Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P1: Em Quá Ngọt Ngào

(*) Note: Bật nhạc lên rồi đọc nhé! 

----------------------------------------------------------

Tôi chẳng phải là một người thích nắng mai đâu em yêu à

Bởi giữa trưa mới là lúc tôi thức giấc...

Lần cuối cùng tôi tận hưởng nắng mai là vào lúc nào tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa. Thứ ánh sáng trắng tinh khôi, chói chang, và thật là cay mắt. Cứ như là nó đang cố gắng lột trần tất cả những ngóc ngách đen tối nhất của con người ra để mà thiêu đốt vậy.

Và thật đáng tiếc là tâm hồn tôi cũng chỉ toàn là những cái mảng đen xấu xí ấy thôi. Và tôi sợ rằng nếu để cái ánh mai kia chạm vào thân thể mình thì có lẽ tất cả mọi thứ thuộc về tôi đều sẽ bị thiêu rụi hết mất em à.

Có lẽ tôi đã hoàn toàn thuộc về màn đêm đen mất rồi, thuộc về cái lúc mà những con người "hạnh phúc" ngoài kia đã yên giấc trên chiếc giường nhung của họ.

Tôi thuộc về một thế giới mà ở đó chẳng còn chút nắng nóng nào cả, thuộc về cái nơi bí bức chật hẹp chứa toàn những kẻ chán ghét cuộc đời giống như tôi. Những quán bar, những sàn nhảy, những nơi dù được cho là xa hoa trong mắt người thường nhưng thật ra cũng chỉ là nơi để cho bọn người mục nát từ bên trong chúng tôi trốn chạy cuộc sống thật của mình.

Dưới ánh sáng vàng vọt mờ ảo đầy giả tạo, tôi mới thực sự cảm thấy bản thân mình là đang sống. Chìm vào giữa một đám đông toàn những gương mặt xa lạ vô cảm, lắc lư theo điệu nhạc dồn dập mà có lẽ đối với em là đinh tai nhức óc, dìm thật sâu đống suy nghĩ vẩn vơ phiền phức để chúng chết hẳn đi trong cái men rượu đắng ngắt mặn nồng.

Chỉ những lúc đó tôi mới có thể cảm thấy mình được tự do, cởi bỏ bộ mặt tươi cười giả tạo quen thuộc trong ánh mắt người đời , chạy trốn khỏi cái bóng ma của quá khứ xấu xí, thoát ly khỏi cuộc đời tẻ nhạt.

.

.

Em yêu à,

Tôi chẳng thể hiểu nổi làm sao mà em có thể ngủ ngon được như thế chứ?

Chúng ta dường như đã luôn bước đi trên hai đường thẳng song song với nhau. Từ điểm đầu đến điểm hiện tại, chỉ cần xoay đầu nhìn một chút là đã có thể trông thấy lẫn nhau rồi.

Thế nhưng tại sao từ hai cô nhóc ngây ngô chẳng khác nhau là bao của quá khứ, đến bây giờ, em và tôi lại chẳng thể nào khác nhau hơn được nữa? Tại vì tôi đã chọn sai? Hay là tại vì em đã chọn đúng? Tôi cũng chẳng biết nữa.

Bí mật của em là gì vậy nàng công chúa nhỏ? Làm thế nào mà em có thể luôn yên giấc mỗi đêm. Những lúc nhớ tới em tôi cũng chẳng thể gọi, đơn giản là vì em đã yên giấc từ lâu rồi.

Trong khi tôi còn chẳng còn cái khả năng thả mình xuống giường khi đang còn nhận thức, mà không cần thứ men rượu đắng ru mình vào giấc ngủ.

.

.

Em cứ bảo tôi rằng hãy sống phải đi,

Hãy yên giấc trước khi Mặt Trời mọc

Thế mà em lại là kẻ thức dậy để đón ánh dương lên

Em có phải là đang giả vờ không?

Những lời khuyên tôi đã nghe đến mòn cả lỗ tai, những lời khuyên nhàm chán tẻ nhạt từ cả trăm cả ngàn người. Em giống họ, cũng khuyên tôi, em khuyên tôi hãy sống phải sống đúng đi, đừng chìm đắm vào màn đêm rồi thức trắng đến tận khi Mặt Trời lên nữa. Em khuyên tôi hãy biết yêu lấy bản thân mình theo cái cách của em.

Cứ như trong hai ta thì em mới là kẻ chán ghét Mặt Trời vậy. Tôi chỉ là đang đón Mặt Trời theo cách của tôi thôi mà. Hỡi chú chim mỗi sáng sớm vẫn luôn thức dậy để đón bình minh, em làm sao lại tự cho mình cái quyền phán xét tôi chứ? Chẳng phải cả hai chúng ta đều là đang đón Mặt Trời sao? Tôi thức trắng đợi ánh dương trong đêm tối, còn em thì thức dậy bởi vì ánh dương đã xua đi màn đêm yêu dấu của tôi rồi.

.

.

Hãy thử một lần đi em

Thức giấc khi trời tối đen như mực

Lạc trong màn sương mờ ảo

Kèm theo cái mùi cháy xém...

Cô gái kỳ lạ, chẳng hiểu nổi em nhưng tôi cũng chẳng thể chán ghét được em. Em bảo với tôi rằng em sống rất vô tư, vậy thì em ơi hãy thử sống như tôi vài lần xem nào. Bởi màn đêm kia cũng không buồn tẻ như em vẫn luôn nghĩ đâu.

Bầu bạn cùng ánh đèn đêm và những con người xa lạ. Đứng giữa đám đông nhưng cảm giác thời gian như đã ngừng lại, chỉ còn mỗi một mình ta là đang sống tại khoảnh khắc ấy. Tầm mắt mờ ảo, mùi cháy xém của những điếu thuốc hút dở có chút cay cay trêu đùa nơi sống mũi.

Mơ màng, điên cuồng, thác loạn và tự do.

Đối với tôi đó mới là tự do thật sự, cái tự do duy nhất mà tôi có thể cảm nhận được. Khác hẳn với cái tự do đầy tươi sáng của em, cái tự do đầy quy củ, xiềng xích và xa vời. Thử một lần tỉnh lại đi cô gái, hãy thử một lần rời xa cái thế giới sáng chói đến cay mắt của em mà đến cảm nhận cho rõ cái cái mà tôi gọi là "tự do".

.

.

Em say đắm cuộc đời à? Tuyệt đấy em yêu

Nhưng cứ hãy để yên cho tôi

Cạn sạch một hớp chẳng cần thêm chút đá

Cafe đen đậm và trở về giường lúc 3 giờ sáng

Lối sống của tôi là một liều thuốc độc, tôi biết rõ chứ. Chỉ là tôi không yêu cuộc đời như cái cách "đẹp đẽ" mà em yêu thôi.

Hãy cứ mặc kệ tôi, ở bên men rượu đắng nồng, nguyên chất mà chẳng cần gì những viên đá làm dịu đi sự chua chát. Bên ly cafe đen đậm mỗi buổi trưa, dễ dàng kéo cái thân xác con người mệt mỏi ra khỏi cuộc đình công của nó. Và rồi kết thúc một đêm tự do vào lúc Mặt Trời vừa lên. Cuộc sống của chúng ta khác nhau lắm em à, và tôi cũng chẳng muốn đổi thay đâu.

.

.

Em quá ngọt ngào đối với tôi rồi

Quá ngọt ngào...

Em dịu dàng lắm, ngọt ngào với tôi lắm, dường như em còn chẳng nhìn ra sự khác nhau rõ rệt giữa hai ta.

Niềm tin của em đặt ở sai chỗ rồi em à, tôi đâu có cần sự cứu rỗi của em đâu chứ hỡi cô bé mộng mơ. Thứ tôi cuồng si là vị đắng gắt trên đầu lưỡi, chứ chẳng phải là vị kẹo ngọt ngào mà em đang mang tặng.

.

.

Thôi tôi chẳng mơ mộng đâu

Tôi chỉ sống thật thôi

Bởi mặt đất mới là nơi tôi sống

Làm việc vào tối muộn để chẳng ai có thể làm phiền

Tôi chẳng dám sống giống như em nữa đâu, bay thật cao để rồi lại một lần nữa sẽ phải rơi vào chỗ chết. Chắc cũng bởi vì tôi vốn không phải là em, kẻ may mắn mà được ban cho đủ sức mạnh để bay được đến tận đích đến.

Tôi chỉ có thể sống với thực tại của tôi thôi em à, thực tại tẻ nhạt, chán ngắt và vô vọng. Em không cần thấy buồn cho tôi đâu, bởi vì sống như thế này mới là cách duy nhất giúp tôi không phải chịu đau thêm một lần nào nữa.

Ít nhất là thứ thuốc độc mà tôi tự nguyện uống vào còn tử tế với tôi hơn là thứ thuốc độc mà cuộc đời thường hay ban tặng cho những kẻ mộng mơ. Đứa con cưng của tạo hóa như em làm sao mà có thể hiểu nổi.

.

.

Em lo lắng à? Tôi hiểu mà

Nhưng chẳng có ai muốn sống quá lâu đâu em à

Thiên thần nhỏ luôn quan tâm tới mọi người, và chẳng vì điều gì quá to tát mà tôi lại nằm trong số những người được quan tâm đó của em. Thế nhưng đối với tôi điều đó có hơi phiền phức đấy.

Bởi nếu làm theo lời em thì tôi sẽ phải để cuộc đời trêu đùa mình dài lắm. Tôi yêu cuộc đời của tôi nhưng nó lại chẳng yêu tôi đâu em à...

.

.

Em cứ hệt như một con chiên ngoan đạo

Tôi chẳng thể sống như em nổi đâu...

Đứa con cưng của tạo hóa và một đứa trẻ ngang tàng cá biệt, chúng ta sẽ chẳng bao giờ trở nên giống nhau như em vẫn ước nổi đâu. Cảm ơn em vì đã thương tôi, chỉ là tôi cũng chẳng cần em ban cho nhiều tình thương đến thế.

Tình thương của một thiên thần, vốn chẳng phải thứ mà một còn người bình thường như tôi quá cần thiết đến. Dù cho xung quanh tôi cũng toàn những kẻ bình thường, nhưng họ lại tham lam thèm khát cái tình thương đó từ em đấy.

Nhưng tôi biết rõ, cả họ và cả tôi, chẳng có ai xứng đáng để mà có thể nhận và đáp lại tình thương đó của em được thiên thần à. Tình thương vô giá, rốt cuộc cũng chỉ có nghĩa là tình thương vô giá trị mà thôi.

.

.

Em yêu đừng hiểu sai ý tôi nhé

Em biết là em sáng rỡ như nắng mai mà

Mềm mại như làn mưa

Xinh đẹp như một vườn nho

Và ngọt ngào như trái nho chín mọng

Em đừng nghĩ là tôi chán ghét em đấy nhé, làm sao mà tôi có thể chán ghét em được, vì em rõ ràng là hiện thân của biết bao nhiêu thứ đẹp đẽ trên đời này cơ mà.

Chỉ là tại tôi vốn là kẻ thuộc về bóng đêm, nên chẳng thể thưởng thức nổi những điều đẹp đẽ thuộc về ban ngày ấy của em đâu.

Và tôi cũng biết chắc là em biết rõ vẻ đẹp của mình, qua đôi mắt lấp lánh của em mỗi khi kể tôi nghe về những ước mơ cùng hoài bão. Em nói rằng mình đã cố gắng hết sức mới có thể vượt qua được những chông gai xưa kia ấy. Nhưng em à, chẳng phải đâu em...

Ngay từ lúc bắt đầu của tất cả mọi thứ, kẻ thắng, người thua trong cuộc đời này vốn đã được định đoạt từ trước rồi.

Đứa con cưng của tạo hóa sẽ chiến thắng tất cả. Còn những người bình thường, những nhân vật phụ như tôi sau khi được lướt qua đời em hệt như một bóng ma nhạt nhòa, sẽ lại chỉ quay lại mà sống cuộc đời tẻ nhạt chẳng có mấy hào quang. Và tôi hoàn toàn chẳng có vấn đề gì với cuộc sống ấy cả. Chỉ có mỗi mình em là có vấn đề với cuộc sống của tôi mà thôi.

.

.

Chỉ là nếu em có thể đắng như vang nho đỏ sánh

Thì có thể lúc ấy tôi sẽ đợi em...

Em à tôi sẽ nói thật lòng, rằng nếu em thật sự muốn bước vào cuộc đời của một kẻ bình thường như tôi. Thì có lẽ em sẽ phải tự tay mà xé nát đi đôi cánh của mình, trở thành một người mang theo những vết sẹo xấu xí như bao người khác. Và rồi có lẽ lúc ấy tôi sẽ đợi được em, hoặc không, tôi cũng chẳng biết nữa. Bởi vì lúc ấy chắc gì hai ta đã có thừa tình yêu thương để mà trao cho nhau cơ chứ.

Thế nên đừng vì muốn ở bên tôi mà cắt đi đôi cánh của mình em nhé. Dù rằng kẻ như tôi vẫn không thể hiểu nổi cái "hạnh phúc" của em, thế nhưng em vẫn là một điều đẹp đẽ trong thế giới của bao người. Hãy cứ là một thiên thần nhỏ, bay thật cao, thật xa khỏi cái mặt đất buồn tẻ và bụi bặm này mà tôi đang sống. Tôi sẽ không quên em đâu, người bạn nhỏ...

.

.

Em quá đỗi ngọt ngào đối với tôi rồi

Quá ngọt ngào

Đến mức tôi không thể nào chịu nổi...

Người bạn nhỏ ngọt ngào, ngọt ngào đến đau cả cổ họng, ngọt ngào đến mức làm cho tôi khó thở. Chẳng giống cái bí bức thoải mái của buổi sống đêm mà tôi đã luôn quen thuộc. Làm ơn, vì tôi, em hãy đem cái ngọt ngào của em rời đi mà trao tặng cho những người thật sự xứng đáng.

Đừng quan tâm tới những kẻ bất cần đời như tôi nữa em à.

.

.

Em say đắm cuộc đời à? Tuyệt đấy em yêu

Nhưng hãy cứ mặc tôi say đắm vị đắng gắt của chất cồn đi nhé...

Tình nhân của cuộc đời và một kẻ qua đường bị cuộc đời ghẻ lạnh. Đừng bất chấp mà bên tôi nữa em à, tôi sợ rằng cơn ghen tuông đáng sợ của cuộc đời sẽ làm tổn thương em mất.

Dù không có em bên cạnh thì tôi vẫn sẽ sống tốt thôi, "hạnh phúc" bên men rượu cay nồng, bên vị đắng gắt của cafe đen. Bởi vì cái "tự do" của hai ta khác nhau nhiều lắm, bên cạnh tôi em sẽ chẳng thể nào hạnh phúc được đâu.

Hãy yêu cuộc đời thật sâu đậm vào em nhé, bởi vì tôi biết chắc nó sẽ không bỏ rơi em như cách nó bỏ rơi tôi đâu thiên thần nhỏ à.

---------------------------------------------

Qua đọc chap típ theo đi nhó! Chúng nó là một đôi ý, xin đừng chia cắt =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro