sẽ bị giết đầu tiên. Tất nhiên là, trừ phi mày muốn tao biết Chủ Vòng của mày đang ở đâu. Khi đó không ai phải chết cả."
Horace nhắm tịt hai mắt lại, như thể cậu ta chỉ muốn ước rằng mình biến mất khỏi nơi này.
"Hoặc." Gã White nói. "Nếu mày không muốn chọn một đưa trong bọn chúng, tao sẽ rất vui lòng chọn ai đó trong chúng mày. Mày có thích thế hơn không?"
"Không!"
"Vậy nói cho tao biết!" Gã White gầm lên, hai môi thu lại để lộ bộ răng sáng bóng.
"Đừng nói gì với chúng hết, syndrigasti!" Bekhir hô lớn, và một gã lính đá vào bụng ông, làm ông rên rỉ vật ra rồi im bặt.
Ông White đưa tay ta chộp lấy cằm Horace, cố buộc cậu ra phải nhìn thẳng vào đôi mắt trắng dã ghê rợn của hắn. "Mày sẽ nói cho tao biết, thì tao sẽ không làm hại mày."
"Vâng." Horace nói, vẫn tiếp tục nhắm tịt mắt lại, vẫn tiếp tục ước cậu ra sẽ biến được đi, song vẫn phải ở lại nơi này.
"Vâng gì hả?"
Horace hít một hơi run rẩy. "Vâng, tôi sẽ nói cho ông biết."
"Đừng!" Emma hét lên.
Ôi Chúa ơi, tôi nghĩ. Cậu ta sẽ khai ra bà ấy. Cậu ta quá bạc nhược.
Đáng lẽ bọn mình nên để cậu ta lại chỗ trại động vật...
"Suỵt." Gã White thì thầm rít lên vào tai cậu ta. "Đừng có nghe lời chúng. Giờ nói đi, con trai. Nói cho ta biết con chim đó ở đâu."
"Nó ở trong ngăn kéo." Horace nói.
Đôi lông mày dính nhau của gã White nhíu lại. "Ngăn kéo. Ngăn kéo nào?'
"Vẫn cái ngăn kéo nơi nó luôn ở đó." Horace nói.
Hắn chộp lấy hàm Horace lắc lắc và gầm lên. "Ngăn kéo nào?!"
Horace bắt đầu nói gì đó, rồi ngậm miệng lại. Khó nhọc nuốt nước bọt. Lưng cứng lại. Thế rồi cậu ta mở mắt ra, nhìn trừng trừng vào mặt gã White và nói. "Ngăn kéo quần lót của mẹ mày ấy." Rồi cậu ta nhổ toẹt vào mặt hắn.Gã White dùng cán dao đập vào bên đầu Horace. Olive kêu thét lên, vài người trong chúng tôi bất giác giật thót mình đau đớn khi Horace ngã vật ra sàn như một tải khoai tây, tiền lẻ và vé tàu rơi tung ra từ cá túi áo cậu ta.
"Cái gì thế này?" Gã White nói, cúi xuống nhìn.
"Tôi bắt được chúng đang cố lên một chuyến tàu. " Gã lính đã bắt được chúng tôi nói.
"Sao đến bây giờ mày mới nói cho tao biết hả?"
Gã lính lúng túng. "Tôi tưởng... "
"Đừng bận tâm." Gã White nói. "Đi đón đầu nó. Ngay lập tức."
"Thưa ngài?"
Gã White liếc nhìn vé tàu, rồi xem đồng hồ của hắn. "Chuyến tàu tám giờ ba mươi đi London sẽ dừng lâu tại Porthmadog. Nếu mày khẩn trương, nó sẽ vẫn còn đợi mày ở đó. Lục soát đoàn tàu từ đầu đến cuối, bắt đầu từ toa hạng nhất."
Gã lính đứng nghiêm rồi chạy ra ngoài.
Gã White quay sang mấy gã lính còn lại. "Lục soát mấy đứa nhóc còn lại." Hắn ra lệnh. "Xem xem chúng có mang theo gì đáng quan tâm không. Nếu chúng chống cự, bắn bỏ..."
Trong khi hai gã lính chĩa súng trường canh hừng chúng tôi, gã thứ ba đi qua từng đứa trẻ đặc biệt một, lục tìm trong cá túi của chúng tôi. Phần lớn chúng tôi chẳng có gì ngoài những mẩu bánh vụn và xơ vải, nhưng gã lính tìm thấy một chiếc lược ngà trên người Bronwyn - "Làm ơn, nó là của mẹ tôi!" Cô cầu xin, nhưng hắn chỉ bật cười và nói. "Bà ta đáng lẽ nên dạy mày cách dùng nó, con nhóc tướng đàn ông!"
Enoch mang theo một cái túi nhỏ đựng đất huyệt lúc nhúc giun, gã lính mở cái túi ra, ngửi ngửi, rồi kinh tởm thả rơi xuống. Trong túi tôi hắn tìm thấy chiếc điện thoại di động đã tắt ngóm. Emma thấy nó rơi bịch xuống sàn và nhìn tôi vẻ lạnh lùng, băn khoăn tại sao tôi vẫn còn giữ nó. Horace nằm bất động dưới sàn, đã bị đánh ngất hoặc đang ngất giả. Sau đó đến lượt Emma, nhưng cô không chịu. Khi gã lính tiến về phía cô, Emma gằn ghè. "Chạm một bàn tay vào người tôi là tôi đốt trụi luôn đấy!"
"Làm ơn giữ lửa của cô lại!" Hắn nói rồi phá lên cười. "Xin lỗi, không thể đừng được."
"Tôi không đùa đâu." Emma nói, và cô giơ hai bàn tay từ sau lưng ra. Chúng đỏ rực, và thậm chí từ cách xa cả mét tôi vẫn có thể cảm thấy hơi nóng chúng phả ra.
Gã lính bật lùi lại khỏi tầm tay của cô. "Cái chạm tay quả là nóng bỏng, tính khí cũng chẳng kém!" Hắn nói. "Tao thích điều đó ở một phụ nữ. Nhưng cứ thử đốt tao xem, rồi anh bạn Clark kia sẽ cho óc của cô em tung tóe trên tường."
Gã lính hắn vừa nói đến gí nòng súng trường vào đầu Emma. Cô nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng gấp gáp. Sau đó, cô hạ bàn tay xuống, đưa ra sau lưng. Có thể thấy cả người cô đang run lên vì phẫn nộ.
Cả tôi cũng vậy.
"Giờ thì liệu chừng." Gã lính cảnh cáo cô. "Không được cử động đột ngột."
Hai nắm tay tôi siết chặt lại trong khi tôi quan sát hai bàn tay hắn đưa lên đưa xuống theo hai chân cô, rồi lùa các ngón tay vào dưới đường viền cổ váy cô, làm tất cả một cách chậm chạp không cần thiết cùng một nụ cười nhăn nhở đểu cáng. Từ bé đến giờ tôi chưa bào giờ cảm thấy bất lực đến thế, kể cả khi chúng tôi bị nhốt trong cái chuồng thú đó."Cô ấy không có gì cả!" Tôi hét lên. "Để cô ấy yên!"
Tôi bị lờ đi.
"Tôi thích con bé này." Gã lính nói với White. "Tôi nghĩ chúng ta nên giữ cô ta lại một thời gian. Vì...khoa học."
Gã White nhăn mặt. "Anh đúng là một kẻ đáng ghê tởm hạ sĩ. Nhưng tôi đồn ý với anh - con bé này thật đáng kinh ngạc. Tao đã nghe nói về mày rồi, mày biết đấy." Hắn nói với Emma. "Tao sẵn sàng đổi bất cứ thứ gì để làm được điều mày có thể làm. Giá như chúng tao cao thể ngâm hai bàn tay đó của mày trong chai..."
Gã White mỉm cười thật quái gở đoạn quay sang gã lính.
"Kết thúc đi." Hắn gắt gỏng. "Chúng ta không có cả ngày đâu."
"Rất sẵn lòng." gã lính đáp, rồi vừa đứng dậy vừa đưa bàn tay vuốt ve theo thân người Emma.
Chuyện xảy ra tiếp theo dường như một cảnh phim quay chậm. Tôi có thể thấy gã dâm dật ghê tởm này chuẩn bị cúi người xuống hôn Emma. Tôi cũn thấy sau lưng cô, lúc này hai bàn tay Emma đã được nối với nhau bằng một quầng lửa. Tôi biết chuyện này sẽ đi tới đâu: ngay khoảnh khắc môi hắn kề sát vào cô, Emma sẽ vung hai bàn tay ra trước và đốt cháy mặt hắn - cho dù như thế có nghĩa phải chịu một viên đạn. Cô đã vượt quá ngưỡng chịu đựng .
Cả tôi cũng vậy.
Tôi căng người, sẵn sàng chiến đấu. Tôi tin chắc đây là những khoảnh khắc cuối cùng của chúng tôi. Nhưng chúng tôi sẽ sống những khoảnh khắc này như chúng tôi muốn - và nếu sắp phải chết, thề có Chúa, chúng tôi sẽ lôi vài gã xác sống đi theo.
Gã lính đưa hai bàn tay trượt quanh hông Emma. Nòng súng của một gã khác ấn vào trán cô. Coi dường như đang ấn trán vào nòng súng, thách hắn bắn. Sau lưng Emma, tôi thấy hai bàn tay cô bắt đầu xòe ra, những lưỡi lửa nóng trắng cháy dọc theo từng ngón tay.
Đến lúc rồi!
Thế rồi đoàng! - Một tiếng súng vang lên, choáng váng và đinh tai. Tôi nhắm mắt lại, mọi thứ tối đen tròn một giây.
Khi tụi lực trở lại với tôi, Emma vẫn đang đứng. Đầu coi vẫn còn nguyên. Khẩu súng gí vào nó lúc trước giờ chĩa xuống dưới, còn gã líng vừa định hôn coi đã lùi lại, quay ngoắt người lại nhìn ra cửa sổ.
Phát súng tới từ bên ngoài.
Mọi đầu dây thần kinh trên người tôi đều tê dại, rần rật vì kích động.
"Cái gì vậy?" Gã White hỏi, hối hả lao tới cửa sổ. Tôi có thể nhìn qua lớp kính từ sau lưng hắn. Gã kings lúc trước đã đi chặn đón đoàn tàu đang đứng bên ngoài, người gập tới hông trong hoa dại. Hắn quay lưng về phía chúng tôi, súng trường chĩa về phía cánh đồng.
Gã White thò tay qua các chấn song cửa sỏi và đẩy cử ra. "Mày bắn cái quái gì thế hả?" Hắn gắt gỏng.
"Sao mày vẫn còn ở đây?"
Gã lính không nhúc nhích, không nói gì. Cả cánh đồng sôi động với tiếng vo vo của con trùng, và trong một lát, đó là tất cả những gì chúng tôi nghe thấy."Hạ sĩ Brown!" Gã White lớn tiếng .
Gã kia chậm chạp quay lại, chân lảo đảo. Khẩu súng trường tuột khỏi tay hắn rơi xuống đám cỏ cao. Hắn loạng choạng bước tới vài bước.
Gã White rút khẩu súng ổ quay ra khỏi bao , chĩa nó ra nhòa cửa sổ về phía Brown. "Nói gì đi chứ, đồ chết tiệt!"
Brown há miệng và cố nói, nhưng thay vì giọng nói của hắn, một âm thanh vo vo kì quái vọng lên từ trong bụng hắn, giốn hệt âm thanh đang vang lên trên khắp cánh đồng quanh hắn.
Đó là tiếng ong đập cánh. Hàng trăm, hàng nghìn con ong. Tiếp theo những con ong xuất hiện: thoạt đầu chỉ vài con, chui ra qua đội môi hé mở của hắn. Thế rồi một sức mạnh nào đó vượt quá sức lực của gã lính dường như đã nắm lấy hắn: hai vai hắn thụt ra sau, ngực ưỡn ra trước và quai hàm hắn há ngoác ra mở rộng, rồi từ trong cái mồm đang há hoác của hắn ùa ra một luồng ong dày đặc tới mức trông chúng như một khối duy nhất, một dòng dài côn trùng tuồn tuột chui ra dường như vô tận từ cổ họng hắn.
Gã White loạng choạng lùi lại khỏi cửa sổ , sững sờ đến kinh hoàng.
Ngoài cánh đồng, Brown gục xuống giữa một đám mây ong. Khi thân hình của hắn ngã vật ra, một thân hình khác lộ diện sau lưng hắn.
Là một cậu thiếu niên.Hugh.
Cậu đứng đó đầy thách thức, nhìn chằm chằm vào qua cửa sổ. Những con con trùng quần lượn quanh cậu thành một quả cầu lớn lay động, vần vũ. Ngoài cánh đồng đầy ắp chúng- ong mật và ong bắp cày, ong vò vẽ và ong vàng, những sinh vật có ngòi để đốt mà tôi không biết hay không thể kể tên - và có vẻ tất cả chúng đều chịu sự chỉ huy của cậu.
Gã White giương lên và bắn hết băng đạn.
Hugh nhào xuống, biến mất bào đám cỏ. Tôi không biết liệu cậu có bị ngã xuống đất hay chủ động nhào xuống. Rồi ba gã lính chạy đến bên cửa sổ, và trong khi Bronwyn kêu lên "Làm ơn, đừng giết cậu ấy!" Chúng bắn ra ngoài đồng, làm tai chúng tôi ong ong vì tiếng nổ từ những khẩu súng của chúng.

Thế rồi ong xuất hiện trong phòng, có khi đến cả tá, hung hăng lao vào đám lính.
"Đóng cửa sổ vào!" Gã White la lớn, vung tay đập không khí xung quanh hắn.
Một gã lính đóng sầm cửa lại. Tất cả chúng cùng bắt tay vào đập những con ong đã lọt vào trong. Trong lúc chúng bận bịu với việc đó, ngày càng có nhiều côn trùng bâu lại bên ngoài - một tấm thảm khổng lồ, lổn nhổn côn trùng áp sát vào mặt bên kia lớp kính - và nhiều đến nỗi khi gã White và thủ hạ của hắn giết xong những con ong bên trong phòng, đám côn trùng bên ngoài đã gần như che khuất mặt trời.
Đám lính co cụm vài giữa phòng, quay lưng vào nhau, súng chĩa ra ngoài như những chiếc lông nhím. Bên trong tối om và nóng, và tiếng vu vu quái lạ của cả triệu con ong đang nổi điên đập vang ra khắp phòng như xuất hiện từ một cơn ác mộng.
"Làm cho chúng để bọn tao yên!" Gã White gào lên, giọng lạc hẳn đi, tuyệt vọng.
Cứ như thể còn ai khác có thể làm được điều đó - nếu cậu vẫn còn sống. "Tao sẽ đưa cho mày một đề nghị khác." Bekhit vừa nói vừa nắm lấy các chấn song cửa sổ để kéo người đứng dậy, thân hình tập tễnh của ông nổi bật trên nền kính tối om. "Bỏ súng xuống, nếu không tao sẽ mở cửa sổ này ra."
Gã Whits quay ngoắt lại đối diện với ông. "Thậm chí một thằng Digan cũng không ngu tới mức làm việc đó."
"Mày đánh giá chúng tao quá cao đấy." Bekhir nói, cá ngón tay trượt dần về phía tay nắm cửa.
Đám lĩnh giơ súng trường lên.
"Làm đi." Bekhir nói. "Bắn đi."
"Đừng bắn, chín mày sẽ làm vỡ kính." Gã White hét lên. "Tóm lấy hắn!"
Hai gã lính ném súng trường và lao tới Bekhir, nhưng trước đó ông đã kịp đấm vỡ lớp kính.
Cả cửa sổ vỡ tan tành. Ong ùa vào phòng. Cảnh hỗn loạn bùng lên - tiếng la hét, tiếng súng nổ, tiếng xô đẩy - cho dù tôi hầu như không nghe thấy được dưới tiến vo vo của bầy côn trùng, thứ âm thanh dường như không chỉ tràn ngập trong tai tôi mà còn đầy ắp trong từng lỗ chân lông trên người tôi.
Mọi người trèo cả lên nhau để thoát ra ngoài. Ở bên phải, tôi thấy Bronwyn đẩy Olive xuống sàn lấy thân mình che chở cho cô bé. Emma hét to. "Nằm xuống! " và chúng tôi cùng nằm bẹp xuống tòm chỗ trốn trong khi ong bâu đầy trên da, trên tóc chúng tôi. Tôi chờ chết, vì bầy ong đã phủ kín tất cả phần cơ thể bị hở ra của tôi bằng những cái ngòi đốt chắc chắn sẽ làm tắt ngấm hệ thần kinh của tôi.
Ai đó đã mở bung cửa. Ánh sáng ùa vào. Chừn chục chiếc ủng rầm rầm chạy đi trên những tấm ván sàn.
Im lặng trở lại. Tôi từ từ bỏ tay che đầu ra.
Lũ ong đã biến mất. Bọn lính cũng vậy.
Thế rồi từ bên ngoài vọng vào một bản đồng ca những tiếng la hét kinh hoàng. Tôi nhảy bật dậy, hối hả chạy đến khung cửa sổ vỡ, ở đó một đám người Digan và những đứa trẻ đặc biệt đã xúm lại nhìn ra ngoài.
Thoạt đầu tôi không hề thấy đám lính - chỉ có đám côn trùng khổng lồ, dày đặc vần vũ quay cuồng, dày đặc tới mức tối đen, nằm cách chúng tôi khoảng mười lăm mét về phía đầu lối mòn.
Những tiếng la hét vọng ra từ bên trong đám côn trùng đó.
Thé rồi từng tiếng la hét lần lượt im bặt. Khi tất cả đã kết thúc, đám mây côn trùng bắt đầu tản ra và ran dần, để lộ ra thân hình gã White và thủ hạ của hắn. Chúng nằm sát cạnh nhau trên cỏ thấp, đã chết hay gần như vậy.
Hai mươi giây sau, những kẻ triệt hạ đám xác sống đã biến mất hẳn, tiếng vi ve khủng khiếp của chúng lặng dần khi chúng quay trở về với cánh đồng. Sau khi chúng ra đi, một sự im lặng lạ lùng và đượm không khí đồng quê buông xuống, như thể đây chỉ là mỗi ngày hè bình thường khác, và vừa rồi chẳng có gì bất thường xảy ra.
Emma đếm số thu thể của đám lính trên các ngón tay cô. "Sáu. Tất cả chúng." Cô nói. "Thế là hết."
Tôi đưa cánh tay ôm chầm lấy cô, run rẩy vì biết ơn và kinh ngạc. "Mọi người có ai bị thương không?" Bronwyn hỏi, lo lắng đưa mắt nhìn quanh. Những khoảnh khắc cuối cùng đã thật điên khùng - bầy ong nghìn nghịt, tiếng súng bắn trong đêm tối. Chúng tôi kiểm tra xem có au trong cả bọn bị thương không. Hotface vẫn còn choáng nhưng tỉnh táo, một vệt máu chảy xuống từ thái dương cậu ta. Vết đâm Bekhir phải nhậm khá sâu nhưng sẽ lành. Những người còn lại trong chúng tôi bị chấn động mạnh nhưng không hề bị thương - và thật kỳ diệu, không ai trong chúng tôi bị ong đốt.
"Khi ông đấm vỡ cửa sổ." Tôi nói với Bekhir. "Làm thế nào ông biết bầy ong sẽ không tấn công chúng ta?"
"Tôi không biết." Ông nói. "Thật may là quyền năng của bạn cậu đủ mạnh."
Bạn của chúng ta...
Emma đột ngột lùi xa khỏi tôi. "Ôi Chúa ơi!" Cô thảng thốt. "Hugh!"
Trong lúc hỗn loạn, chúng tôi đã quên mất cậu ta . Cậu ta có khi đang mất máu đến chết ngay trong lúc này đây, đâu đó giữa đám cỏ cao. Nhưng đúng lúc chúng tôi sắp sửa ùa ra ngoài tìm Hugh, cạu ta xuất hiện trên ngưỡng cửa - rách rưới, dính đầy cỏ, nhưng tươi tỉnh mỉm cười.
"Hugh!" Olive reo lên, chạy ùa đến chỗ cậu ta. "Cậu còn sống!"
"Tớ còn sống đây!" Cậu ta vui vẻ nói. "Tất cả các cậu vẫn an toàn chứ?"
"Vẫn an toàn, nhờ cậu đấy!" Bronwyn nói. "Ba lần hoan hô dành cho Hugh!"
"Cậu đúng là vị cứu tinh của bọn này trong lúc khó khăn, Hugh!" Hotface reo lên.
"Chẳng ở đâu tớ lại đáng sợ bằng giữa một cánh đồng đầy hoa dại." Hugh nói, tận hưởng sự chú ý.
"Xin lỗi về tất cả những lần tớ mang năng lực đặc biệt của cậu ra đùa." Enoch nói. "Tớ chắc nó không vô dụng lắm."
"Thêm vào đó." Millard nói. "Tớ muốn khen ngợi Hugh về khả năng chọn thời điểm hoàn hảo. Quả thực, nếu cậu chỉ chậm vài giây thôi..."
Hugh giải thích cậu đã thoát khỏi vụ bắt bớ ngoài ga nhờ chui xuống khoảng trống giữa đoàn tàu à ke ga - đúng như tôi nghĩ.
Cậu ta phái một con ong trong đàn của mình bám theo chúng tôi, nhờ đó cậu ta có thể cám theo từ một khoảng cách an toàn. "Sau đó chỉ còn là vấn đề tìm thời điểm hoàn hảo để tấn công." Cậu ta nói dầy tự hào, như thể chiến thắng đã được đảm bảo chắc chắn từ khoảnh khắc cậu ta quyết định cứu chúng tôi.
"Thế nếu cậu không tình cờ gặp được cánh đồng đầy ắp những con ong thì sao?" Enoch hỏi.
Hugh lấy thứ gì đó từ trong túi áo cậy ra cà giơ lên: một qủa trứng gà đặc biệt. "Kế hoạch B!" Cậu ta nói.
Bekhir tập tễnh đi tới bên Hugh và bắt tay cậu. "Chàng trai trẻ." Ông nói. "Chúng tôi nợ cậu mạng sống."
"Thế cậu con trai đặc biệt của ông thì sai rồi? " Millard hỏi Bekhir.
"Nó đã thoát được cùng hai người của tôi, ơn Chúa. Hôm nay chúng tôi đã mất ba con ngựa tốt, nhưng không mất người nào." Bekhir cúi chào Hugh, và trong khoảnh khắc tôi nghĩ thận chí ông còn định cầm bàn tay Hugh lên hôn. "Cậu phải cho phép chúng tôi trả ơn cậu!" Hugh đỏ mặt. "Không cần đâu, xin cam đoan với ông..."
"Và cũng không có nhiều thời gian nữa." Emma nói, đồng thời đẩy Hugh ra cửa.
"Chúng ta cần bắt kịp chuyến tàu!"
Những au trong chúng tôi vẫn chưa nhớ ra cô Peregrine đã đi mất đều tái mặt.
"Chúng ta sẽ lấy chiếc jeep của chúng." Millard nói. "Nếu chúng ta may mắn - và nếu gã xác sống đó nói đúng - có thể chúng ta vẫn bắt kịp lên tàu trong khi nó dừng lại ở Porthmadog."
"Tôi biết một đường tắt." Bekhir nói, đoạn ông dùng mũi giày vẽ một tấm bản đồ đơn giản lên mặt đất.
Chúng tôi cảm ơn những người Digan. Tôi nói với Bekhir chúng tôi rất xin lỗi vì đã gây ra cho họ nhiều rắc rối đến thế, và ông phá lên cười thật to trong khi vẫy tay chào lý chúng tôi đã theo lối mòn. "Chúng ta sẽ gặp lại nhau, syndrigasti." Ông nói. "Tôi biết chắc là thế!"
* * * Chúng tôi chen nhau leo lên chiếc jeep của mấy gã xác sống, tám đứa trẻ ngồi lèn chặt như cá sardine trong hộp trên chiếc xe thiết kế cho ba người ngồi. Vì là người duy nhất từng lái xe, tôi ngồi vào sau tay lái. Tôi phải mất kha khá thời gian để hình dung ra cách khởi động cái xe mắc dịch - hóa ra không phải bằng chìa khóa, mà bằng cách bấm vào một nút dưới sàn - rồi sau đó đếm chuyện sang số; tôi mới chỉ lái xe số sàn có vài lần, và luôn có bố tôi chit dẫn từ ghế hành khách. Bất chấp tất cả, say một hay hai phút, chúng tôi - bấp bênh, nhấp nhổm, có phần do dự - đã lên đường.
Tôi đạp mạnh chân ga và cho xe chạy nhanh hết mức. Chiếc jeep quá tải có thể đưa chúng tôi đi, trong khi Millard lên tiếng chỉ đường, còn những người khác cố bám chắc. Chúng tôi tới thị trấn Porthmadog sau hai mươi phút, tiếng còi tàu vang lên trong khi chúng tôi phóng mình theo con phố chính về phía nhà ga. Chúng tôi phải kít lại trước ga và cuống cuồng nhảy xuống xe. Tôi còn chẳng buồn tắt máy. Hối hả băng qua nhà ga như những con báo săn đuổi theo một con linh dương, chúng tôi leo lên toa cuối cùng của đoàn tàu đúng lúc nó đang được kéo rời khỏi nhà ga.
Chúng tôi đứng cúi gập người xuống thở hổn hển trên lối đi giữa toa trong khi các hành khách kinh ngạc nhưng cố giấu cái nhìn chòng chọc. Nhễ nhại mồ hôi, bẩn nhem nhuốc, đầu tóc rũ rượi - trông chúng tôi hẳn là rất ấn tượng.
"Chún mình kịp rồi." Emma hổn hển. "Tớ không tin nổi chúng mình đến kịp."
"Tớ không tin nổi tớ lại lái nhanh đến thế." Tôi nói.
Người soát vé xuất hiện. "Cá cô cậu trở lại đây rồi." Ông này nói có kèm theo tiếng thở dài cố nén lại. "Tôi tin là các cô cậu vẫn còn giữ vé của mìn đấy chứ?"
Horace moi vé từ trong túi áo chia thành một nắm.
"Đi đường này tới toa của các cô cậu." Người soát vé nói.
"Cái rương của chúng cháu!" Bronwyn nói, bám chặt lấy khuỷu tay người soát vé. "Nó vẫn còn ở đó chứ?"
Người soát vé gỡ cánh tay của ông ta ra. "Tôi đã thử đưa nó tới chỗ hành lý thất lạc. Nhưng chịu không thể làm cái rương quý hóa đó nhúc nhích lấy một li."
Chúng tôi chạy từ toa này sang toa khác cho tới khi tới khoang hạng nhất, tìm thấy cái rương của Bronwyn vẫn ở nguyên chỗ cô để nó lại. Cô hối hả lao tới chỗ nó và mở khóa, rồi mở nắp lên.
Coi Peregrine không có ở trong rương. Tôi cảm thấy một cơn đau tim nho nhỏ.
"Con chim của cháu!" Bronwyn kêu lên. "Con chim của cháu đâu rồi?'
"Bình tĩnh nào, nó ở ngay đây." Người soát vé nói, và ông này chỉ lên trên đầu chúng tôi. Cô Peregrine đang đậu trên một giá hành lý, ngủ say.
Bronwyn loạng choạng lùi lại va vào thành toa, cảm thấy nhẹ nhõm tới mức thiếu chút nữa thì xỉu đi. "Làm sao nó lên được trên đó?"
Người soát vé nhướng một bên mày lên. "Đó là một món đồ chơi rất sống động." Ông ta quay người đi ra cửa khoang, rồi dừng lại và nói. "Nhân tiện, tôi có thể mua một món đồ chơi như thế này ở đâu nhỉ? Con gái tôi hẳn sẽ thích nó lắm."
"Cháu e rằng nó là độc nhất vô nhị." Bronwyn nói, đoạn đỡ cô Peregrine xuống và ôm bà vào lòng. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
* * *Sau tất cả những gì chúng tôi đã trải qua trong mấy ngày qua - chưa nói gì đến mấy giờ vừa qua - tiện nghi của khoang hạnh nhất quả là một cú sốc. Toa xe của chúng tôi có đi văng da bọc nhung, một bàn ăn, và những khung cửa sổ ngắm cảnh đẹp. Trông nó giống hệt phòng khách của nhà giàu, và chúng tôi lại còn không phải chung đụng với ai.
Chúng tôi thay nhau tắm rửa trong phòng tắm ốp ván gỗ, rồi thưởng thức thực đơn. "Gọi bất cứ thứ gì các cậu thích." Enoch nói,nhấc chiếc điện thoại được gắn vào tay vịn ghế ngả được. "Xin chào, các vị có pa tê gan ngỗng không? Tôi muốn gọi tất cả. Phải, mọi thứ các vị có. Và bánh mì nướng tam giác."
Chẳng ai nói gì về những biến cố đã xảy ra. Có quá nhiều thứ, những thứ quá kinh khủng, và lúc này chúng tôichỉ muốn nghỉ cho lại sức và quên đi. Còn rất nhiều việc phải làm, rất nhiều mối nguy hiểm phải tính đến.
Chúng tôi dần trở nên thoải mái hơn với chuyến đi. Bên ngoài, những ngôi nhà thấp bé của Porthmadog bé dần lại, và ngọn núi của cô Wren hiện lên trong tầm mắt, vươn lên xám xịt phía trên các ngọn đồi. Trong khi những người khác bị cuốn vào các cuộc trò chuyện, tôi vẫn dán mũi vào cửa sổ và những khung cảnh vô cùng vô tận của năm 1940 đang hiện ra đằng sau nó - cho tới tận gần đây, năm 1940 với tôi chỉ là một trải nghiệm nhỏ, chỉ gói gọn trên một hòn đảo tí xíu, và một nơi tôi có thể rời khỏi bất cứ lúc nào tôi muốn bằng cách chui qua đường hầm tối tăm trong ngôi mộ đá ở Caimholm. Tuy vậy, từ khi rời khỏi đảo, năm này đã trở thành một thế giới mới, một thế giới trọn vẹn với những khu rừng đầm lầy, những thị trấn cuộn khói, những thung lũng với các dòng sông lấp lánh nắng chạy ngoằn ngoèo ngang dọc - và với những con người, sự vật trông có vẻ cũ kỹ song chưa hề cũ, như những đạo cụ trong một bộ phim về một thời kì quá khứ được dàn dựng công phu nhưng lại chẳng có kịch bản - tất cả vùn vụt trôi qua ngoài khung cửa sổ của tôi như một giấc mơ vô tận.
Tôi ngủ thiếp đi rồi lại bừng tỉnh, lại ngủ rồi lại thức dậy, nhịp chuyển động của đoàn tàu ru tôi vào trạng thái gà gật, trong đó thật dễ quên rằng tôi không chỉ là một kẻ bị động ngồi nhìn, còn ô cửa sổ của tôi không chỉ là một màn hình chiếu bóng; rằng ngoài kia mọi thứ cũng đều thực như trong này. Thế rồi dần dà tôi nhớ là mình đã trở thành một phần thực tại này ra sao; ông nội tôi; hòn đảo; đám trẻ. Cô cái xinh đẹp với đôi mắt như đá lửa ngồi cạnh tôi, bàn tay cô đặt lên bàn tay tôi.
"Có phải tớ thực sự ở đây không?" Tôi hỏi cô.
"Ngủ tiếp đi." Cô nói.
"Cậu có nghĩ chúng ta sẽ ổn không?"
Cô hôn lên chóp mũi tôi.
"Ngủ tiếp đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kìbí