Chương 3: Sáu năm sau
Nhoáng cái đã qua sáu năm, Diệp Thanh Dao cũng đã sáu tuổi, lớn lên vô cùng xinh đẹp đáng yêu, đích thị là một tiểu mỹ nhân. Mà lúc này, nàng đang chuyển một cái ghế ngồi nhỏ vào trong sân phơi nắng, trên tay là một quyển sách, mặt trên vẽ rất nhiều bức tranh, các loại hình vẽ thảo dược cùng với một ít chú giải.
Ở đây đã sáu năm, nàng rất vui vẻ, trước đây bởi vì biểu tỷ Vân Thanh Đồng vừa cai sữa cho nên nàng trực tiếp bú sữa cữu mẫu mà lớn lên. Ở Tĩnh An phủ, nàng kiên quyết không bú sữa nhũ mẫu, không rõ tại sao lại chẳng có chút phản cảm nào với cữu mẫu.
Bất kể là ngoại tổ mẫu hay là cữu phụ cữu mẫu đều vô cùng đau lòng nàng, nhà ngoại trên giang hồ cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, cùng lắm chỉ có thế đứng lên bậc tam lưu thế lực, nhưng ở trong trấn nhỏ này, đây lại là đại gia tộc số một số hai.
Bọn họ sống trong tiểu viện không lớn không nhỏ này, có mười mấy hạ nhân nha hoàn, cữu mẫu có vài cửa hàng ở trong trấn, cuộc sống rất đơn giản cũng rất yên vui.
Cữu mẫu tinh thông y thuật, tuy rằng cữu mẫu luôn luôn nói chỉ biết sơ sài, chỉ biết trị đau đầu hay phát sốt gì đó, nhưng Diệp Thanh Dao dựa vào kiến thức khác người, rất nhanh phát hiện mọi chuyện dường như cũng không phải như vậy, nhưng nàng cũng chưa từng nói toạc ra.
Vốn dĩ cữu mẫu muốn cho Vân Thanh Đồng học y thuật của mình, nhưng tiểu nha đầu Vân Thanh Đồng kia lại làm ầm ĩ lên, căn bản sẽ không chịu học. May thay Diệp Thanh Dao lại tỏ vẻ thích thú và có thiên phú vô cùng, khiến Tuyết Oánh mừng rỡ như nhặt được vàng.
Sáu tuổi chính là thời gian một đứa trẻ khóc nhè làm ầm ỹ, tính tình Tuyết Oánh vô cùng ôn nhu, nhưng mỗi lần gặp nữ nhi chuyên gây sự của mình thì biểu tình luôn ôn nhu của nàng cũng phải tan vỡ, thậm chí có lúc đúng là sắp điên lên luôn.
Ví như lúc này chẳng hạn, cữu mẫu nhìn thấy Vân Thanh Đồng một thân bẩn thỉu như ăn mày đi tới, lại nhìn thấy trong viện chính, Diệp Thanh Dao đang an tĩnh đọc y thư, lửa giận thiêu đốt càng thêm thịnh vượng hơn, đánh cái đét vào cái mông nhỏ của Vân Thanh Đồng, nổi giận mắng: "Con xem lại con, nào có chút khí chất nữ nhi nào hả? Cả ngày chỉ biết chạy loạn khắp nơi, khắp chốn đều gặp rắc rối, muội muội lúc nào cũng ngoan hơn con, nghe lời hơn con!"
Mông nhỏ bị đánh, Vân Thanh Đồng ngoác miệng gào khóc vài tiếng, trong mắt lại không có chút nước mắt nào, mà tròng mắt lại đang xoay tròn chuyển động, toét miệng làm mặt quỷ với Diệp Thanh Dao. Chờ mẫu thân giáo huấn xong, xoay người rời đi, nàng liền nhảy luôn tới trước mặt Diệp Thanh Dao, bộ dạng ầm ĩ vừa rồi lập túc hóa thành chó nhỏ ngoan ngoãn, đôi mắt trong suốt đối diện thăm dò hỏi: "Muội muội, muội đang đọc cái gì đó?"
Diệp Thanh Dao nhìn lướt qua người nàng, hé miệng khẽ cười, hỏi: "Đồng Đồng, tỷ lại đánh nhau với người khác hả?"
Nàng chưa bao giờ gọi Vân thanh Đồng là tỷ tỷ, dù sao thì linh hồn của nàng cũng thực sự không phải là một đứa bé, gọi tiểu nha đầu trước mặt là tỷ tỷ thật là có chút không tiếp thụ được.
Vân Thanh Đồng vểnh môi, nắm quả đấm nhỏ hung dữ nói: "Muội cứ chờ xem, ta nhất định sẽ đánh cái tên mập mạp chết bầm kia đến mức mẫu thân hắn cũng không thể nhận ra!"
Tên mập mạp chết bầm chính là con nhà phú hộ họ Vương trong trấn, cả người như một đống thịt, trên người tầng tầng lớp lớp toàn là thịt mỡ, đích thị là một đứa trẻ được cưng chiều, nhưng tính tình cũng không phải là xấu, chỉ là dường như trời sinh đã có sẵn thù oán với Vân Thanh Đồng, mỗi lần gặp mặt đều tránh không được tranh cãi ầm ỹ vài câu rồi sẽ thuận lý thành chương mà nhảy vào đánh nhau tới tấp.
Nghe Vân Thanh Đồng nói đã biết hôm nay nàng ấy gặp tiểu Vương mập. Diệp Thanh Dao chỉ cười cười rồi cúi đầu đọc sách.
Vân Thanh Đồng vừa thấy nàng như vậy, cái miệng nhỏ nhắn lại vểnh cao hơn, kéo vạt áo nàng nói: "Muội muội ngoan, sách có gì hay mà xem chứ? Chẳng thà muội nghĩ hộ ta xem, bây giờ làm sao để giáo huấn tên mập chết bầm đó mà không bị mẫu thân bắt gặp nhỉ?"
Diệp Thanh Dao nghe xong thì rời mắt khỏi thuốc sách, nghiêng đầu nhìn đôi mắt lóe sáng của Vân Thanh Đồng, nói: "Muốn đánh người có gì khó? Chỉ cần tỷ nắm được võ công tốt, lợi hại hơn cả Vương mập, đến lúc đó tỷ muốn đánh cậu ta bao nhiêu thì đánh thôi, cũng như vậy, nếu tỷ không muốn bị cữu mẫu dạy dỗ thì cứ thắng được cữu mẫu là được rồi."
"Vậy chẳng phải là phải chờ lâu lắm sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn không vui nhíu lại.
"Nếu như ngại quá lâu, tỷ cũng có thể tìm Vương mập mượn cớ tỷ võ, đến lúc đó tỷ có thể đánh Vương mập đến khi mẫu thân cậu ta cũng nhìn không ra, cữu mẫu cũng sẽ không dạy dỗ tỷ nữa."
Những lời này khiến hai mắt Vân Thanh Đồng sáng ngời, nhất thời hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, toàn thân đều tràn đầy ý chí chiến đấu, cố sức gật đầu, sau đó xoay đầu hăm hở chạy tới chỗ võ trường.
Một người đàn ông áo đen xuất hiện trong viện, thu hết tất cả vào đáy mắt, đi tới ngồi xổm xuống sờ đầu Diệp Thanh Dao, vừa cười vừa nói: "Vẫn là Dao Dao có cách."
Diệp Thanh Dao mỉm cười một chút, gọi một tiếng: "Cữu phụ".
Cữu phụ Vân Niệm Kỳ, nàng đã dò la tin tức khắp nơi, cữu phụ nàng cũng chỉ là một nhân vật không có danh tiếng, võ công chỉ thuộc dạng tam lưu, sẽ không hấp dấn ánh mắt ở nơi quần hùng tụ hội, cho dù có ai chú ý cũng chỉ là vì cữu phụ có vẻ ngoài vô cùng tuấn lãng.
Nhưng trong mắt Diệp Thanh Dao, cữu phụ đã để cho nàng ấn tượng không giống như vậy, nàng không biết nói đến cao thủ rốt cuộc là dạng gì, nhưng ít ra dựa vào cách cữu phụ tự mình dạy công phu cho nàng và biểu tỷ Vân Thanh Đồng thì tuyệt đối không thể chỉ là tam lưu.
Nhưng vô luận như thế nào, việc này Diệp Thanh Dao tự mình biết là được rồi, cho tới bây giờ nàng đều không nói ra, tuy không đặt nghi vấn gì, nàng vẫn có thể cảm giác được một chút gì đó, nhưng lại không rõ ràng đó rốt cuộc là cái gì.
Nhưng dựa vào biểu hiện của Vân gia trong thế lực giang hồ và về địa vị mà nói, lúc trước Vân Niệm Diên có thể gả đến Tĩnh An hầu, thật đúng là việc khiến cho người ta đỏ mắt, cũng khó trách sẽ có người nói Vân Niệm Diên cản trở con đường làm quan của phu quân. Chỉ là ngoại tổ mẫu và người nhà cho tới bây giờ cũng không cho là như vậy, ngay cả đám hạ nhân tầng thấp nhất cũng cho là Tĩnh An phủ ngày đó xuống dốc còn với cao đến tiểu thư nhà bọn họ, nếu không phải cô gia cũng được coi là ưu tú thì đâu xứng đôi với tiểu thư nhà bọn họ.
Ý nghĩ như vậy nếu bị người khác biết được, không chừng mọi người đều không ngừng cười nhạo.
Vân Niệm Kỳ rất thương yêu Diệp Thanh Dao, tình cảm thương yêu dành cho cả muội muội và cháu ngoại đều dành cho nàng, nghe nàng giòn giòn gọi mình là cữu phụ, hắn liền cảm giác lòng tràn đầy vui mừng, đứng lên thể hiện tư thế quen thuộc không gì sánh được với Diệp Thanh Dao, nói: "Không biết võ công Dao Dao luyện đến đâu rồi, có muốn khoa chân múa tay với cữu phụ một chút không nào?"
Đứa nhỏ sáu tuổi, nếu là người khác thì chỉ vừa mới bắt đầu tuổi học võ, nhưng hai biểu tỷ muội Diệp Thanh Dao với Vân Thanh Đồng đã học hai năm, thiên phú của Diệp Thanh Dao và Vân Thanh Đồng đều vô cùng tốt, hai năm cũng đã là tiểu cao thủ.
Thấy cữu phụ bày tư thế ra, ánh mắt Diệp Thanh Dao sáng lên, còn có chút giảo hoạt, đứng lên đặt sách thuốc trên băng ghế nhỏ, sau đó cũng bày ra một tư thế như muốn tranh tài cùng cữu phụ.
Một viên thịt nhỏ khỏe mạnh kháu khỉnh chạy qua từ bên cạnh sân, thăm dò nhìn không chớp mắt, lỗ tai khẽ động, nghe được âm thanh đánh nhau thì không khỏi dừng bước lại, xoay người sang chỗ khác, liền thấy một lớn một nhỏ trong sân đang đánh nhau.
Cậu mở to mắt, vốn là sắc mặt vô tội đột nhiên biến đổi, sau đó xoay người hướng khác "Gào khóc" rồi chạy vội tới, cái miệng nhỏ nhắn la lên: "Nương, cứu mạng với! Phụ thân muốn đánh Nhị tỷ!"
Vân Niệm Kỳ đang ở trong sân so chiêu với Diệp Thanh Dao, nghe nhi tử của mình la lên, toàn thân không khỏi cứng đờ, thiếu chút nữa đã bị cháu ngoại bảo bối một cước đạp vào mặt, vội vả thu tâm trạng lại, chỉ là khuôn mặt tuấn dật anh tuấn cũng thoáng cái trở nên vặn vẹo.
Viên thịt nhỏ ấy đích thị là nhi tử của Vân Niệm Kỳ, nhỏ hơn Diệp Thanh Dao hai tuổi, tên Vân Thanh Hiên, cũng không khác tỷ tỷ Vân Thanh Đồng là bao, tương đối bướng bỉnh, nhưng Diệp Thanh Dao nhìn sao cũng cảm thấy rất đơn thuần đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro