84. KIÊN TRÌ HAY TỪ BỎ?
- Em về đi! - Nàng hậm hực.
Lan Ngọc mặt mũi buồn hiu, xụ xuống. Đang định năn nỉ thêm thì đột nhiên chiếc điện thoại của cô reo lên.
Cô nhìn nàng một cách luyến tiếc hậm hực. Lôi chiếc điện thoại trong túi ra. Đang lúc bực mình, tưởng đứa nào quấy phá thì nhìn vào điện thoại khiến cô trề môi. Là mẹ gọi.
Cô ái ngại nhìn nàng rồi nghe máy, còn cố ý để loa lớn cho nàng nghe. - Alo con nghe.
- Alo......Ngọc.....con nghe mẹ nói, con không được làm bậy nha, mẹ xin con, mẹ đã vào Sài Gòn, hôn ước của con chính thức hủy bỏ, con thương mẹ, đừng làm điều dại dột có được không? - Bà Ninh ở đầu dây bên kia giọng nói vô cùng hốt hoảng. Bà sợ đứa con bà thương làm điều dại dột. Điều đó chắc chắn khiến bà hối hận cả đời.
- Con chính là đang ở với chị ấy, con không làm điều dại dột. Còn mẹ cứ ép con, Con không bảo đảm nổi nữa đâu. Mẹ à, mẹ thương Lan Ngọc mà đúng không? - Lan Ngọc đã quyết nhất định không thể buông nàng, khi cô nhìn nàng, khóe môi nàng hơi vểnh lên.
- Mẹ thương con, con à về khách sạn gặp mẹ đi, mẹ lo cho con. - Điều duy nhất vây giờ bà muốn là thấy được đứa con mình đứt ruột sinh ra còn nguyên vẹn. Còn mọi chuyện sẽ tính sau.
- Được, mẹ nhắn địa chỉ đi. - Nói xong cô ngắt máy.
Thùy Trang nhìn Lan Ngọc ánh mắt lo lắng không thôi. Sợ rằng mẹ cô lại tìm cách bắt cô xa nàng.
- Chị à, em về khách sạn một xíu, lát sẽ quay lại liền. Chị ngủ một giấc nha, em nhất định quay lại.
- Em đi đâu kệ em, nói chị chi? Đi cẩn thận đấy. - Thùy Trang nói một câu lạnh nhạt, nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy sự lo lắng trong đó. Trao cho em đôi mắt cực kì tin tưởng, nàng kéo chăn cao hơn một chút.
Lan Ngọc đứng dậy bước khỏi đệm, trước khi đi còn quay lại nhìn nàng một cái. - Ngoan ngoãn ngủ nha, tí sẽ đem đồ ăn cho chị. Tin em, em không bỏ vợ em nữa đâu.
Nói xong liền bước ra ngoài. Để lại một cô gái trước khi ngủ còn mỉm cười. Gì mà vợ em chứ, thật tùy tiện.
***********************************************************************
Lan Ngọc đang đứng đối diện nhìn thẳng vào mẹ mình. Bà Ninh bây giờ đã đỡ lo hơn.
- Con đưa con bé đến đây gặp mẹ đi...!!!! - Bà nhìn con mình với ánh mắt mong muốn. Nhưng thật sự thì bà vẫn không thể hết suy nghĩ tiêu cực về Thùy Trang. Tuy nhiên cũng muốn gặp con bé, muốn biết tạo sao Lan Ngọc mê đắm nó như vậy.
- Không, con sẽ đưa chị ấy về Hà Nội, cho cả nhà gặp... con không muốn mẹ lại tổn thương chị ấy đâu.
- Mẹ nói trước, hôn nhân của con đã được hủy, Nhưng việc có cưới bạn con Trang Pháp hay không còn tùy thuộc vào thái độ của con. - Bà Ninh trừng mắt. Cách tốt nhất là hoãn binh thôi.
- Mẹ muốn làm gì thì làm, con đã quyết nếu không cưới chị ấy thì không cưới ai. Mẹ cứ như vậy đi để con mẹ một lần nữa chết dần chết mòn. - Nói xong cô liền bỏ ra ngoài. Để lại mê cô ở đó.
***************************************************************
Cô tức tốc chạy đi mua đồ rồi trở về phòng trọ với Thùy Trang. Còn gặp bà chủ nhà trọ, xin thuê một căn kế bên.
Đứng trước của phòng trọ nàng, cô gỡ cửa nhè nhẹ rồi đẩy vào, vì cô biết nàng sẽ chờ của mình.
Thùy Trang nằm ở đệm, thấy cô vào liền vui mừng, vậy là em không bỏ mình thật, nhưng lại không dám bộc lộ ra ngoài.
- Chị ăn cháo nha.
- Ò, cảm ơn, em về đi. - Thùy Trang gật đầu một cái, mặt lạnh tanh, nhưng thực ra đang vui lắm.
Lan Ngọc biết nàng còn giận chuyện Mlee, rồi chuyện của mẹ, rồi chuyện mình bỏ nàng, tội lỗi chồng chất, đành để đồ ăn trên bàn rồi đóng cửa lại cho nàng.
***************************************************************
Sáng hôm sau, Lan Ngọc xách ba lô, trả lại phòng khác sạn, bắt chiếc taxi đến khu nàng ở, mướn căn nhà sát bên. Nhìn căn nhà trọ mới thuê bên cạnh nhà nàng, Lan Ngọc đưa cho chủ trọ một số tiền rồi nhận lấy chìa khóa, mở cửa vào.
Căn trò khá thoáng mát, có điều hơi chật chội, không sao, Lan Ngọc bây giờ chỉ cần chỗ ăn chỗ ngủ cho qua ngày, để tiện bề năn nỉ nàng thôi, cao sang làm chi.
Cô đặt chiếc ba lô xuống sàn rồi nằm trên chiếc giường nhỏ, vắt tay lên trán suy nghĩ, làm sao năn nỉ nàng đây? Thùy Trang cũng không phải là bướng bỉnh hay cố chấp, chỉ là nàng chưa đủ dũng khí để gặp mẹ cô sau bao nhiêu chuyện tổn thương.
Cô hiểu chứ. Lan Ngọc khẽ thở dài, rồi chợt nhớ nàng mới xuất viện hôm qua, sáng nay có lẽ còn mệt, cô vội vàng xách mông ra chợ gần đó, mua ít cháo, trái cây và sữa cho nàng.
*Cốc cốc* - Lan Ngọc gõ nhẹ vào cánh cửa im lìm.
Ít lâu sau, Thùy Trang uể oải đi ra, đầu óc còn rối bời, nhưng khi nhìn thấy cô lại thản thốt. Mới sáng sớm đi đâu vậy? - Em đi đâu vậy? - Thùy Trang nheo mắt nhìn mớ đồ ăn trên tay cô. Từ khách sạn chạy đến đây chỉ để mua cho nàng đồ ăn thôi sao?
- Em thuê căn nhà kế bên nhà chị, hê hê.... - Lan Ngọc chỉ tay về căn nhà bên cạnh, báo cáo.
Thùy Trang ngạc nhiên, cô chịu ở cái chỗ này là vì điều gì chứ? - Làm gì?
- Em sẽ ở đây, năn nỉ chị, đến khi chị chịu về Hà Nội với em.
- Em dai quá, chúng ta đã chia tay rồi, chị cũng đã..... - Thùy Trang lỡ miệng, định nói gì đó nhưng dừng lại kịp lúc.
Mà quả nhiên, Lan Ngọc mới nghe đến đó, mặt mày đã xụ xuống thấy rõ, chìa đồ ăn ra cho nàng. - Em biết em sai, em sẽ đợi chị mà. Chị cứ suy nghĩ lại đi, nếu tim chị đã có anh ta, và đã không còn chỗ cho em, thì... em sẽ rời đi, không làm phiền chị nữa. - Lan Ngọc dúi đồ ăn vào tay nàng rồi ngoảnh mặt đi.
- ....... - Thùy Trang đứng như trời trồng không nói tiếng nào, nhìn bóng cô lủi thủi ra về, lòng nàng đau buốt vô cùng. Người ta đã chiến đấu với mẹ để ở bên cạnh mình, vậy mà mình lại như vầy nè.
Lan Ngọc đi một vài bước lại quay lại nhìn nàng. - Chị nhớ ăn cháo, vắt cam uống cho khỏe, còn phải uống sữa nữa đó. Chị ốm lắm rồi. - Dứt câu liền trở về căn nhà bên kia, đóng sập cửa lại.
Thùy Trang nhìn con người cao cao tại thượng đó, hôm nay lại hạ mình ở cái chỗ này vì muốn năn nỉ nàng, thấy có chút đáng yêu.
Cầm đồ ăn của người ta mua cho mình mà vào nhà, đổ ra ăn ngon lành. Còn ngoan ngoãn nghe lời người ta vắt tí cam ra uống. Có phải tại đồ của người mình yêu mua không mà sao nàng ăn vào lại cảm thấy ngon quá xá!!!
***************************************************************
Buổi chiều, khi Thùy Trang đang trên đường lái xe tới phòng trà CĐĐGRS .Vì nàng nghĩ Lan Ngọc sẽ tới xem mình hát nên đã đi rất sớm. Bỗng nhiên, nàng thấy Lan Ngọc đang dạo bước trong công viên BỈ NGẠN VÀNG...
(Vì sao có tên này thì phải nhắc tới một biểu tình viên với chiếc đầm vàng dám đứng lên, chỉ tay vào công ty Seeding của chủ tịch Lâm Bảo Châu và nói: "Bây giờ tôi nói ngay nè, con trai Châu của tôi ơi, với 34,3% số phiếu bình chọn từ công dân và Hội đồng thì ông nên chuẩn bị tinh thần bị phá sản đi, đừng hòng setting tăng phiếu nữa, tôi chỉ muốn CHO ÔNG LƯƠNG THIỆN THẾ THÔI!". Mặc dù thế, công ty của ông ta vẫn trụ nổi, chỉ là khó khăn hơn trước. Khoảng thời gian ông ta vắng mặt ở phòng trà vì phải lo setting cho công ty của mình. Vì để nhớ tới công ơn của vị biểu tình viên này, Chính phủ Sài Gòn đã đặt tên công viên mới xây đầy ấp các loài hoa bỉ ngạn này theo màu áo của người biểu tình đấy)
Thùy Trang thầm trách tại sao không tới phòng trà chứ, hay...hay đã từ bỏ rồi. Nàng liền núp sau cái cây gần đó, định bụng xem cô ở đây vì mục đích gì? Nhưng...Nhưng sao mặt cô có vẻ buồn vậy? Hay nghĩ nàng không còn yêu cô nên mới trở thành bộ dạng đấy.
Lan Ngọc không biết mình đang được nàng theo dõi, với chiếc áo sơ mi lần đầu gặp nàng, cô rất muốn đi tới phòng trà nhưng sợ thấy điều không muốn thấy, vô tình làm thứ không muốn làm. Cô không muốn thấy người cô yêu tay trong tay với tên kia, càng không muốn thấy nàng ngất xỉu nhưng mình lại không thể chăm sóc,... liệu nàng có còn thật sự yêu cô? Cô ngồi xuống ghế đá trầm ngâm.
Bỗng có một bóng đen đi tới chỗ cô, đó là...Lâm Bảo Châu, ông ta sao lại ở đây? Sao mặt ông ta trông có vẻ tức giận vậy?
Lâm Bảo Châu đi tới nắm cổ, kéo cô đứng lên, gằng giọng với đôi mắt đỏ hoe vì tức giận: - Con khốn, cuối cùng cũng tìm được may, suốt gần 4 tháng qua, tao toàn tâm toàn sức lo cho công ty tao. Đến khi ổn định, tao muốn tìm mày tính sổ ngày hôm đó, vậy mà mày lại không còn ở Sài Gòn. Cú đấm hôm đó nó luôn nằm trong tâm trí tao, may thật, hôm nay gặp mày ở đây, tao sẽ trả cho mày cả vốn lẫn lời!
Lan Ngọc cụp mắt xuống, không quan tâm những gì ông ta vừa nói, tay chân bất động, đầu óc trống rỗng. Hiện giờ trong cô chỉ còn một ánh sáng nhỏ nhoi... một ánh sáng sắp lụi tàn... thứ ánh sáng sắp vụt khỏi tầm tay...
Đột nhiên, một cú đấm mạnh vào gương mặt thanh tú của Lan Ngọc, khiến cô ngã quay ra đất. Cô loạng choạng đứng dậy, tiếp tục bước đi, không thèm tranh chấp với ông ta. Bây giờ, tim Lan Ngọc có hàng ngàn mũi kim đang ngự trị trong đó, mỗi khi nó đập đồng nghĩa với việc nó tự làm đau chủ nhân nó từ thân xác đến linh hồn.
Đi được vài bước, cô lại bị Lâm Bảo Châu nắm áo từ đằng sau giựt lại khiến cô ngã băng quay. Lần này, cô không còn sức lực nào đứng lên nữa, dù cố gắng như thế nào nhưng có vẻ đôi chân cô đã không còn phản ứng. Cô bất lực ngồi dưới đất, nhìn lên trời... có vài vì sao đang hiện ra dần, buổi tối rồi sao?
Lâm Bảo Châu thấy cô không quan tâm gì đến ông ta, tức càng thêm tức, máu dồn lên não, nhưng tự nhiên trong đầu... lại loé lên một âm mưu đen tối... Dù gì cũng là con gái mà nhỉ? Xài tí chắc sao, con này cũng ngon đấy chứ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro