Thẩm Dực phong thần
Thấy cậu quay trở lại, mọi người đều lo lắng cho sức khỏe của cậu. Đặc biệt là cục trưởng Trương, ánh mắt đầy lo âu khi nhìn cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn làm việc. "Cậu không khỏe, đừng ép bản thân mình như vậy," cục trưởng khuyên, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự lo lắng.
Cậu chỉ mỉm cười yếu ớt, đôi mắt vẫn đầy kiên định. "Tôi ổn, tôi có thể." cậu nói, dù trong lòng biết rõ mình chưa hoàn toàn khỏe lại. "Tôi muốn tham gia vào vụ án này. Tôi có thể giúp mọi người."
Đỗ Thành, đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cậu. Anh hiểu quyết tâm trong cậu, nhưng cũng không khỏi lo lắng về những gì cậu có thể phải đối mặt. Những ký ức đau buồn vẫn chưa thể xóa nhòa, và vết thương trong lòng cậu có thể chưa lành hẳn.
"Nhưng cậu cần nghỉ ngơi," Lý Hàm lo lắng, không muốn để cậu mạo hiểm. Không chỉ có Lý Hàm mà Hà Dung Nguyệt cũng lo lắng mà lên tiếng "Dù sao, vụ án này không thể vội vàng."
Cậu nhìn họ, rồi lặng lẽ cầm lấy hồ sơ vụ án, đặt lên bàn. "Tôi không thể chỉ đứng ngoài nhìn mọi người được. Tin tôi."
Đôi tay của cậu hơi run, nhưng ý chí trong ánh mắt khiến mọi người không thể từ chối. Cục trưởng Trương nhìn Đỗ Thành, rồi nhẹ nhàng gật đầu. "Vậy thì, chúng ta cùng làm."
Không như mọi người nghĩ, Thẩm Dực, cậu vẫn là cậu, là thiên tài hội họa không ai có thể thay thế được ở phân cục Bắc Giang. Chỉ nhờ vài miêu tả so sài của người dân xung quanh, cậu đã có thể phác họa được chân dung của kẻ tình nghi một cách đầy ấn tượng. Mỗi nét vẽ của cậu như thổi hồn vào hình ảnh mơ hồ, làm cho chân dung kẻ đó trở nên sống động, rõ nét đến không ngờ.
Mọi người trong phòng họp đều im lặng, không ai dám thốt lên lời. Chỉ có tiếng bút chì lướt trên giấy, nhịp nhàng nhưng đầy chính xác, mang đến một cảm giác như thời gian đang chậm lại. Cậu, dù cơ thể vẫn còn yếu ớt, nhưng lại thể hiện sự tập trung và tài năng vượt trội của mình. Những chi tiết dù là nhỏ nhất, từ đường nét khuôn mặt cho đến ánh mắt của kẻ tình nghi, đều được cậu tái hiện một cách đầy đủ và sắc bén.
"Thẩm Dực, cậu tuyệt thật đấy," Tưởng Phong thốt lên, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thán phục. Cậu không chỉ là một thiên tài hội họa, mà còn là một người có khả năng suy luận tuyệt vời. Trong một thời gian ngắn, cậu đã giúp cả đội có thêm một manh mối quan trọng.
Cậu ngẩng đầu lên, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bức chân dung mình vừa vẽ. Ánh mắt cậu như xuyên thấu mọi thứ, như thể đang nhìn thấy điều gì đó ngoài sự thật rõ ràng mà mọi người đều thấy. Cậu không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng buông bút xuống. Vụ án này, với cậu, không chỉ là công việc. Nó là một phần của chính cuộc sống, một phần của nỗi ám ảnh không thể buông bỏ.
Khác với những lời tán dương của mọi người, Đỗ Thành lại vô cùng lo lắng về biểu hiện của cậu. Bình tĩnh một cách bất thường, giống như chẳng có gì xảy ra vậy. Cậu ngồi đó, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt không hề có dấu hiệu của sự mệt mỏi hay khổ sở. Thậm chí, những cử chỉ của cậu cũng không hề có chút gì cho thấy cậu vừa mới trải qua một trận ốm nặng.
Đỗ Thành không thể không cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Trong khi mọi người vẫn đang ca ngợi tài năng của cậu, anh lại thấy sự căng thẳng, sự kiềm chế mà cậu đang gồng mình lên. Cậu có thể che giấu những cảm xúc của mình tốt đến mức nào, nhưng Đỗ Thành, với tư cách là người đã ở bên cậu từ lâu, biết rằng có một thứ gì đó không ổn.
"Thẩm Dực," Đỗ Thành nhẹ nhàng gọi, nhưng âm thanh của anh như thể không muốn phá vỡ cái không gian tĩnh lặng trong phòng. Cậu ngẩng lên, ánh mắt không đổi, vẫn lạnh lùng và kiên định. "Cậu không cần phải ép mình như thế. Tôi biết cậu vẫn chưa khỏe. Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy được không? ..."
Cậu im lặng một lúc lâu, rồi khẽ nhếch môi, đôi mắt hơi nhíu lại. "Tôi ổn mà, Đỗ Thành. Chỉ cần vụ án này được giải quyết, mọi thứ sẽ ổn thôi."
Nhưng Đỗ Thành không tin. Anh cảm nhận được sự dằn vặt trong cậu, cảm giác cậu đang cố gắng không để ai nhìn thấy những vết thương mà mình đang che giấu. Có thể cậu đang lo sợ, hoặc có thể là cậu đang không muốn mọi người lo lắng cho mình. Nhưng Đỗ Thành biết, dù cậu có mạnh mẽ đến đâu, thì cũng không thể tự mình vượt qua mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro