Bóng tối của sự thật
Đỗ Thành ngồi im lặng, một tay vẫn đặt lên vai Thẩm Dực, cố gắng truyền tải cho cậu sự an tâm mà hắn không thể hoàn toàn thấu hiểu. Ánh sáng yếu ớt từ đèn bàn chiếu lên gương mặt mệt mỏi của Thẩm Dực, làm nổi bật những vết nhăn ở khóe mắt và sự mệt mỏi rõ rệt trên khuôn mặt cậu. Dù đã cố gắng ngủ, cậu vẫn không thể thoát khỏi bóng ma của những giấc mơ, những ký ức kinh hoàng về vụ án. Đỗ Thành biết rõ, những gì Thẩm Dực trải qua không chỉ là một cơn ác mộng bình thường, mà là một cơn ác mộng không có điểm dừng, không có lối thoát.
"Chúng ta gần như đã đến đích rồi," Đỗ Thành nói, phá vỡ sự tĩnh lặng, giọng nói trầm ấm nhưng đầy kiên định. "Cậu thật sự cần phải nghỉ ngơi, chúng ta sẽ tiếp tục khi nào cậu cảm thấy sẵn sàng. Nhưng đừng để nỗi sợ này làm cậu chùn bước."
Thẩm Dực ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn hoang mang, lấp lánh sự mệt mỏi và lo lắng. "Tôi không thể dừng lại, Đỗ Thành. Nếu tôi không làm hết sức mình, những gì tôi thấy sẽ trở thành sự thật, và tôi không thể tha thứ cho bản thân."
Đỗ Thành nhìn cậu, trong mắt hắn là sự thấu hiểu sâu sắc. Hắn biết Thẩm Dực đang vật lộn với sự đau đớn của những nỗi ám ảnh chưa thể xóa bỏ, và chính những nỗi đau này khiến cậu không thể thoát khỏi. "Thẩm Dực, cậu không cần phải chịu đựng mọi thứ một mình. Chúng ta là đồng đội. Đừng để nỗi sợ hãi dẫn dắt cậu vào con đường tối tăm."
Những lời nói của Đỗ Thành như một làn sóng vỗ về, nhưng sự lo lắng vẫn chưa buông tha Thẩm Dực. Cậu cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Đỗ Thành trên vai mình, nhưng cảm giác bứt rứt, căng thẳng vẫn không nguôi. Những hình ảnh trong giấc mơ vẫn quay cuồng trong đầu, ám ảnh và không thể xua tan. Cậu lại nhớ đến ánh mắt sợ hãi của Ninh Ninh, đôi mắt ấy luôn theo dõi cậu, như thể đang cầu xin một sự cứu rỗi mà cậu không thể mang lại.
"Những gì tôi thấy trong giấc mơ... không chỉ là một cảnh tượng mơ hồ. Nó là một lời cảnh báo," Thẩm Dực nói, giọng thấp và trầm. "Tôi không thể bỏ qua cảm giác ấy. Ninh Ninh... cô bé ấy đang nói với tôi điều gì đó. Cái gì đó quan trọng."
Đỗ Thành khẽ nhíu mày, đôi mắt đầy sự suy tư. "Ninh Ninh có thể không chỉ là một nạn nhân trong vụ án này. Cô bé có thể đang cảm nhận được một điều gì đó mà chúng ta chưa nhận ra. Đôi khi, cảm giác của một người... có thể dẫn dắt ta đến những sự thật mà logic không thể giải thích."
Thẩm Dực cắn môi, không thể phủ nhận sự thật trong lời nói của Đỗ Thành. Cảm giác của cậu, dù chỉ là trực giác, lại có thể là chìa khóa để giải quyết vụ án. Nhưng vấn đề là, cậu không biết làm thế nào để hiểu rõ hơn, làm sao để biến cảm giác mơ hồ ấy thành một sự thật có thể chạm vào.
"Chúng ta còn một bước nữa," Thẩm Dực thì thầm, ánh mắt trở nên sắc bén. "Nhưng nếu không giải quyết được nỗi sợ này, tôi không biết liệu tôi có thể tiếp tục được không."
Đỗ Thành không trả lời ngay, chỉ nhìn thẳng vào mắt Thẩm Dực, cố gắng truyền tải cho cậu một nguồn động lực nào đó. Hắn biết rõ rằng Thẩm Dực không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, nhưng sự áp lực từ vụ án và những ám ảnh cá nhân đang dần bóp nghẹt cậu.
"Cậu không phải chịu đựng một mình," Đỗ Thành lại nói, lần này là với sự kiên định rõ ràng hơn. "Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mọi chuyện. Đừng để nỗi sợ chi phối cậu. Những gì cậu mơ thấy, tôi sẽ giúp cậu tìm ra câu trả lời."
Thẩm Dực hít một hơi sâu, cảm nhận sự kiên quyết trong lời nói của Đỗ Thành, nhưng trong lòng cậu vẫn đầy bất an. Ánh mắt của Ninh Ninh, hình ảnh cô bé trong chiếc váy đỏ ấy, vẫn lởn vởn trong đầu cậu, như một dấu hiệu của những bí mật chưa được hé lộ.
Những gì cậu đang cảm nhận, có thể không chỉ là một giấc mơ. Có thể đó là một lời cảnh báo từ quá khứ, từ những gì đã xảy ra trong bóng tối của vụ án này. Cậu có thể không hiểu hết, nhưng cậu biết một điều: sự thật, dù có đáng sợ đến đâu, cuối cùng cũng sẽ được đưa ra ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro