Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Trục xuất gia môn

Giờ phút này Tử Tô tản ra hơi thở lạnh lẽo như tu la luyện ngục, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp lão phu nhân vừa bị nàng tát một cái: "Ngươi có tư cách gì chửi bới lão phu nhân nhà ta? Tự cho rằng thân phận tôn quý tài trí hơn người, Tĩnh An hầu phủ ngươi bất quá chỉ có bộ dáng bên ngoài, bên trong không biết đã sớm thối nát đến chừng nào! Phi, các ngươi căn bản ngay cả bộ dáng thế gia đã sơm không còn, thế hệ sau không bằng thế hệ trước, chính là nói các ngươi! Chỉ bằng các ngươi còn dám chửi bới lão phu nhân nhà ta, không nhìn lại mình, so với Vân gia, các ngươi xứng sao?"

Nghe lời nói Tử Tô tưng từ từng câu đều lạnh như băng, Diệp Thanh Dao đột nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ tay cười nói: "Tử Tô tỷ tỷ nói đúng a, ở kinh thành này ai mà không biết Tĩnh An hầu phủ sớm đã xuống dốc? Bất quá chỉ là có cái tước vị hầu tước có thể kế thừa, cái chức Tam phẩm Lễ bộ thị lang còn là vì Hoàng đế năm đó không đành lòng nhìn công thân gia tộc xuống dốc mới miễn cưỡng cấp, chỉ là cái chức quan nhàn tản ai không có bản sự đều có thể tùy tiện ngồi mà thôi. Ta nói bộ dạng các người khó coi như vậy, còn thật cho mình cái bộ dáng cao quý sao? Nói cho các người biết, năm đó mẹ ta gả tới Tĩnh An hầu phủ vẫn là gả thấp, là các người trèo cao, nếu không phải cha ta quả thật ưu tú, chỉ dựa vào Tĩnh An hầu phủ các ngươi mà cũng mơ tưởng cưới được Vân gia đại tiểu thư?"

Cho đến nay Diệp Thanh Dao đều không rõ rốt cuộc thế lực Vân gia mạnh bao nhiêu, nhưng trước mắt những thứ nàng biết đều đã đủ kinh sợ, cái gì mà tiểu giang hồ gia tộc sa sút, cái gì mà trấn nhỏ sơn dã, cũng chỉ để che mắt những kẻ không hiểu biết mà thôi.

Tử Tô cùng Diệp Thanh Dao này chủ một câu tớ một câu, sau lời nói của các nàng, trong Lưu Lam viện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi. Im lặng hồi lâu, rốt cuộc mới có âm thanh khác.

Mặt Diệp lão phu nhân dữ tợn đáng sợ, một tay che bên má bị tát, một tay chỉ về phía Tử Tô, bà ta đường đường là Hầu phủ lão phu nhân, trước khi xuất giá cũng là đại gia tiểu thư, chưa từng bị người ta động đến cả đầu ngón tay. Thế nhưng hiện tại, chỉ là một tiện tỳ lại dám tát bà, mà những lời này lại đâm trúng tim đen của bà, từng nhát từng nhát làm lòng của bà gan của bà đều là máu chảy đầm đìa.

"Cẩu nô tài, ngươi thật to gan, dám đánh chủ tử, ngươi,,, ngươi..."

"Ngươi mới là cẩu nô tài!" Tử Tô nghiêm mặt lạnh nói, một câu này làm cho Diệp Thanh Dao suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng. Tử Tô đi đến trước mặt Diệp lão phu nhân, lạnh giọng nói: "Ngươi cũng xứng làm chủ tử ta? Nếu không phải xem thân phận của ngươi miên cưỡng là Tổ mẫu của tiểu thư, chỉ với vừa rồi ngươi chửi bới lão phu nhân nhà ta, ta liền một kiếm giết ngươi."

Diệp Thanh Dao nheo đôi mắt lại, đối với cái tát Diệp lão phu nhân vừa rồi của Tử Tô nàng không có ý kiến gì. Kỳ thực nàng cũng định tát bà ta, bất quá dù sao hiện tại thân phận bất đồng, nếu bị người ngoài biết nàng đánh Tổ mẫu, vậy thật đúng là đại nghịch bất đạo, may mắn Tử Tô tỷ tỷ thiện tâm hiểu ý nàng, thay nàng động thủ.

Nàng cũng không có hứng thú để ý tới Diệp lão phu nhân, cũng chẳng thích cãi nhau, cho nên nàng lại đem tầm mắt hương đến đám người đứng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Diệp Linh Như.

Lần này không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đi đến bên người Diệp Linh Như còn đang nhào vào người Đại phu nhân. Trong ánh mắt nghi hoặc lại kinh sợ của Diệp Linh Như, nàng vươn tay về phía vạt áo của nàng ta. Diệp Linh Như thét chói tai lùi lại, nhận thấy hành vi của chính mình có điểm không đúng, nhưng nàng cũng chỉ nhếch khóe miệng, sau đó liền bắt được vòng cổ hình hồ lô trên cổ nàng ta, ngón tay nhẹ cắt một cái, sợi dây liền đứt, vòng cổ hồ lô cũng nằm gọn trong tay nàng,

Trước khi rời khỏi Bình Nguyên trấn, nàng từng nhờ ngoại tổ mẫu làm lại một phần danh sách đồ cưới năm đó theo mẫu thân xuất giá, quá nhiều nên ngoại tổ mẫu cũng không nhớ rõ. Bất quá vòng tay cùng vòng cổ hồ lô chính là vật đầu tiên ngoại tổ mẫu nghĩ đến. Bởi vì vòng tay là vòng tay Vân Niệm Diên thích nhất lúc sinh thời, mà vòng cổ là kỷ vật của ngoại công nhiều năm trước, cũng chính là trước khi chết phụ thân Vân Niệm Diên lưu lại cho nàng.

Đây là một cái hồ lô màu xanh to bằng ngón cái, mặt ngoài giống như phủ một tầng huỳnh quang, nhìn kỹ lại, lại phát hiện màu xanh thật giống như là một loại chất lỏng, theo hình dạng hồ lô chậm rãi chảy xuống.

Vừa nhìn cũng biết hồ lô này tuyệt đối không phải vật tầm thường, Diệp Thanh Dao đánh giá trong chốc lát liền dùng khăn nhỏ gói lại, thu vào trong ngực, nàng cúi đầu nhanh chóng nhìn thấy ánh mắt oán độc của Diệp Linh Như, nhưng lại rất nhanh khôi phục dáng vẻ tinh thuần vô tội, che cổ áo tựa hồ thật sự vừa bị người khinh bạc.

Mặt Diệp Thanh Dao chứa đựng đầy ý cười châm biếm, bất quá cũng không nói gì thêm, chỉ liếc nàng một cái liền đem tầm mắt dời đến người khác.

Hành vi đó của nàng thật không cố kỵ, vô lo vô nghĩ, làm Diệp lão phu nhân tức giận đến từng đợt choáng váng đầu, mà người khác cũng đều là vẻ mặt giận giữ, lại bởi vì vũ lực của Diệp Thanh Dao mà không dám nói gì. Mãi cho đến sau khi Diệp lão phu nhân khó thở công tâm, hổn hển rống lên một câu: "Trục xuất gia môn", nội viện Lưu Lam lại một nữa yên tĩnh lại.

"Ngươi trục xuất ta ra khỏi gia môn?" Diệp Thanh Dao nhẹ hạ mi mắt, trên mặt không có nửa điểm kinh hoảng, chỉ đạm mạc nhìn Diệp lão phu nhân.

Phản ứng bình thản như vậy của Diệp Thanh Dao làm cho cả người Diệp lão phu nhân đều không khỏe, hơn nữa đối diện với đôi mắt của nàng, laoij cảm giác đứng ngồi không yên càng trở nên mãnh liệt, bất quá bà ta rất nhanh liền ổn định tâm trạng. Dù sao hiện tại Diệp Thanh Dao đối với Tĩnh An hầu phủ đã không còn tác dụng gì, cho dù muốn kết thông gia, chỉ sợ cũng không có ai nguyện ý cưới tai tinh này.

Cho nên, sau khi suy tư tính kế, Diệp lão phu nhân tự tỏ ra là trấn định, chậm rãi ngồi lại trên ghế, lạnh lùng nói: "Ngươi nghe cho rõ, Tĩnh An hầu phủ ta không chấp nhận người không có quy củ như ngươi, không hiểu lễ nghĩa, trong mắt không có tôn trưởng!"

Diệp Thanh Dao chớp nhẹ đôi mắt, cười đến thong dong, chân trần trở về ghế dựa lúc trước, xoay người ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt chiếc vòng tay trên cổ tay, trong ánh mắt vô cùng phẫn hận của Đại phu nhân, lạnh nhạt thì thào nói: " Không biết Tổ mẫu đã từng nghe qua một câu nói, thỉnh thần thì dễ tiến thần thì khó chưa? Lúc trước, các ngươi chưa có nhận được sự đồng ý của ta đã muốn bán ta cho một tên ngốc là thê tử, hiện tại ta không còn tác dụng gì thì muốn đem ta đuổi ra gia môn, thiên hạ này nào có bữa cơm dễ ăn như vậy?"

Diệp lão phu nhân trố mắt nhìn, một trận tức giận lại dâng lên, Đại phu nhân xoa nhẹ tay sưng đỏ, âm trầm nhìn nàng, nói: " Ngươi chẳng lẽ lại muốn sống không bằng chết?"

Diệp Thanh Dao chậm rãi đem vòng tay tháo ra, bời vì nàng đã nhìn kỹ, nàng mang chiếc xòng tay này không hợp, cho nên vẫn đưa cho ngoại tổ mẫu đi, cũng tốt để cho bà có vật tưởng niệm.

Đối với lời nói của Đại phu nhân, nàng chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, tùy tay đưa vòng tay tới trước mặt Tử Tô, nói: "Tử Tô tỷ tỷ, vòng tay này ngươi giữ lại, trở về thì giao cho ngoại tổ mẫu, để bà có vật nhớ người,"

"Vâng."

Khóe miệng Đại phu nhân run rẩy liên hồi, Diệp Thanh Dao không nhìn càng làm cho nàng phẫn hận cực độ, cắn răng, hận không thể bổ nhào lên cắn nàng ta mấy miếng.

Diệp lão phu nhân miễn cưỡng áp chế lửa giận, hừ lạnh nói: "Cái này cũng không phải do ngươi quyết định."

"Lời này của lão nhân gia ngài cũng đúng, nhân sinh luôn có nhiều việc thân bất do kỷ, vừa vặn ta cũng hiểu việc đợi ở Hầu phủ cũng không có ý nghĩa, cả ngày mặt đối mặt với các ngươi thật làm ta ngay cả ăn cũng thấy khó nuốt." Không nhìn đến khuôn mặt đám người vì câu này càng trở nên khó coi, Diệp Thanh Dao sờ cằm, nói: "Nếu cả hai đều đã không vừa mắt nhau, chẳng thà cắt đứt quan hệ, từ nay về sau nhất đao lưỡng đoạn, cả đời không qua lại với nhau, ta cùng với Tĩnh An hầu phủ Diệp gia đều không có nửa điểm quan hệ nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro