Thánh nữ và quái vật - Vic
Thánh nữ và quái vật
Tên Fic: Thánh nữ và quái vật
Authur: Vic
Cate: Ngược nam( chút chút), xuyên không, tình cảm...
Rate: K+
Status: On going
Lời nói đầu,
Mình đã từng viết xong một fic ở đây chắc có một số mem sẽ nhớ đó là "Thiên thần không có cánh" nhưng chung quy vẫn không có nhiều kinh nghiệm. Mong các bạn đọc và cho mình ý kiến để mình có thể hoàn thành fic này. Là đứa con thứ hai của mình ấp ủ thời gian cũng khá lâu nên mình sẽ cố gắng hoàn thành. Đôi khi có khen nhưng cũng có chê mình không thể khống chế được ý kiến của các bạn, chỉ mong đó là những ý kiến tích cực để mọi người cùng nhau vui vẻ đọc truyện
Cuối cùng là bộ truyện này mình viết tặng cho một người em gái - Sandy, năm nay em ấy học năm cuối, chuẩn bị thi đại học nên mong em ấy có thể thuận lợi vượt vũ môn hóa rồng.
Chào mừng đến với fic của mình và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Văn án
Hắn là người bị số phận ruồng bỏ, mang trên mình đôi mắt màu xanh lục bảo, bị người đời gọi là quái vật.
Hắn là người rất đỗi tịch mịch, không một ai làm bạn, nhiều năm bị giam cầm trong bóng tối
Hắn chịu hết thảy mọi đau đớm mà không biết mình đã là sai điều gì? Không lẽ không có một chốn bình yên giữa dòng đời điên đảo này hay sao?
Nàng là một cô gái đến từ hiện đại, vưà mất đi vị hôn phu của mình. Nhập vào thân xác của một đứa bé 7 tuổi, tính tình như ác ma mà lại được tôn xưng là "Thánh nữ" của Văn Lang hoàng triều.
Nàng lãnh đạm, không gì thu hút được nàng trừ đôi mắt của hắn - một quái vật.
Hắn có đôi mắt màu xanh lục bảo giống với đôi mắt của vị hôn phu của nàng nên nàng mới tận lực bảo vệ. Hắn chỉ là thế thân.
Cuối cùng, liệu có cái kết nào cho mối quan hệ của quái vật và thánh nữ?
Hắn sẽ được hạnh phúc không?
Nàng có thể hay không buông tha cho quá khứ mà trân trọng người trước mặt?
Chương 1 Vô tình xuyên qua
"Nguyên... Nguyên.. anh đừng bỏ em mà. Mở mắt ra nhìn em đi, em về rồi không rời xa anh nữa mà Nguyên.................."
Từ trong một phòng bệnh nhỏ phát ra tiếng khóc cực kì bi thương của một cô gái. Những người trong phòng bệnh nước mắt cũng lăn dài bất lực nhìn cô gái nhỏ đang điên cuồng lắc một cánh tay đã sớm lạnh băng.
Chàng trai nằm trên giường an tường đôi mắt nhắm chặt, màu môi nhợt nhạt và không hề có hơi thở; cứ nằm đó như thể mọi chuyện không liên quan gì tới mình.
Kim Nhàn không tin, tất cả như một giấc mơ, mọi chuyện vốn tốt lắm, hai gia đình đã bàn bạc xong chỉ còn đợi cô bảo vệ luận án tiến sĩ thành công là sẽ trở về Việt Nam cùng Nguyên kết hôn. Hay phải nói ông trời thật hay đùa giỡn, ngày cô trở về cũng là lúc Nguyên trút hơi thở cuối cùng vì căn bệnh u xương ác tính.
Anh thật ngốc, chịu đựng mọi đau đớn, không cho một ai nói cho cô biết, chỉ mong cô có thể lấy được bằng tiến sĩ ở cái tuổi chưa đến 25. Anh đâu có biết rằng cô chỉ một lòng yêu anh, muốn được cùng anh nắm tay nhau đi qua năm tháng, cùng nhau già đi.
Không có anh cô có sống cũng không chút ít nghĩa nào. Đi theo anh, liệu có còn kịp? Một ý nghĩ xẹt qua đầu cô, kiên định tới mức trước khi cô dùng chỉ số IQ cao hơn người thường của mình mà cân nhắc hậu quả đã thấy mình ở giữa không trung, sau lưng là tiếng la hét tuyệt vọng của bố mẹ. Trước mắt cô như xuất hiện ảo giác, anh nhìn cô lẳng lặng lắc đầu đôi mắt màu xanh lục bảo mang theo trách móc, đau lòng và không cam lòng. Trước khi mắt đi ý thức hoàn toàn cô mới phát hiện ra mình vữa nhảy khỏi ban công từ tầng 20 xem ra sẽ sớm gặp lại anh dưới đó.
Văn Lang hoàng triều, Hùng Huy Vương năm thứ mười ba, địa lao trong thần cung
" Đánh chết ngươi, đồ quái vật! Từ ngày ngươi được phụ hoàng đưa vào thần cung này ta không một ngày nào được yên thân. Ngày ngày phải học đủ thứ lễ nghi để áp chế điềm xấu nhà ngươi mang lại. Ta cũng là một mị nương của phụ hoàng, sao phải ở trong thần cung này vĩnh viễn không được dời khỏi?" - giọng nói còn đầy non nớt phát ra từ một bé gái ngoại hình cực kì đáng yêu đôi mắt đen long lanh, môi hồng phớt nhẹ.
Nhưng những từ ngữ đó không khỏi khiến cho người ta thấy rét lạnh. Đó là Ngữ Lam mị nương, con gái của Minh Tông cùng Vương hậu. Được sắc phong thánh nữ cách đây không lâu, đang dùng roi da quất lên thân mình của một bé trai tầm 12- 13 tuổi, quần áo đã rách nát không nhận ra hình dạng đang bị trói chặt trên một cột gỗ. Mỗi roi đánh xuống làm thân hình gầy nhỏ lại run lên nhưng thủy chung chưa nghe thấy bất cứ âm thanh nào phát ra, đôi môi của bé trai mím chặt không hé ra một chút nào. Dưới sàn nhà máu đã đọng thành vũng, mùi tanh nồng khiến cho dạ dày của người ta thấy nôn nao. Không khí trong địa lao rét lạnh khiến cho người ta không khỏi liên tưởng đây là địa ngục mà cô bé được tôn xưng là thánh nữ kia là một ác ma.
Kim Nhàn lơ lửng trên cao không khỏi trạnh lòng nhìn bé trai, cô bé Ngữ Lam kia cũng quá ác độc đi. Ngày nào cũng hành hạ bé trai kia sống không được mà chết không xong.
Cô đã là một linh hồn ngây ngốc ở Văn Lang hoàng triều được tròn 12 năm nha. Không sống được thì cũng thôi đi, ngay cả gặp lại Tịch Nguyên cô cũng không được. Đến giờ cô vẫn không hiểu tột cùng vì sao mình lại đến được Văn Lang hoàng triều mà muốn đi Địa Phủ báo danh thì lại nói cô dương thọ chưa tận nên không nhận. Địa Phủ không tiến vào được, về hiện đại cũng không về được chỉ có thể ở lại thần cung này nha
Đại khái cô cũng biết được bé trai kia bị coi là điềm xấu của hoàng triều này nên bị đưa tới thần cung. Tột cùng là điềm xấu gì thì không ai nhắc nên cô cũng chịu nhưng đoán là đôi mắt của bé trai vì thấy đôi mắt của cậu bé bị che kín bởi một mặt nạ xấu xí vô cùng.
Mà cô bé Ngữ Lam kia lại là mị nương được sắc phong Thánh nữ cả đời không được dời khỏi thần cung này. Vị trí thánh nữ này luôn chọn mị nương của Hùng Vương cùng Vương hậu để sắc phong với mục đích rõ ràng là cầu nguyện cho quốc thái dân an. Triều đại này vẫn còn quá trọng thần linh, làm cô ngán ngẩm không thôi.
Đột nhiên, Ngữ Lam chưa hết giận giữ vứt roi da xuống nền đất định rút đao nhỏ ra đâm chết bé trai kia. Không một ai có ý dám nên ngăn cản vì họ đã ăn quá nhiều quả đắng của mị nương. Ngữ Lam nhìn chằm chằm vào bé trai kia mà không nhìn dưới chân, vấp một cái, ngã xuống đao nhỏ cứ như vậy thẳng tắp đâm vào ngực trái của Ngữ Lam trong tiếng khóc lóc ầm ĩ của một đám hầu gái.
Kim Nhàn dở khóc dở cười, bé trai kia coi như thoát một kiếp mà còn Ngữ Lam xem ra không cần ở thần cung này chết già nha. Ngay sau đó một lực hút mãnh liệt từ thân thể của Ngữ Lam trói chặt lấy linh hồn của Kim Nhàn. Khiến cô trợn trắng mắt, này, này không phải là mượn xác hoàn hồn sao? Chương 2 Thay tính đổi nết
Khắp nơi là bóng đêm, trống rỗng mà vô tận, Kim Nhàn đi mãi lạc mất phương hướng. Cô tuyệt vọng, không lẽ bản thân mình thật sự bị nhốt trong này. Không biết trải qua bao lâu trước mắt cô xuất hiện đôi mắt màu xanh lục bảo, cô lại mải miết đi theo bỗng trước mắt có một luồng sáng chói lọi phá tan màn đêm kéo cô về phía ánh sáng đó.
Kim Nhàn thấy nặng nề, đã bao lâu không có cảm giác này? Mười hai năm, cô đã sớm quên đi cảm thụ về sức nặng cơ thể nhưng giờ cảm giác đó đã quay về với cô. Ngực trái nhói nên cảm giác đau mãnh liệt làm cô khẽ rên nhẹ chậm chạp mở mắt ra nhất thời chưa thích ứng được ánh sáng mà nhíu lại. ngay lập tức cô thấy âm thanh nho nhỏ bàn luận của hai hầu gái
"Thị Hoa, chị nói xem lần này mị nương có thể hay không có việc gì?"
"Mị nương là thánh nữ, tự nhiên được các thần linh bảo hộ, đâu có thể có việc gì? Đừng nói linh tinh nữa, mau vào xem mị nương đã tỉnh chưa không lát nữa đại quan lang đến lại trách mắng. Em cũng biết trong các mị nương thì đại quan lang thương mị nương nhất mà."
Kim Nhàn tự nhận thấy đây là một cô gái quá mức thật thà. Cái gì mà thần linh bảo hộ? Nếu họ mà biết được hồn phách của mị nương bọn họ hiện tại đã đi báo danh dưới Địa Phủ không biết họ sẽ nghĩ sao đây? Nhưng Kim Nhàn cũng không có lên tiếng mà tiếp tục nghe xem hai cô gái kia nói gì. Ở đây đã 12 năm nhưng cô cũng lười quan tâm xem tột cùng đây có là hoàng triều như thế nào vì cho rằng mình chỉ là một linh hồn bị mắc kẹt ở đây. Đã nhập hồn vào thân thể này thì chỉ có thể cố mà thích nghi với nơi này. Trời cao đã cho cô một cơ hội sống lại tất nhiên sẽ cố gắng trân trọng.
"Đã làm sao mà tỉnh được? Nhưng em thật không hiểu vì sao lại chọn Ngữ Lam mị nương làm thánh nữ mà không phải là Ngữ Âm mị nương? Em thấy mọi người đều nói Ngữ Âm mị nương hiền lành hơn nhiều nha. Người như vậy mới có thể vì con dân Văn Lang mà cầu phúc."
Nghe đến đây Kim Nhàn cũng thở dài trước chiến tích vĩ đại của mị nương này. Ăn ở thật không phúc hậu, ngay cả hầu gái thân cận cũng chán ghét mị nương này đi.
" Em chớ có nói linh tinh. Mị nương còn nhỏ chưa có hiểu chuyện nhưng nàng là ngọc quý trên tay Vương hậu cùng đại quan lang. Muốn sống thì giữ mồm giữ miệng cho cẩn thận" Thị Hoa rất bất đắc dĩ mà nhắc nhở cô hầu gái nhỏ hơn mình tên Thị Yến kia.
Kim Nhàn thấy hai cô hầu gái kia nói xong mới lên tiếng mà cũng giật mình vì cái giọng nói non nớt mà vô cùng suy yếu này của mình;
" Người.. đâu?''
Ngay lập tức Thị Hoa, Thị Yến vén rèm đi vào. Thấy Ngữ Lam tỉnh lại mà vừa mừng vừa sợ. Mừng là cuối cùng mị nương cũng đã tỉnh, có thể báo lại cho đại quan lang cùng Vương hậu, ít ra là bảo toàn được mạng sống của toàn gia đình.Sợ là mị nương sẽ không tha cho mình, với tính cách của mị nương sẽ trừng phạt mình không nhẹ. Lập tức quỳ xuống bên giường của Ngữ Lam( Vic: từ giờ gọi là Ngữ Lam nha, để nhiều tên mình sợ sẽ không phân biệt được) liên tục dập đầu:
" Mị nương tha mạng, chúng nô tỳ ngu dốt không kịp thời cứu giá làm mị nương bị thương. Chúng nô tỳ...."Chưa nói xong đã bị Ngữ Lam quát :
"IM HẾT CHO TA!" Thị Hoa, Thị Yến ngơ ngác nhìn nhau, lần này mị nương tức giận không nhỏ rồi, cơ hội xin tha cũng không cho các nàng nha.
" Cái gì mà tha mạng ta chỉ muốn các ngươi lấy cho ta chút nước. Bàn để xa quá ta không lấy nước được." Nàng dùng giọng điệu nhỏ nhẹ, không lại dọa sợ hai hầu gái này
Thị Hoa, Thị Yến càng hoảng hơn, như thế nào mà không trách phạt bọn họ? Mị nương không phải trước là nói thế sau lại dùng hình nặng hơn không?
Thị Hoa vẫn phục hồi tinh thần nhanh hơn, đứng lên rót một chén nước nhỏ đưa lại cho nàng. Chén nước ngày thường trước kia lại được nàng chậm rãi uống từng ngụm nhỏ, nước mát lành ngọt ngào từng chút, từng chút thấm vào lòng nàng. Đã quá lâu nàng chưa có uống nước, không cho đường cũng tự nhiên thấy ngọt.
Uống xong, Ngữ Lam đưa chén lại cho Thị Hoa nhẹ nhàng nói
"Cám ơn ngươi" khiến Thị Hoa há hốc miệng. Mị nương từ lúc tỉnh lại quá là dọa người đi. Trước giờ không coi đám hầu gái ra gì nay lại chỉ vì một chén nước nhỏ mà nói cảm ơn mình.
"Mị nương, cuối cùng người cũng đã tỉnh. " Thị Yến giờ mới lấy lại được tinh thần mà lên tiếng.
Ngữ Lam xoa tay nên lớp băng trước ngực lại thấy nhức nhối, cảm giác này làm cho nàng không khỏi vui mừng. Đau tức là nàng đã thực sự lại sống, không còn là một cô hồn, nghĩ thế lại nở một nụ cười nhẹ, thoáng qua nhanh tới mức không ai kịp nhận ra.
"Mị nương, nô tỳ đã cho người đi báo tin cho đại quan lang, lát nữa ngài ấy sẽ tới thăm người ngay" Thị Hoa đứng bên bẩm báo
" Đại quan lang? Ai là đại quan lang?" Nàng hỏi ngược lại, khiến hai người cả kinh. Như thế nào mà mị nương lại không nhớ đại quan lang?
"Mị nương, người đừng dọa chúng nô tì. Chúng nô tì sai rồi" Hai người lại quỳ xuống. Xem ra đúng là mị nương không bỏ qua cho họ mà.
"Ái... Các ngươi mau đứng lên đi. Ta đại khái là đã quên hết chuyện trước kia. Nhát đao này quá sâu nên làm một phần hồn phách ta bị đánh tan nên ta bị mất trí nhớ". Lý do hồn phách bị đánh tan thật là tốt nha, người của triều đại này vốn rất tôn thờ thần linh, Ngữ Lam nói dối không chớp mắt mà vẫn làm được hai người kia tin.
Hai hầu gái như được khai sáng, trách không được mị nương lại thay tính đổi nết như vậy. Nhưng hai nàng thấy mị nương như vậy mới tốt nha.
Đúng lúc này, có tiếng hô từ bên ngoài vọng vào:
"Đại quan lang tới!"
Chương 3 Đại quan lang tới thăm
Tiếng thông báo vừa dứt thì ngoài cửa xuất hiện một thiếu niên còn rất trẻ chỉ tầm mười năm tuổi. Không thể nói Ngữ Lam chưa từng nhìn thấy các hoàng tử bao giờ nhưng đây là lần đầu tận mắt chứng kiến một người con trai của vua mà tương lai cũng sẽ lên ngôi vua.
Thiếu niên ấy mặc trên mình một trường bào màu trắng, ống tay áo thêu hình chim Lạc. Đôi mắt sáng có thần, môi đang mím chặt như đang giận dữ điều gì đó, sống mũi dài, tóc đen như mực chỉ buộc sơ qua phía đuôi. Khí chất nho nhã, khiến người ta không thể không tôn trọng. Nhưng ấn tượng tốt của nàng chỉ có thể giữ được trong chưa đầy 30 giây vì người thiếu niên ấy mở miệng là rít gào:
“Lạc Ngữ Lam, em không biết tự cẩn thận một chút à? Có đi thôi mà cũng không vững, thật mất mặt ta khi có một người em như em” Khí chất nho nhã mất sạch sẽ, không còn chút tăm hơi nào.
“ Xin lỗi, anh là ai?” Đùa à? Nàng tốt xấu gì cũng là một bệnh nhân ấy vậy mà không hỏi han cho tử tế lấy một câu đã quát tháo ầm ĩ làm nàng đau hết cả tai rồi. Thì ra đại quan lang trong miệng Thị Hoa, Thị Yến là vậy. Nhưng khổ nỗi nàng chưa có biết tên của người thiếu niên trước mặt mà trên danh nghĩa là anh trai ruột của thân thể này.
Lại rít gào:
“Em. Em muốn anh tức chết hả? Nghe cho rõ đây, ta là anh trai của em. Lạc Ngữ Luân, nghe rõ chưa hả? Lạc. Ngữ. Luân” ba tiếng cuối cùng thiếu nhiên ấy nghiến răng kèn kẹt mới có thể nói ra được
Ngữ Lam gật gật cái đầu nhỏ của mình:
“Đã biết, không cần quá to tiếng”. Nàng nhàn nhạt nhắc nhở thiếu niên trước mặt, dù sao thì cứ la hét nhiều sẽ ảnh hưởng tới giọng nói, như vậy không tốt chút nào.
Ngữ Luân trợn mắt, nhìn em gái mà quên cả thở, này, này có phải em gái của hắn không? Vẫn là đôi mắt to đen láy ngập nước long lanh như con nai rừng, vẫn sống mũi nho nhỏ, vẫn đôi mày thanh tú, vẫn đôi môi như đóa hoa hé nở. Nhưng lại không có tinh quái, hung ác ngày nào mà là nhìn thanh lãnh như hương sen, xa cách khiến người ta khó có thể thân cận.
Không chắc chắn là do Ngữ Lam đang giả bộ lừa hắn, chắc em ấy đang giận hắn vì hắn vừa la mắng em ấy. Mỗi lần giận là Ngữ Lam chả thèm quan tâm tới hắn, tới chỗ mẫu hậu khóc lóc rồi khiến mẫu hậu phạt hắn thê thảm. Lần trước roi mây của mẫu hậu hắn chưa có quên đâu, nghĩ tới đây lại khẽ xoa cái mông của mình, miệng thì oa oa khóc lớn, nước mắt tuôn như mưa:
“Ngữ Lam, anh sai rồi, hu. Anh không nên quát em, là do anh không tốt. Em đừng có giận anh nữa..”
Nghe đến đây Ngữ Lam thấy đầu mình có một đàn quạ bay qua. Đứng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, vị đại quan lang này biểu cảm còn giỏi hơn cả diễn viên của xuất sắc nhận được giải Cánh diều vàng của năm đi. Nói khóc là khóc ngay được.
“ Anh tới thăm bệnh hay tới ép chết em đây? Em không có tức giận, chỉ là mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thôi”
Nàng rất là bất đắc dĩ phải nói với hắn.
“ Thật sự em không có giận anh?” Hắn ngước lên, tạm thời ngừng công cuộc làm vòi phun nước của mình
“Thật sự”
“Tốt, vậy là tốt rồi. Anh mang tới chút cháo gà em dùng ngay cho nóng”
Hắn cười như hoa nở, như thể người khóc lóc thảm thiết một phút trước không phải hắn. Ánh mắt cực kì chiều chuộng Ngữ Lam, phải biết là trong hoàng cung này có rất nhiều quan lang, mị nương là em của hắn nhưng hắn chỉ yêu thương, chiều chuộng người bào muội này.
Ngữ Lam lần nữa sock, thái độ của tên này thay đổi so với tốc độ lật sách còn nhanh hơn. Đúng là vẫn còn là trẻ con mà.
Ngữ Luân nằng nặc không chịu về cung của mình mà ngồi canh chừng nàng ăn hết bát cháo gà rồi lại mang những truyện lông gà vỏ tỏi mà hắn nghe ngóng được trong một ngày, một đêm khi Ngữ Lam hôn mê lải nhải kể hết cho nàng nghe. Mãi đến xế chiều mới chịu ra về khi nàng quá mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Sáng này hôm sau, một nhân vật hoàng gia nữa lại tìm tới thần cung của nàng.
Chương 4 Trách nhiệm Thánh nữ
Sáng ngày hôm sau, tin tức Ngữ Lam đã tỉnh lại lan đi khắp hoàng cung cũng mang đến một nhân vật hoàng gia tới Thần cung - Hùng Huy Vương.
Nàng từng nghĩ là Hùng Vương thì phải mang tiền hô hậu ủng, cả người dát vàng nhưng nàng sai lầm rồi.
Đó chỉ đơn giản là một người đàn ông trung niên tuổi chưa quá bốn mươi mặc trên mình bộ quần áo bằng lụa tơ tằm màu thanh thiên thêu hình chim Lạc trước ngực nhưng so với đại quan lang Ngữ Luân lớn hơn một chút. Nét mặc nghiêm khắc nhưng cũng đồng thời là khoan dung, độ lượng.
Nàng đang định quỳ xuống hành lễ, ông là vua một nước , dù là con gái của người ta nhưng cũng không thể khiêu chiến với quyền uy của người có quyền lực tối cao, nhưng lại nghe giọng nói ôn hòa vang lên
" Thánh nữ, không cần đa lễ" - chỉ ngắn ngủi như thế cũng đủ để làm nàng nghi ngờ nhìn người trước mặt, ánh mắt nàng có ý chất vấn khiến Hùng Huy Vương nói tiếp"Nay con đã là thánh nữ, ở tại thần cung này tất không chỉ đơn thuần là con gái ta. Phụ hoàng hiểu, con không vui nhưng vị trí này xưa nay không thể để cho những mị nương đảm nhận."
"Con hiều" - nàng nhẹ giọng đáplời. Dù sao cũng là địa vị tôn quý, hưởng hết cưng chiều lại không phải no cơm áo. Mà nghe chừng vị trí Thánh nữ này không nhỏ đâu.
"Con hiểu là tốt, nay con đã tròn bảy tuổi, cũng nên bắt đầu vì Văn Lang ta mà cầu phúc. Hơn nữa ta mang quái vật kia để vào thần cung của con cũng không phải là muốn con bị nó hại. Ngược lại, con là đại diện cho thần linh ắt có thể khống chế điềm xấu do nó mang lại cho tới này tế tổ" - Ông vuốt râu nói tiếp, thường ngày Ngữ Lam ngang ngược nhưng hơn nay chỉ có yên lặng nghe lời, nên ông cũng nhân cơ hội này mà dạy bảo con gái một chút.
Nghe đến đây hình ảnh bé trai hơn trước lại xẹt qua trong trí nhớ của nàng. Xem ra nên cân nhắc một chút. Nhưng "tế tổ" trong miệng Hùng Huy Vương này có nghĩa là gì? Nàng cũng không để ý lắm nhưng sau này thấy thật hối hận vì không chú ý điểm này, khiến cho nàng phải đau đớn đến sống không bằng chết.
Thấy nàng không trả lời thì nghĩ rằng nàng đang suy nghĩ nên Hùng Huy Vương cũng nhanh chóng rời đi. Các Lạc hầu, Lạc tướng vẫn đợi ông bàn bạc việc nước.
Ngữ Lam vẫn đang suy nghĩ xem tột cùng là Thánh nữ này có công việc như thể nào. Nàng biết được là từ trước người Việt cổ theo chế độ mẫu hệ nên vẫn có chút ảnh hưởng tới văn hóa dân gian như là phần lớn thần tiên được tôn thờ là nữ giới. Nhưng Văn Lang đã là thời kì phụ hệ, không dễ dàng gì có một người con gái được tôn sùng là đại diện của thần linh. Nàng coi như đang làm công được hưởng lương cao đi nữa nhưng cũng cần cần hiểu công tác của nàng nha. Chỉ biết là cầu phúc cho dân chúng thôi. Nhưng mà cầu phúc như thế nào? Bao giờ cầu phúc thì nàng hoàn toàn không biết.
"Thị Hoa, có ở bên ngoài thì tiến vào" Nàng nghĩ nghĩ vẫn là khai thác thông tin từ người này là tốt nhất, Thị Hoa có vẻ cẩn thận, ít lời. Hỏi người khác lại không khéo lộ ra sơ hở nàng chưa muốn cái ghế thành nữ này ngồi không vẫn lại bị người ta cho cái mác yêu nữ đâu. Ngay lập tức Thị Hoa tiến vào.
Mị nương so với trước lúc bị thương thì thay đổi nhiều lắm, Không hở ra là đánh mắng hầu gái nên Thị Hoa cũng không còn quá sợ hãi mị nương như trước.
"Ngươi đã theo hầu ta bao lâu?" - nàng hỏi
"Hồi bẩm mị nương, từ ngày mị nương vào ở thần cung, cũng đã tròn ba tháng". Thị Hoa kính cân trả lời.
"Công tác hàng ngày của ta như thế nào?" - nàng vẫn quen dùng từ ngữ hiện đại.
"Công tác?" Thị Hoa trợn mắt hỏi lại
"Ặc, ý ta là Thánh nữ như ta phải làm những gì?" nàng hỏi lại
"Mị nương là Thánh nữ, hàng tháng đúng ngày trăng tròn phải lên đàn tế thần cầu nguyện vì con dân Văn Lang ta. Còn những ngày thường học tập một chút lễ giáo, quản chế quái vật kia là được ạ." Thị Hoa thật thà trả lời, nửa câu cũng không giấu giếm.
"Các người luôn nhắc tới quái vật, lại quái vật, ta muốn đi nhìn qua hắn một chút."
Chương 5 Đi thăm quái vật
" Mị nương, không thể được. Thân thể người còn rất yếu, đâu có thể để những thứ mang điềm xấu nhơ bẩn như vậy đến gần được." Thị Yến đang mang nước vào lại cuống quýt ngăn cản.
Ngữ Lam chỉ nhàn nhạt phun ra một câu:
"Ta là mị nương hay các ngươi là mị nương đây?"
Làm cho hai người cuống quýt thu xếp, đặt nàng nên chiếc ghế gỗ nhỏ có lót đệm lông ngỗng mềm mại. Hai tên nam đinh mình ở trần chỉ đóng khố nâng chiếc ghế nhỏ tiến vào địa lao trong thần cung.
Địa lao thần cung.
Vẫn là không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Tại căn phòng lần trước mà Ngữ Lam đời trước tra tấn cậu bé trai kia, trên giá gỗ vẫn bị trói chặt như trước. Đôi môi nứt nẻ, khô khốc, so với giấy còn trắng hơn. Dưới chân là vũng máu đã khô từ lâu đang chuyển sang màu đen. Lòng của nàng tự nhiên co thắt lại đau đớn, loại cảm xúc này từ rất lâu rồi không còn tồn tại trong nàng, nhưng đứa bé đang hôn mê kia lại gợi lên được. Chỉ là một đứa trẻ sao phải chịu mọi hành hạ như vậy.
Ngữ Lam lạc giọng đi, khó khăn lắm mới ra lệnh được
"Đỡ nó xuống, không lẽ các người không biết nó có thể chết sao?"
Câu nói của nàng như viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng tạo ra sóng lớn
"Mị nương, nó là quái vật. Thân mang điềm xấu không phải người vẫn luôn hận nó sao? Loại quái vật như nó chết cũng không đáng tiếc" - giọng này là của Thị Yến
"Ta nói đỡ nó xuống!" - nàng gằn giọng
Quay sang Thị Hoa phân phó
"Đưa nó ra khỏi đây. Cho người chữa trị cho nó. Không có sự đồng ý của ta không ai được hành hạ nó. Nếu không..." Nàng không nói hết mà nhìn mọi người trong phòng giam bằng ánh mắt so với gió mùa Đông Bắc còn lạnh hơn.
Nàng là mị nương được yêu thích nhất, là thánh nữ tối cao nên không ai dám trái lệnh. Ngay lập tức dây trói bị cắt đứt, đứa bé cứ như vậy ngã thẳng xuống đất. Lại bị hai tên nam đinh kéo lê trên mặt đất, ánh mắt của nàng nheo lại
"Đỡ nó cho tử tế, nó có thêm vết thương nào các người phải trả giá bằng mạng sống của mình."
Phân phó xong mọi chuyện nàng lại được đưa về gian phòng của mình. Lúc này mới cẩn thận đáng giá căn phòng. Căn phòng khá lớn, được trang trí bằng những đồ vật khá tinh xảo làm bằng đồng. Phải biết là thời kì này đồng là kim loại hết sức quý giá. Nàng cũng khá hài lòng với bố trí trong phòng. Thân thể này vẫn chỉ là của một đứa trẻ bảy tuổi vẫn không thể gắng gượng nhiều hơn. Vẫn phải là ngủ nhiều hơn một chút mới mau bình phục. Nghĩ là làm, Ngữ Lam để Thị Hoa đỡ nên giường rồi nhanh chóng chìm vào giống ngủ.
Tại một căn phòng khác trong thần cung, một đứa bé nằm trên một ổ rơm sớm đã tỉnh lại. Thân hình xanh xao đến cực điểm đang co quắp lại như thể tìm cho mình chút hơi ấm nhưng không thể.
Trong trí nhớ của hắn, đã không thể nhớ nổi khuôn mặt người được gọi là mẹ của hắn đang căm hận chửi rủa hắn là đồ quái vật. Tất cả chỉ vì hắn có đôi mắt không giống với mọi người. Nên ba tuổi hắn bị đưa đến trước mặt Lạc hầu Quốc Trọng, bị che đi đôi mắt không để ánh mắt của hắn nhìn vào cảnh vật của Văn Lang sợ rằng ánh mắt ấy sẽ phá hủy tất thảy. Hắn không biết hắn sai ở đâu, cứ như vậy mà chịu đựng sống trong bóng tối đã mười năm. Tưởng rằng trận đòn ngày hôm trước sẽ giải thoát hắn khỏi địa ngục này nhưng hóa ra hắn vẫn không được chết. Sống chết của hắn không còn là do hắn quyết định mà là Thánh nữ như ác ma kia định đoạt. Hắn không biết đến cuối cùng mình sẽ chết đi như thế nào nhưng hắn khát vọng trước khi chết được nhìn thấy ánh sáng xinh đẹp một lần nữa. Chỉ thế thôi hắn chết cũng không hối tiếc
Chương 6 Bữa tối ấm áp
Khi nàng tỉnh dậy đã là giờ ăn tối, thần cung đã được thắp sáng bởi những bó đuốc bập bùng. Thị Hoa, Thị Yến hai người nhanh chóng mang nàng tới một gian phòng khá so với phòng ngủ nhỏ hơn một chút. Chính giữa phòng là một bộ bàn ghế bằng gỗ được làm khá tỉ mỉ. Trên bàn lớn thức ăn đã được bày sẵn. Năm món canh, mười món mặn khiến nàng không khỏi nhíu nhíu mày.
"Lần sau một món canh, ba món mặn là được rồi. Như thế này quá lãng phí" - Ngữ Lam nhẹ giọng phân phó, một bàn lớn thức ăn so với thân thể của một đứa trẻ bảy tuổi là thừa thãi cực điểm, không phù hợp với tính cách của nàng.
"Vâng, nô tỳ sẽ nhắc nhở nhà bếp theo ý của mị nương" - Thị Hoa lên tiếng. Mị nương nhà các nàng như thay da đổi thịt. Không còn tùy hứng, sáng nắng chiều mưa như trước mà thành thực trưởng thành hơn rất nhiều. Nghĩ vẫn tốt hơn là nghe lời mị nương tất cả như vậy mới là sáng suốt.
Ngữ Lam vẫn chưa quen được với việc ăn cơm mà nhiều người lại đứng bên cạnh nên vẫy tay cho tất cả lui ra ngoài. Còn chính bản thân mình thì chậm rãi nhấm nháp thức ăn. Thịt và rau thời kì này không có chút hóa chất nào, ăn vào thấy thật sự tươi ngon. Nàng biết thân thể muốn phát triển bình thường thì nhất định phải ăn cho thực cân bằng các chất dinh dưỡng.
Bữa cơm kéo dài khoảng một giờ đồng hồ mới kết thúc, vừa ra khỏi phòng thấy trên trời những ngôi sao sáng lấp lánh. Với người dân tại thời đại này thì không có gì đặc biệt nhưng với Ngữ Lam thì đó là một cảnh vật khó gặp khi từ bé đã lớn nên ở thành phố với ánh đèn át đi ánh sáng của tự nhiên. Nàng không cho ai đi theo mà chậm rãi đi dạo trong thần cung. Đi dạo vu vơ mà nàng không nhận ra được mình đã đi tới khu vực khá xa với phòng của bản thân.
Nàng đang đứng trước căn phòng khá rách nát, gió lùa bốn phía nhưng lại có người canh giữ trước của. Nam đinh kia đã nhanh chóng nhận ra nàng quỳ gối hành lễ với nàng
"Tham kiến mị nương"
"Đứng lên đi, trong phòng có cái gì mà lại cử người canh giữ?" nàng thuận miệng hỏi.
"Hồi bẩm mị nương, là quái vật ở bên trong ạ." nam đinh kia trả lời ánh mắt tràn ngập khinh miệt khi nhắc đến hai từ "quái vật".
"Đã biết, ta vào trong xem. Lui ra ngoài cách phòng này thật xa cho ta!" Nàng không chịu được sự khinh miệt của nam đinh này dành cho cậu bé kia còn lý do thì nàng cũng không rõ.
Thế nhưng nam đinh này lại hiểu thành mị nương lại muốn tra tấn quái vật rồi. Không muốn cho hắn nghe thấy nên sai sử mình dời đi. Nên khom mình hành lễ mà xoay người dời đến cách đó khoảng 20 bước chân.
Nàng đẩy cánh cửa, bước vào phòng bên trong là một mảnh tối om. Khi cầm một bó đuốc vào mới thấy rõ căn phòng không có thứ gì ngoài một ổ rơm. Một thân hình gầy nhỏ cực điểm đang thu mình trong góc, bộ quần áo trên người rách nát không che được chút gì. Trước mặt cậu bé là một cái bát.
Nghe được tiếng bước chân lại gần thì ra sức ôm lấy cái bát ấy. Hắn không biết người tới có mục đích gì nhưng hắn đang rất đói, đã gần ba ngày rồi không được ăn một chút gì cả. Vừa rồi có người mang đến cho hắn chút ít đồ ăn nhưng cũng không quên đá vào thân thể hắn. Hắn biết mình thân phận hắn thấp kém nhất Văn Lang hoàng triều này, ai cũng có thể chà đạp được hắn. Nhưng hắn chưa được nhìn thấy ánh sáng lần nữa nên không thể để bản thân mình chết đói được. Hắn là sợ người đang tới kia cướp mất chút thức ăn của mình.
Ngữ Lam nhìn thấy cái bát kia lại đau lòng, trong bát gạo dùng để nấu không biết đã để từ bao giờ có những hạt đã mốc đen nên, đã vậy lại lẫn rất nhiều cát sỏi thậm chí trên mặt bát còn là xác chết của mấy con gián. Thế nhưng cậu bé ấy vẫn khư khư ôm vào lòng, sợ nàng lấy mất. Cùng là những đứa trẻ nhưng sao thân thể này hưởng hết yêu thương của cha mẹ, sống trong xa hoa, ăn uống thừa thãi. Mà cậu bé kia nhận hết những gì tàn khốc nhất, không cha mẹ che chở, sống trong đòn roi nhục nhã, đến bát cơm trắng cũng không có.
"Ngươi chớ sợ, ta không tranh của ngươi. Nhưng không lẽ ngươi không biết mình đang chuẩn bị ăn những thứ gì sao?" - Nàng nghẹn giọng hỏi
Hắn nghe được tiếng nói non nớt nhưng đầy quan tâm, đã rất lâu không ai hỏi hắn như vậy hay đúng hơn là không ai nói chuyện với hắn. Là lần đầu trong mười năm qua hắn nguyện ý mở miệng trả lời, giọng nói khàn khàn
"Ta sao lại không biết, nhưng quái vật như ta đâu được lựa chọn. Không ăn chỉ có một con đường đó là chết đói. Mười năm rồi, cũng thành quen mùi vị cũng không còn kinh tởm như ban đầu"
"Ngươi đợi chút đừng ăn những thứ này không thể ăn được" nói rồi nàng nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của hắn ra khỏi chiếc bát. Cầm chiếc bát xoay người ra ngoài, nàng gọi tên nam đinh kia lại gần
"Đi đến phòng bếp mang chút đồ ăn lại đây. Còn những thứ này để ta nhìn thấy lần nữa thì cẩn thận cái đầu của ngươi" giọng điệu lạnh băng khiến tên kia chạy nhanh như bay. Chỉ chưa đầy năm phút hắn đã quay lại cầm trên tay một khay gỗ có một bát cháo thịt băm còn nóng nguyên, một bát canh gà
Nàng không nói gì cầm lấy, trừng mắt với nam đinh kia rồi lại vào phòng, đến trước mặt cậu bé kia ngồi xuống
"Trước hãy uống chút canh đi đã" nàng nói rồi mức một thìa canh đưa đến bên môi hắn. Một mùi thơm hấp dẫn trước chóp mũi làm hắn mở miệng tiếp nhận thìa canh. Cứ như thế nàng đút hết cho hắn bát canh nhỏ lại đến cháo. Hắn ăn rất chậm, hắn không biết vì sao người trước mắt lại được tiếp xúc với hắn, nhẹ nhàng kiên nhẫn đút cho hắn ăn. Thân phận của hắn hẳn là ai cũng biết, không ai tình nguyện quan tâm tới hắn. Vậy mà người trước mặt lại có thể đối xử với hắn như vậy. Chỉ có tiếng chiếc thìa va vào thành bát nhưng trong lòng hắn là một dòng nước ấm áp bao quanh.
"Tốt rồi, đi cũng nên đi thôi" nàng gật gật nhìn hai cái bát trơ đến đáy mà nói. Nhưng vạt váy lại bị một bàn tay níu chặt
"Ngươi là ai?" Hắn hỏi. Hắn muốn biết tên người đã cho hắn chút ấm áp. Hắn muốn ghi nhớ cái tên đó vào tận sâu trong tâm trí mình.
Một mảnh yên tĩnh, hắn không buông tay mà đợi câu trả lời của nàng.
Chương 7 Đôi mắt màu xanh lục bảo
Sự chờ đợi kéo dài trong im lặng tưởng chừng là vô tận, cuối cùng người phá vỡ là nàng.
“Tên ta là Nguyễn Thị Kim Nhàn” đã rất lâu nàng không còn nhắc đến tên mình với ai. Nhưng không hiểu giờ phút này tại sao nàng lại nói cái tên ấy với cậu bé trước mặt.
Bàn tay gầy guộc vẫn nắm thật chặt mép váy của nàng không buông.
“Ngươi có quay lại chứ?”
Hắn rất muốn lại được nghe thấy âm thanh dù là lạnh nhạt của người trước mặt. Không nhìn được nàng nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng của người ấy là được. Không phải do nàng cho hắn thức ăn ngon mà là sự quan tâm, ân cần của người đó dành cho một quái vật như hắn.
“Sẽ”
Nàng chỉ để lại một tiếng rồi gỡ tay cậu bé ấy. Nàng vẫn luôn lãnh đạm như thế. Dù là hoàn cảnh của cậu bé trước mặt có đáng thương nhưng nàng vẫn chỉ có thể quan tâm hắn cậu bé ấy chút ít mà thôi. Chung quy vẫn là không có mối liên hệ nào với nàng. Mà từ trước đến nay nàng chỉ quan tâm tới những người thân của mình.
Đêm ấy, có một người an ổn ngủ yên trân ổ rơm mà nở nụ cười hạnh phúc. Đêm ấy, có người ngủ trên giường đệm xa hoa nhưng nước mắt vẫn rơi khi nhớ về quá khứ.
Buổi sáng nàng tỉnh dậy, phát hiện gối đầu đã thấm ướt nước mắt. Nàng chỉ ăn sáng cho có lệ vì tâm tình vẫn rất uể oải, lại gọi Thị Hoa vào tìm hiểu thông tin có ích cho bản thân.
Thông qua Thị Hoa nói, nàng biết được, Thánh nữ có địa vị có thể nói là gần như dưới một người mà trên vạn người. Thánh nữ là phụ nữ duy nhất có quyền can thiệp vào các quyết định của hoàng triều. Các Lạc tướng, Lạc hầu phải nghe lệnh của Thánh nữ khi nàng ra lệnh. Nhưng đó là những điều chỉ xảy ra sau khi nàng đủ mười năm tuổi.Thần cung không được tính là hậu cung nên không thấy các phi tần của Hùng Huy Vương tới thăm thậm chí là Vương Hậu. Chỉ có Hùng Vương và đại quan lang mới có thể tự do ra vào thần cung của nàng. Ngược lại nàng là Thánh nữ lại có quyền ra vào thần cung cũng như hậu cung mà không cần phải để ý bất kì điều gì.
“Tại sao các ngươi vẫn luôn miệng gọi đứa bé kia là quái vật?” Nàng thuận miệng hỏi, tay cầm một bát chè hạt sen.
“Dạ thưa mị nương đó là do quái vật kia có đôi mắt màu rất khác người bình thường, nghe nói là màu xanh lục bảo ạ.”
Thị Hoa vừa nói đến đây thì nghe tiếng vỡ nát chói tai. Trên sàn nhà là ngổn ngang mảnh vỡ từ bát chè sen. Mị nương Ngữ Lam của nàng mặt mày trắng nhợt
“Ngươi vừa nói gì? Nói lại cho ta nghe lần nữa…” Nàng thì thào
“Dạ là quái vật kia có đôi mắt màu xanh lục bảo ạ. Theo lời tiên đoán của Thánh nữ đời đầu tiên mị nương trưởng của Kinh Dương Vương thì đó sẽ là mang lại cho hoàng triều ta một sự hồi sóng gió rất lớn” Thị Hoa nhắc lại những gì được nghe kể lại khi đến thần cung.
“Màu xanh lục bảo,…” nàng lẩm nhẩm, không lẽ đây là ý trời?
Đưa linh hồn nàng về thời đại này để nàng có thể gặp được một người có đôi mắt giống với anh. Để nàng có thể thay đổi số mệnh của người ấy. Nhưng nàng biết rất rõ chỉ là một đôi mắt giống với anh nhưng không phải là Tịch Nguyên của nàng.
Nàng đưa ra một quyết định mà sau này làm khổ nàng và quái vật kia, hai người không ngừng dây dưa mà đầy đau đớn. Nàng sẽ che chở hết sức mình để cậu bé kia được vui vẻ vì hắn có đôi mắt giống với anh.
Thị Hoa thấy nàng như vậy thì lặng lẽ lui ra, mị nương lại thất thần rồi nhưng nàng ta biết mị nương sẽ không muốn bị làm phiền.
Ngay lúc ấy nghe giọng Thị Yến hốt hoảng thông báo
“Mị nương, không tốt rồi, quái vật kia đã xảy ra chuyện rồi..”
Nàng rất nhanh đã bình tĩnh mà cũng cười khổ, số phận cậu bé kia sao mà suốt ngày xảy ra chuyện vậy? Nếu nàng không mượn xác hoàn hồn liệu cậu bé ấy có sống được đến ngày hôm nay?
“Có gì ngươi nói đi.”
Nàng thẳng lưng ngồi khiến có mọi người thấy được hóa ra một đứa trẻ bảy tuổi nhưng cũng có thể toát ra được khí chất lạnh lùng mà cũng hết thảy tôn quý.
Nhưng khi nghe xong mọi báo cáo của Thị Yến nữa mà tức giận như phun ra lửa:
“Đáng chết! Hắn thật to gan. Thị Hoa đi mời đại quan lang lại đây. Thị Yến dẫn đường ta đến đó!”
Nàng mang theo Thị Yến dời đi theo hướng cửa của thần cung. Một hồi phong ba đang đợi nàng ngay trước của cửa thần cung.
Chương 8 Phong ba nổi lên
Sân tế thần,nơi tổ chức tế thần hàng tháng.
Đứng trên đài tế là một người đàn ông khuôn mặt xảo quyệt, âm hiểm đang ra sức nói to
“Hỡi các con dân, thánh tổ nữ, trưởng mị nương của Kinh Dương Vương đã nói sẽ xuất hiện một quái vật mang đến sự thay đổi của hoàng triều ta. Nay đã xuất hiện quái vật đó, đã ba tháng nay trời không một giọt mưa mà Hùng Vương cùng Thánh nữ không có động thái nào. Ta thương xót mọi người nên thay trời hành đạo” – nói đến đây, hắn dừng loại quay xuống nhìn một thân ảnh đang hứng lấy những đòn đánh đấm, những viên đá to nhỏ đang tới tấp đáp vào thân ảnh đó.
Lại nói về quái vật, khi hắn đang nằm trên ổ rơm của mình thì bị người lôi đi. Hắn đoán lại là Thánh nữ ác ma kia không tha cho hắn, muốn hành hạ hắn nhưng hắn không ngờ lại là bị mang đến sân tế thần, hứng chịu mọi lời lẽ nhục nhã. Hắn ôm lấy đầu vùi vào giữa hai chân, chỉ mong một lần nữa được nghe thấy âm thanh của người kia, người mang tên Kim Nhàn.
Thần cung
Vừa đến cửa thần cung đã có một chiếc xe ngựa đợi nàng ở đó.
“Đi tới sân tế thần ngay lập tức cho ta” – nàng ra lệnh
Ngay lập tức, chiếc xe phóng đi như bay, xóc nảy nàng không để ý. Chỉ mong sao có thể kịp thời đến trước khi có chuyện xấu nhất xảy ra. Lòng nóng như lửa đốt.
Khoảng 15 phút sau mới đến nơi, nàng hấp tấp nhảy xuống mà quên mất mình vốn chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi. Mất thăng bằng nhưng làm nàng vấp ngã, tay chống xuống đất, làm bàn tay sước da rỉ máu nhưng nàng không để ý. Tâm chí nàng đang đặt hết trên người cậu bé kia.
“Thánh nữ giá lâm” – một giọng hô to của tên nam đinh đi theo nàng vang lên.
Những người dân đang đứng dạt ra tạo thành một đường thẳng tắp tới đài tế, tất cả phủ phục quỳ xuống không dám nhìn trực diện dung nhan của nàng, nhưng hết thảy có thể cảm nhận được nàng đang cực kì tức giận, không khí như thể đông cứng lại.
Nàng không đến thẳng đài tế mà đi về phía quái vật kia ngoài dự đoán của tất cả, lấy ra khăn tay lau đi vết máu trên mặt hắn mà nói
“Đừng lo lắng, đã có ta ở đây”
Khiến hắn tưởng mình có ảo giác, nguyên lai cái chết không đáng sợ, trước khi chết hắn còn có thể nghe giọng nói của nàng một lần nữa. Chỉ kịp nghĩ như vậy hắn đã ngất đi vì đau đớn.
Lúc này nàng mới đi về phía đài tế, phía sau là tên nam đinh bế quái vật đi theo.
Nàng đi chậm rãi, nhưng khiến cho người trên đài cảm thấy mình là miếng mồi trong một cuộc đi săn, mà cô bé mới chỉ bảy tuổi kia là mãnh thú khát máu, đang từng bước đến gần hắn.
“Lạc hầu Quốc Trọng, ta cần một lời giải thích cho việc này. Không phải ngày tế thần không biết ngươi cho tập trung nhiều con dân tại đây làm gì?” Nàng mở lời, trước mặt là người anh cùng cha khác mẹ với Hùng Huy Vương – Lạc Quốc Trọng.
Hắn tự trấn an mình “ Không việc gì phải sợ, chỉ là một con nhãi ranh bảy tuổi, không đối phó nổi sao làm nên nghiệp lớn”.
“Thánh nữ cũng đã đến, thật tốt. Ta đây đang định cho người đi mời người tới. Ta cũng là thay mặt con dân cần một lời giải thích của thánh nữ”
Nàng nhíu mày đợi câu tiếp theo của hắn
“Đã ba tháng nay trời không có mưa, thân là thánh nữ người sao lại không cầu xin thần mưa ban mưa xuống. Hay là người căn bản không có năng lực ấy khi mang trong mình dòng máu không thuần khiết? Phải chăng là thần linh đang trừng phạt chúng ta khi để người ngụ tại thần cung”
Một lời này làm cho toàn dân khiếp sợ. Chương 9 Khí thế bức người
Dân chúng đột nhiên nhớ đến một việc mà bấy lâu đã bị lãng quên. Hùng Huy Vương vốn chỉ là nhị quan lang của Hùng Hi Vương, đại quan lang của Hùng Hi Vương mới chính là Lạc hầu Quốc Trọng. Bình thường dân chúng hẳn sẽ không để ý hưng hiện tại lại đang là hạn hán hoành hành, long dân đang bất an, một câu này lại khiến cho lòng dân như mặt hồ dậy sóng. Qủa thật đây là một đòn tâm lý rất ngoan độc.
Nhưng nàng vẫn chấn định như thường, bản thân không muốn tham gia vào vòng xoáy tranh giành quyền lực nhưng nàng biết đã là điều không thể khi mà thân phận của nàng là con gái của người đang ngồi trên vị trí mà ai cũng nhăm nhe tranh đoạt. Hơn nữa nàng phải thật mạnh mẽ để bảo vệ được cậu bé kia thì quyền lực là điều không thể không có trong cái xã hội kẻ thắng làm vua, kẻ thua là giặc này.
Hiển nhiên là nàng đã phân tích hết ngụ ý của câu nói vừa rồi, nếu muốn để cho người ta công nhận vị tri thánh nữ này của mình thì cũng phải bảo vệ chỗ dựa lớn nhất của nàng – ngôi báu của Hùng Huy Vương. Suy nghĩ đã thấu đáo nàng mới cất giọng
“Mọi người hãy nghe ta nói, nói thế nào là dòng máu hoàng gia thuần khiết? Ta hỏi con dân ở đây, một người mang trong mình dòng máu xuất thân từ tiện tì, một người mang trong mình dòng máu của gia tộc có truyền thống tốt đẹp hơn nữa lại là con trai của Vương hậu. Vậy trong hai người ai là người mang dòng máu không thuần khiết?” Nàng nắm được mấu chốt là mẹ ruột của Lạc hầu Quốc Trọng vốn chỉ là một cung nữ trong cung, không có thân phận hiển hách như mẹ ruột của Hùng Huy Vương.
Dân chúng bắt đầu xao động, phải biết là theo quan niệm của người dân Văn Lang họ mang trong mình dòng máu Lạc Hồng, là con rồng cháu tiên thì người đứng đầu hiển nhiên phải là người có dòng máu thuần khiết cao quý dù là đại quan lang nhưng mang trong mình dòng máu của lớp người hạ đẳng thì không có tư cách để ngồi lên ngai báu.
Nàng lại nói tiếp
“Hơn ba tháng nay trời không có mưa, vì sao? Đúng là thần linh đang tức giận nhưng không phải tức giận ta mà là đang nổi giận khi đại diện của thần linh không được tôn trọng. Ngay cả thần cung của ta mà cũng có người không phận sự tự nhiên tiến vào. Có phải hay không một ngày nào đó ta bị giết cũng không ai biết?”
Nàng nói đến đây thi mặt mũi của hắn đã xám như tro tàn, khí thế bức người như vậy có phải là một đứa trẻ bảy tuổi có thể sở hữu. Rõ ràng là trước đây chỉ là một đứa trẻ hết ăn lại quậy phá mà bây giờ lột xác trở thành một thánh nữ cao cao tại thượng không ai bì kịp
Dân chúng nghe tới đây thì hoảng hồn, không phải là Thánh nữ đang nói giỡn, nàng ấy là đại diện của thần linh mà bị giết thì không phải là thần linh sẽ bỏ rơi không ngó ngàng gì đến họ hay sao?
Ngay lúc đó lại thấy đại quan lang Ngữ Luân đang cưỡi ngựa vội vã phi tới.
“Ngữ Lam, có việc gì ở đây?” Hắn hỏi khi vừa kịp đặt chân xuống đất. Lại nhìn em gái từ đầu tới chân, may mắn chỉ có chút bị thương ngoài da mà không có vết thương nào nguy trọng hơn nếu không đảm bảo khi đến Phượng cung thì Vương hậu sẽ lột da hắn.
“Cũng không có gì, chỉ là có người đang muốn cho phụ hoàng về vườn đuổi gà cho mẫu hậu, muốn ngồi lên ngai báu đó thôi” Nàng nhàn nhạt nói như thể đang nói về sáng nay ăn gì nhưng lời nói ra lại mang thông tin giết người không cần đền mạng
Lạc hầu mặt mày càng khó coi, không ngờ ý nghĩ của hắn lại bị một đứa trẻ bảy tuổi dễ dàng nhìn ra được. Lại có cả đại quan lang ở đây hắn phải nhẫn nhịn nếu không hỏng hết mưu kế mà hắn đã đặt ra từ rất lâu
“Thần không dám, mong Thánh nữ đừng vu oan cho thần!” hắn thốt lên rồi quỳ xuống.
“Phải không?” nàng dùng cái giọng nửa chính nửa tà hòi lại hắn.
Ngữ Luân đã nhận thấy tình hình không bình thường nhưng cũng đành phải để đến hồi cung bàn bạc thêm với phụ hoàng, hắn không thể tự quyết.
“Chỉ là lời trẻ con nói đùa, Lạc hầu không cần để tâm” hắn lại phô ra cái dáng vẻ nho nhã, quân tử của mình mà đỡ Quốc Trọng dậy.
“Tạ ơn đại quan lang”.
“Nếu không có việc gì nữa ta muốn hồi cung” Nàng nhàn nhạt nói, phía sau đã có Ngữ Luân thu dọn hậu quả cho nàng , việc giờ nàng tâm tâm niệm niệm là chữa trị cho cậu bé kia.
“Xin thánh nữ hãy để lại quái vật kia” Lạc hầu Quốc Trọng vẫn cố níu lại một chút danh dự, hắn không cam lòng khi thua hết sạch trên tay nàng
“Ồ. Vì sao?” Nàng hỏi. Người nàng nhất định phải mang đi.
“Thần muốn dùng máu của hắn để hiến tế cho thần mưa cầu phúc cho con dân của hoàng triều ta”
Chương 10 Quang cảnh hoàng triều
Ngữ Lam nhìn hắn, ngữ khí bén nhọn đủ cho cả những người dưới đài tế đều nghe thấy
"Ta là Thánh nữ, thần linh muốn gì thì ta là người rõ nhất. Đừng có nghĩ suy nghĩ quá phận. Biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm mới là người thông minh."
Câu nói mà một thiếu niên mới 16 tuổi như Ngữ Luân nghe xong cũng giật mình . Chàng được Hùng Huy Vương bồi dưỡng thành người thừa kế ngai báu nên mới nhìn thấy được âm mưu của Lạc hầu Quốc Trọng mà em gái chàng mới có bảy tuổi lại có thể nhìn thấu được mưu đồ của tên cáo già này. Chàng không hề biết trong thân xác của đứa trẻ bảy tuổi là một linh hồn tồn có tuổi còn lớn gần gấp đôi chàng.
Nàng lại quay lại với dân chúng ở dưới đài dõng dạc tuyên bố.
"Từ giờ đến lễ tế nguyệt tiếp theo ta sẽ cho các ngươi một đáp án vừa lòng, nhưng nếu từ giờ đến lúc đó có bất cứ ai còn hành động như ngày hôm nay ta tuyệt sẽ không bỏ qua. Lạc Ngữ Lam ta nói được làm được!"
Dân chúng nghe xong hết thảy cúi đầu im lặng. Ngày hôm nay là bọn họ bị kích động, nên mới làm loạn nên ở sân tế thần. Nếu đã có được sự chấn an thì dĩ nhiên sẽ nghe lời. Hơn nữa các Thần linh luôn được tôn thờ, người đại diện cho thần linh đã nói như vậy ắt hẳn là mọi chuyện đã được giải quyết.
Ngữ Luân xoa xoa cằm nói với nàng
"Trước hết em cứ về Thần cung đi đã, mọi chuyện còn lại đã có ta"
Khí thế cà lơ phất phơ mỗi khi chàng ở trước mặt nàng mất tăm mà là đang lo lắng thật sự cho đứa em gái của mình. Dù là Thánh nữ nhưng cũng không thể nói vài câu đơn giản là giải quyết được cơn hạn hán đã kéo dài lâu ngày.
"Được. Anh cũng phải cẩn thận không khéo lại mất đi đại quan lang của hoàng triều ở tuổi 16 đó nha." nàng đang lo lắng cho người thiếu niên trước mặt dù sao cũng là người luôn quan tâm, yêu thương nàng vô điều kiện từ khi nàng nhập vào thân xác này.
"Ta nói có đúng không Lạc hầu?" Nàng hỏi Quốc Trọng mặt mày như tro tàn đang đứng ngay đó
"Thần sẽ bảo vệ đại quan lang. Xin Thánh nữ yên lòng"
Mồ hôi mẹ, mồ hôi con đang tí tách rơi trên trán của hắn. Phải! Hắn đang tính sẽ làm hại Ngữ Luân trên đường hồi cung. Rất hiếm khi đại quan lang xuất cung, chỉ cần giết được Ngữ Luân thì hắn sẽ dễ dàng hơn khi tới gần ngai báu. Nhưng lại bị nàng một lần nữa nhìn ra.
"Tốt, vậy thì an toàn của Đại quan lang giao cho nhà ngươi. Nếu anh ấy có một chút bị thương nào thì mang đầu tới gặp ta" rồi quay sang nói nhỏ với Ngữ Luân"Trên đường về phải đề phòng hắn"
Ngữ Luân ra sức gật đầu.
"Em về đi thôi. Ta cũng tự bảo vệ được mình mà"
Lòng dạ chàng thì như nở hoa, cuối cùng thì sau những ngày bị em gái lạnh lùng, phớt lờ thì Ngữ Lam lại quan tâm đến chàng như xưa. Thật khổ cho tấm lòng những người làm anh "cuồng em gái" như chàng a!
Nàng đi về phía xe ngựa sau lưng là tiếng hô dậy đất của dân chúng
"Cung tiễn Thánh nữ!"
Lúc tới vội vã nên nàng cũng không có kịp nhìn quang cảnh xung quanh nhưng giờ thì trên xe ngựa cậu bé dù đã ngất đi nhưng vết thương trên người đã được xử lý chu đáo nên nàng cũng mới có tâm trạng đưa mắt nhìn quang cảnh nơi này.
Con đường là đường đất lớn, hai bên đường là cỏ dại xanh rì . Sân tế thần là một khu đất rộng lớn giữa nằm khá tách biệt. Đi không lâu lắm mới nhìn thấy nhà cửa. Những mái nhà lợp rạ là của dân chúng bình thường, những mái nhà lợp ngói đất nung là của những nhà khá giả, giàu có. Bao quanh làng xóm là những lũy tre xanh rì.
Trên đường là những người dân đang đi lại nhưng khi nhìn thấy xe ngựa đi qua lại đang hướng về hoàng cung nên nhận ra đây là của xe của hoàng tộc nên tất cả dạt hết vào hai ven đường. Nàng dễ dàng nhận ra sự bất đồng về trang phục hàng ngày trong thần cung của mình với những người nơi đây. Một số ít đàn ông chỉ đóng khố, mình trần là những người nhà rất nghèo; có người mặc áo làm bằng da thú hay vải thô được may khá khéo léo. Những người này chân đất, tóc thì thường được buộc gọn gàng lại sau gáy.
Phụ nữ thì lại khác hẳn, mỗi người đều mặc trên mình ít nhất là một cái váy ngắn tới bắp chân, lại có yếm đào trên người khoác ngoài là một chiếc áo cánh. Mà theo như nàng đã đến bảo tàng dân tộc học xem qua một lần thì đó chính là áo tứ thân kiểu đơn giản nhất. Hóa ra áo tứ thân vốn xuất hiện từ rất sớm. Nhưng có điều không có nhiều màu sắc như hiện đại mà chỉ đơn giản là những màu lục, vàng, nâu sồng và đen. Chân người phụ nữ đều được đi giày rơm. Tóc được búi cao sau đầu.
Điều làm nàng thích thú hơn cả là khi nhìn thấy những trang sức mà người phụ nữ mang trên mình. Tất cả đều được làm bằng đồng xanh, nhìn vào số lượng trang sức dễ dàng nhận ra được điều kiện cuả mỗi người, mỗi nhà.
Nàng nhìn chăm chú hết thảy, lại nghe tiếng sáo diều vi vu từ cánh đồng ngoài xa vọng lại. Cảnh vật như thế khiến nàng đắm mình trong suy nghĩ, nàng vốn là người chán ghét cuộc sống nơi đô thị luôn muốn sống ở vùng quê. Mà giờ nàng đang ở đây, đáng tiếc là bên cạnh không có người nàng yêu nhất mà thôi.
Khi đi mất có 15 phút nhưng khi trở lại hoàng cung thì mất đến gần 1 tiếng đồng hồ. Từ xa đã nhận thấy bức tường thành của hoàng cung cao sừng sững, trước cửa vào hoàng cung là một tốp lính canh giữ được trang bộ vũ khí sắc bén làm bằng đồng.
Cánh cửa chậm rãi mở ra để nàng tiến vào trong. Nói thật là hoàng cung hơn những nhà thường dân nhiều lắm. Tất cả được xây dựng tỉ mỉ, tráng lệ mà kiên cố. Những mái điện cung được lợp đất nung đều tăm tấp. Mái cung nào cũng được trang trí bởi hình chim lạc đúc đồng đặt ở vị trí cao nhất. Những cây cột là những loại gỗ mà ở hiện đại được liệt vào sách đỏ như: lim, sến, táu, pơ mu. Các cây cột được sơn đỏ cẩn thận. Đường đi lại trong hoàng cung cũng được lát đá cẩn thận.
Nàng nhìn đến xuất thần, ai đã bảo với nàng là ở thời kì Hùng Vương thì người Việt vẫn đang ăn lông ở lỗ vậy? Đến mà nhìn xem, người Việt đã sớm qua thời kì ấy lâu rồi. Chẳng qua là sự phá hủy của thời gian quá mức khủng khiếp nên mới ít lưu lại được dấu tích về một thời dựng nước hào hùng của dân tộc ta mà thôi.
Nghĩ vậy nàng cũng thấy may mắn khi mình có thể là người duy nhất được chứng kiến những điều không giống với sử sách đã viết.
Chậm rãi như vậy nàng đã đi đến cửa thần cung. Ở đây một nhân vật hoàng tộc nữa đang đợi nàng từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro